Tổng Tài Daddy Ngu Ngốc: Bảo Bảo Theo Mẹ Đây
Chương 41
Mia
09/07/2021
Thẩm Ngọc Lam thấy lòng thật ấm áp, cô gái này đúng là người tốt tính đến mức không bắt bẻ được.
Không những không kiêu ngạo mà ngược lại còn rất ấm áp.
“Cảm ơn Tổng giám đốc Cao" Thẩm Ngọc Lam khẽ gật đầu, trong lòng đã giảm bớt một chút nghi ngờ hôm trước đối với cô ta.
“Đi thôi, Nhất Phàm đang ở bên kia đợi chúng ta đó!” Cao Nhã Uyên giả vờ không nghe thấy quay đầu nói với Thẩm Ngọc Lam, lại nhìn thấy cả người cô run lên, trong lòng trùng xuống.
Thẩm Ngọc Lam nghe xong gật đầu một cái rồi xoay qua cúi xuống cầm hộp đựng đồ trang điểm dưới đất lên.
Sau đó cô quay người lại, vừa ngẩng đầu lên liền trông thấy Cao Nhã Uyên đứng cách đó không xa, mái tóc dài tới thắt lưng, mặc một bộ lễ phục màu tím nhạt, áo choàng bằng tơ lụa màu trắng ngà thướt tha, chân mang một đôi giày cao gót đỏ rượu tầm mười phân. Vừa thấy cảnh này thì trong một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô 'Phụ nữ càng dịu dàng thì đàn ông càng yêu.
Cô ta, thật sự rất xinh đẹp!
ỖLúc Cao Nhã Uyên đi tới bên cạnh xe thì Ninh Nhất Phàm đang ngồi bên trong liền mở cửa ra, trông thấy bộ váy cô ta đang mặc anh liền nhíu mày: “Tới đó rồi thay một bộ đồ khác cũng không muộn, mặc như vậy bị cảm lạnh đó”.
Trông thấy anh dịu dàng chăm sóc như thế, Thẩm Ngọc Lam giương ánh mắt sâu thẳm nhìn vào Ninh Nhất Phàm, trong lòng không nhịn được hâm mộ sau đó lại cảm thấy có hơi mất mát. Có phải cả đời này cô sẽ không bao giờ nhận được sự dịu dàng như vậy từ một người đàn ông hay không?
Người phụ nữ như cô...
Đúng lúc này tầm mắt của Ninh Nhất Phàm chợt dừng trên người cô, trông thấy sự mất mát chợt lóe trong mắt cô, liền ngẩn ra.
“Cô ấy. Đây là?” Ninh Nhất Phàm nhìn Thẩm Ngọc Lan vẫn đang đứng ngoài xe lên tiếng hỏi.
Cao Nhã Uyên chợt kêu lên: "Ôi, anh xem em này, suýt chút nữa là quên mất cô Thẩm rồi!” Cô ta nói xong liền hạ cửa xe xuống, thái độ nhẹ nhàng hòa nhã nói với Thẩm Ngọc Lam: “Chị Thẩm, tôi thật sự xin lỗi, tôi quên kêu cô, cô lên xe, ngồi vào ghế trước đi!”
Giọng nói thật ngọt ngào và nhiệt tình...
Thẩm Ngọc Lam chợt phản ứng lại rồi bước tới mở cửa xe ngồi vào ghế phụ.
Nhìn thấy Liễu Tự ở ghế lái đang nhìn mình mỉm cười, cô gật đầu một cái xem như chào hỏi. Từ đầu đến cuối không hề liếc mắt nhìn Ninh Nhất Phàm. Thật sự là trước mặt Cao Nhã Uyên, cô luôn cảm thấy chột dạ khi ở gần người đàn ông này.
“Anh Nhất Phàm, anh nói xem chúng ta có phải là có duyên với nhau không? Chị Thẩm hiện tại đang là chuyên viên hóa trang tại công ty của chúng ta đó! Chắc anh không biết đâu, em nghe anh họ của em nói kỹ thuật trang điểm của cô ấy rất tốt, không thua kém gì các chuyên viên hóa trang nổi tiếng đâu nha. May là chị ấy không có làm bảo mẫu ở nhà anh, nếu không thì em đã bỏ lỡ mất một nhân tài rồi.”
Thẩm Ngọc Lam mấp máy môi, bỗng hơi xấu hổ.
Ninh Nhất Phàm nghe xong liền ngẩng đầu lướt qua bóng dáng kia, ánh mắt trầm xuống. “Ừ” một tiếng không rõ lắm.
Đi được một đoạn thì bị kẹt xe hơn cả tiếng đồng hồ. Kỳ lạ là, hai người ngồi ghế sau ngoại trừ lúc mới đầu nói vài câu với nhau ra thì chẳng nói thêm gì nữa. Không phải nam nữ trong thời gian yêu đương vẫn có chút nhàm chán sao? Nhưng ngược lại hai người này thật sự làm người khác sợ hãi.
Đúng là hẹn hò cùng người như Ninh Nhất Phàm thật không có gì thú vị.
Nhưng mãi đến sau này, khi đối diện với một Ninh Nhất Phàm cực thích bám người thì cô lại không ngừng nhớ về ngày hôm nay, cũng không ngừng trộm cảm thấy mình cực kỳ hạnh phúc. Thật ra, trong tình yêu thì Ninh Nhất Phàm cũng không ngoại lệ. Chỉ là hiện tại bây giờ anh không phải là đang yêu mà thôi.
