Tổng Tài Daddy Ngu Ngốc: Bảo Bảo Theo Mẹ Đây
Chương 71
Mia
11/07/2021
"Không thể nào? Vậy, cảm giác thế nào?"
Ninh Nhất Phàm nhíu mày, trừng mắt liếc anh ta một cái.
"Tôi nói là đơn thuần đi ngủ, mỗi ngày cậu đều suy nghĩ lung tung cái gì?" Liễu Tự nháy mắt lộn xộn, là anh ta không đơn thuần sao?
Nam nữ ngủ cùng nhau, chẳng lẽ người bình thường đều không nên nghĩ như vậy sao? Có điều là...
"Ý của cậu là, ngày hôm qua ngủ cùng với cô ấy, sau đó ngủ thiếp đi, còn ngủ được rất ngon?"
"Ừ." Anh thản nhiên mà ừ một tiếng, nội tâm đã sóng dâng mãnh liệt, thời điểm thức dậy vào buổi sáng đó, anh không cách nào hình dung được sự kinh ngạc trong lòng, anh lại có thể một đêm không mơ, ngủ cho đến trời sáng.
"Lại nói trước đây, cậu ở cùng một chỗ với những cô gái kia, nhưng không được?" Ninh Nhất Phàm nhíu mày: "Cái gì gọi là không được?"
Liễu Tự đảo mắt khinh thường nhìn anh một cái: "Tôi nói là cậu đang yêu, chỉ số IQ bằng 0 sao? Sự ăn ý nhiều năm như vậy của hai anh em chúng ta đã đi đâu mất rồi? Tôi nói là phương diện kia của cậu không được sao? Tôi nói là, chẳng lẽ không ngủ được khi ở cùng những cô gái khác?"
"Không phải cậu nói lời vô nghĩa sao? Tôi ở cùng một chỗ với ai, cũng có thể ngủ được, tôi chỉ cần uống thuốc, gọi một người phụ nữ ngủ cùng mỗi ngày, chẳng phải xong việc rồi sao?" Ninh Nhất Phàm âm trầm liếc nhìn Liễu Tư một cái, sau đó đẩy cửa xuống xe.
Liễu Tự thấy thế, cũng vội vàng đuổi theo.
"Nói như vậy, cô ấy chính là linh đan diệu dược rồi? Cậu nói xem, điều này quả thật vô cùng kì diệu, đã hơn mười năm không chữa được, cô ấy lại chữa khỏi hết lần này tới lần khác, cậu nói xem sẽ không phải là vụ thuật gì đó chứ? Ví dụ như cậu động tâm với người nào đó, là có thể chữa hết?" Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om nha
Ninh Nhất Phàm không thèm để ý đến Liễu Tự còn đang lẩm bẩm ở đằng sau, anh lấy điện thoại di động ra, ẩn mở Zalo, gửi cho Thẩm Ngọc Lam một tin nhắn.
Lúc nhận được tin nhắn, cũng may Thẩm Ngọc Lam đang trên xe buýt. "Em hạ độc gì với tôi vậy? Tại sao tối hôm qua tôi không hề uống thuốc, cũng ngủ thiếp đi?”
Thẩm Ngọc Lam kéo chiếc túi trên vai xuống, nhanh tay nhập vào trên điện thoại: "Thật vậy sao? Thật sự là quá tốt."
Ấn vào gửi đi, chỉ là một giây sau, Thẩm Ngọc Lam lập tức bình tĩnh lại, vội vàng ấn vào thu hồi.
"Anh Ninh, cơm có thể ăn bậy, những lời nói không thể nói lung tung"
Phút trước khóe miệng của Ninh Nhất Phàm vẫn còn đang giương lên, nhưng mà còn chưa kịp trả lời, đã nhìn thấy đối phương thu hồi về, mới vừa nhập vào hai chữ, lại có tin nhắn đến, đầu ngón tay lại cứng đờ.
Chỉ là nụ cười trên khóe miệng, lại chậm chạp không hề phai đi. Người phụ nữ này, thật đúng là nói một đằng làm một nẻo.
"Cơm có thể ăn bậy? Được, buổi trưa cùng nhau ăn cơm" "Không muốn." "Em có thể lựa chọn: tôi đi đón em, hay là tự mình đến".
"Ninh Nhất Phàm, anh có đừng bá đạo như vậy được hay không?"
"Em là hôm nay mới biết tôi sao?"
"Tôi ở công ty, anh có bản lĩnh thì tới tìm tôi." Thẩm Ngọc Lam khẽ nhướng mày, lộ ra một tia cười đắc ý, cô cũng không tin Ninh Nhất Phàm thực sự dám đến.
Sau khi tin nhắn được gửi đi, rất lâu cũng không có trả lời, Thẩm Ngọc Lam tưởng rằng Ninh Nhất Phàm từ bỏ, thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu nghĩ về công việc, hôm nay chẳng qua là ở bên trong công ty, trang điểm cho người mẫu chụp ảnh.
"Ngọc Lam, phía dưới có người tìm, mau chạy ra đây, đại soái ca" Cô bé đồng nghiệp đẩy cửa phòng hóa trang ra, thần thần bí bí nói.
Trong lòng Thẩm Ngọc Lam hoảng hốt, theo phản xạ có điều kiện mà nghĩ đến Ninh Nhất Phàm, anh sẽ không trực tiếp chạy đến công ty chứ? Nghĩ đến Cao Nhã Uyên, cô gần như là một hơi xông xuống lầu dưới.
Khi nhìn thấy bóng lưng cao lớn đứng ở chỗ tiếp tân, cô thở phào nhẹ nhõm.
"Ngọc Lam, mau nói, đại soái ca này tìm cô làm cái gì?" Cô bé đồng nghiệp nhỏ theo sau đi xuống, nhìn dáng vẻ mê trai của cô, lại nghĩ đến người đàn ông bụng bia nhìn thấy lần đó, giờ khắc này Thẩm Ngọc Lam thật muốn mở miệng hỏi cô ấy một chút, có phải là gặp phải khó khăn gì hay không? Cho nên, mới có thể lựa chọn như vậy? Cuối cùng lại chỉ là xấu hổ mà khẽ cười.
Bước tới, cô lên tiếng nói "Sở... Tịnh Khuynh" cô muốn gọi anh là tổng giám đốc Sở, thế nhưng, nghĩ đến chuyện ký hợp đồng lần trước, rất dễ nhận thấy, anh cũng không muốn Cao Nhã Uyên biết được thân phận của anh, cho nên chữ tổng đến bên miệng, lại đổi thành Tịnh Khuynh.
Ninh Nhất Phàm nhíu mày, trừng mắt liếc anh ta một cái.
"Tôi nói là đơn thuần đi ngủ, mỗi ngày cậu đều suy nghĩ lung tung cái gì?" Liễu Tự nháy mắt lộn xộn, là anh ta không đơn thuần sao?
Nam nữ ngủ cùng nhau, chẳng lẽ người bình thường đều không nên nghĩ như vậy sao? Có điều là...
"Ý của cậu là, ngày hôm qua ngủ cùng với cô ấy, sau đó ngủ thiếp đi, còn ngủ được rất ngon?"
"Ừ." Anh thản nhiên mà ừ một tiếng, nội tâm đã sóng dâng mãnh liệt, thời điểm thức dậy vào buổi sáng đó, anh không cách nào hình dung được sự kinh ngạc trong lòng, anh lại có thể một đêm không mơ, ngủ cho đến trời sáng.
"Lại nói trước đây, cậu ở cùng một chỗ với những cô gái kia, nhưng không được?" Ninh Nhất Phàm nhíu mày: "Cái gì gọi là không được?"
Liễu Tự đảo mắt khinh thường nhìn anh một cái: "Tôi nói là cậu đang yêu, chỉ số IQ bằng 0 sao? Sự ăn ý nhiều năm như vậy của hai anh em chúng ta đã đi đâu mất rồi? Tôi nói là phương diện kia của cậu không được sao? Tôi nói là, chẳng lẽ không ngủ được khi ở cùng những cô gái khác?"
"Không phải cậu nói lời vô nghĩa sao? Tôi ở cùng một chỗ với ai, cũng có thể ngủ được, tôi chỉ cần uống thuốc, gọi một người phụ nữ ngủ cùng mỗi ngày, chẳng phải xong việc rồi sao?" Ninh Nhất Phàm âm trầm liếc nhìn Liễu Tư một cái, sau đó đẩy cửa xuống xe.
Liễu Tự thấy thế, cũng vội vàng đuổi theo.