Không những không kiêu ngạo mà ngược lại còn rất ấm áp.
“Cảm ơn Tổng giám đốc Cao" Thẩm Ngọc Lam khẽ gật đầu, trong lòng đã giảm bớt một chút nghi ngờ hôm trước đối với cô ta.
“Đi thôi, Nhất Phàm đang ở bên kia đợi chúng ta đó!” Cao Nhã Uyên giả vờ không nghe thấy quay đầu nói với Thẩm Ngọc Lam, lại nhìn thấy cả người cô run lên, trong lòng trùng xuống.
Thẩm Ngọc Lam nghe xong gật đầu một cái rồi xoay qua cúi xuống cầm hộp đựng đồ trang điểm dưới đất lên.
Sau đó cô quay người lại, vừa ngẩng đầu lên liền trông thấy Cao Nhã Uyên đứng cách đó không xa, mái tóc dài tới thắt lưng, mặc một bộ lễ phục màu tím nhạt, áo choàng bằng tơ lụa màu trắng ngà thướt tha, chân mang một đôi giày cao gót đỏ rượu tầm mười phân. Vừa thấy cảnh này thì trong một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô 'Phụ nữ càng dịu dàng thì đàn ông càng yêu.
Cô ta, thật sự rất xinh đẹp!
ỖLúc Cao Nhã Uyên đi tới bên cạnh xe thì Ninh Nhất Phàm đang ngồi bên trong liền mở cửa ra, trông thấy bộ váy cô ta đang mặc anh liền nhíu mày: “Tới đó rồi thay một bộ đồ khác cũng không muộn, mặc như vậy bị cảm lạnh đó”.
Trông thấy anh dịu dàng chăm sóc như thế, Thẩm Ngọc Lam giương ánh mắt sâu thẳm nhìn vào Ninh Nhất Phàm, trong lòng không nhịn được hâm mộ sau đó lại cảm thấy có hơi mất mát. Có phải cả đời này cô sẽ không bao giờ nhận được sự dịu dàng như vậy từ một người đàn ông hay không?
Người phụ nữ như cô...
Đúng lúc này tầm mắt của Ninh Nhất Phàm chợt dừng trên người cô, trông thấy sự mất mát chợt lóe trong mắt cô, liền ngẩn ra.
“Cô ấy. Đây là?” Ninh Nhất Phàm nhìn Thẩm Ngọc Lan vẫn đang đứng ngoài xe lên tiếng hỏi.
Cao Nhã Uyên chợt kêu lên: "Ôi, anh xem em này, suýt chút nữa là quên mất cô Thẩm rồi!” Cô ta nói xong liền hạ cửa xe xuống, thái độ nhẹ nhàng hòa nhã nói với Thẩm Ngọc Lam: “Chị Thẩm, tôi thật sự xin lỗi, tôi quên kêu cô, cô lên xe, ngồi vào ghế trước đi!”
Giọng nói thật ngọt ngào và nhiệt tình...
Thẩm Ngọc Lam chợt phản ứng lại rồi bước tới mở cửa xe ngồi vào ghế phụ.
Nhìn thấy Liễu Tự ở ghế lái đang nhìn mình mỉm cười, cô gật đầu một cái xem như chào hỏi. Từ đầu đến cuối không hề liếc mắt nhìn Ninh Nhất Phàm. Thật sự là trước mặt Cao Nhã Uyên, cô luôn cảm thấy chột dạ khi ở gần người đàn ông này.
“Anh Nhất Phàm, anh nói xem chúng ta có phải là có duyên với nhau không? Chị Thẩm hiện tại đang là chuyên viên hóa trang tại công ty của chúng ta đó! Chắc anh không biết đâu, em nghe anh họ của em nói kỹ thuật trang điểm của cô ấy rất tốt, không thua kém gì các chuyên viên hóa trang nổi tiếng đâu nha. May là chị ấy không có làm bảo mẫu ở nhà anh, nếu không thì em đã bỏ lỡ mất một nhân tài rồi.”
Thẩm Ngọc Lam mấp máy môi, bỗng hơi xấu hổ.
Ninh Nhất Phàm nghe xong liền ngẩng đầu lướt qua bóng dáng kia, ánh mắt trầm xuống. “Ừ” một tiếng không rõ lắm.
Đi được một đoạn thì bị kẹt xe hơn cả tiếng đồng hồ. Kỳ lạ là, hai người ngồi ghế sau ngoại trừ lúc mới đầu nói vài câu với nhau ra thì chẳng nói thêm gì nữa. Không phải nam nữ trong thời gian yêu đương vẫn có chút nhàm chán sao? Nhưng ngược lại hai người này thật sự làm người khác sợ hãi.
Đúng là hẹn hò cùng người như Ninh Nhất Phàm thật không có gì thú vị.
Nhưng mãi đến sau này, khi đối diện với một Ninh Nhất Phàm cực thích bám người thì cô lại không ngừng nhớ về ngày hôm nay, cũng không ngừng trộm cảm thấy mình cực kỳ hạnh phúc. Thật ra, trong tình yêu thì Ninh Nhất Phàm cũng không ngoại lệ. Chỉ là hiện tại bây giờ anh không phải là đang yêu mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.