"Nói như vậy, cô ấy chính là linh đan diệu dược rồi? Cậu nói xem, điều này quả thật vô cùng kì diệu, đã hơn mười năm không chữa được, cô ấy lại chữa khỏi hết lần này tới lần khác, cậu nói xem sẽ không phải là vụ thuật gì đó chứ? Ví dụ như cậu động tâm với người nào đó, là có thể chữa hết?" Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om nha
Ninh Nhất Phàm không thèm để ý đến Liễu Tự còn đang lẩm bẩm ở đằng sau, anh lấy điện thoại di động ra, ẩn mở Zalo, gửi cho Thẩm Ngọc Lam một tin nhắn.
Lúc nhận được tin nhắn, cũng may Thẩm Ngọc Lam đang trên xe buýt. "Em hạ độc gì với tôi vậy? Tại sao tối hôm qua tôi không hề uống thuốc, cũng ngủ thiếp đi?”
Thẩm Ngọc Lam kéo chiếc túi trên vai xuống, nhanh tay nhập vào trên điện thoại: "Thật vậy sao? Thật sự là quá tốt."
Ấn vào gửi đi, chỉ là một giây sau, Thẩm Ngọc Lam lập tức bình tĩnh lại, vội vàng ấn vào thu hồi.
"Anh Ninh, cơm có thể ăn bậy, những lời nói không thể nói lung tung"
Phút trước khóe miệng của Ninh Nhất Phàm vẫn còn đang giương lên, nhưng mà còn chưa kịp trả lời, đã nhìn thấy đối phương thu hồi về, mới vừa nhập vào hai chữ, lại có tin nhắn đến, đầu ngón tay lại cứng đờ.
Chỉ là nụ cười trên khóe miệng, lại chậm chạp không hề phai đi. Người phụ nữ này, thật đúng là nói một đằng làm một nẻo.
"Cơm có thể ăn bậy? Được, buổi trưa cùng nhau ăn cơm" "Không muốn." "Em có thể lựa chọn: tôi đi đón em, hay là tự mình đến".
"Ninh Nhất Phàm, anh có đừng bá đạo như vậy được hay không?"
"Em là hôm nay mới biết tôi sao?"
"Tôi ở công ty, anh có bản lĩnh thì tới tìm tôi." Thẩm Ngọc Lam khẽ nhướng mày, lộ ra một tia cười đắc ý, cô cũng không tin Ninh Nhất Phàm thực sự dám đến.
Sau khi tin nhắn được gửi đi, rất lâu cũng không có trả lời, Thẩm Ngọc Lam tưởng rằng Ninh Nhất Phàm từ bỏ, thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu nghĩ về công việc, hôm nay chẳng qua là ở bên trong công ty, trang điểm cho người mẫu chụp ảnh.
"Ngọc Lam, phía dưới có người tìm, mau chạy ra đây, đại soái ca" Cô bé đồng nghiệp đẩy cửa phòng hóa trang ra, thần thần bí bí nói.
Trong lòng Thẩm Ngọc Lam hoảng hốt, theo phản xạ có điều kiện mà nghĩ đến Ninh Nhất Phàm, anh sẽ không trực tiếp chạy đến công ty chứ? Nghĩ đến Cao Nhã Uyên, cô gần như là một hơi xông xuống lầu dưới.
Khi nhìn thấy bóng lưng cao lớn đứng ở chỗ tiếp tân, cô thở phào nhẹ nhõm.
"Ngọc Lam, mau nói, đại soái ca này tìm cô làm cái gì?" Cô bé đồng nghiệp nhỏ theo sau đi xuống, nhìn dáng vẻ mê trai của cô, lại nghĩ đến người đàn ông bụng bia nhìn thấy lần đó, giờ khắc này Thẩm Ngọc Lam thật muốn mở miệng hỏi cô ấy một chút, có phải là gặp phải khó khăn gì hay không? Cho nên, mới có thể lựa chọn như vậy? Cuối cùng lại chỉ là xấu hổ mà khẽ cười.
Bước tới, cô lên tiếng nói "Sở... Tịnh Khuynh" cô muốn gọi anh là tổng giám đốc Sở, thế nhưng, nghĩ đến chuyện ký hợp đồng lần trước, rất dễ nhận thấy, anh cũng không muốn Cao Nhã Uyên biết được thân phận của anh, cho nên chữ tổng đến bên miệng, lại đổi thành Tịnh Khuynh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.