Chương 10:
Bối Tiểu Ái
14/03/2023
Cô vội vàng trở về nhà dì cả, hai cục cưng đã tắm xong rồi, Tiểu Duệ đang ngồi trên ghế sô pha, chơi với một con rô bốt, bên cạnh, Trình Uyển Liên đang dịu dàng cầm máy sấy, sấy mái tóc dài đến eo cho Đường Tiểu Nại.
Tuy cô bé tuổi còn nhỏ nhưng lại có mái tóc rất đẹp, đen nhánh mềm mại, tóc cũng rất dày, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như ngọc, đẹp đẽ tinh xảo không tả xiết.
"Mami ơi, mẹ đã về rồi! Mẹ ăn tối chưa?" Tiểu Duệ lập tức đặt món đồ chơi trong tay xuống, chạy tới quan tâm Đường Du Du, khí chất ấm áp của cậu bé đã được thể hiện từ khi còn nhỏ.
"Mami ăn rồi! Con tắm rửa rồi đi ngủ nhanh đi, sáng mai còn phải đi báo danh ở nhà trẻ nữa đó." Đường Du Du không nhịn được hôn một cái lên mặt nhỏ nhắn của con trai, nhẹ nhàng nói.
Trình Uyển Liên đã sấy khô mái tóc dài của Tiểu Nại xong, bà lấy dây chun buộc hai bím tóc nhỏ của cô bé lại.
“Du Du, con đi tắm trước đi, dì sẽ dỗ hai đứa nhỏ ngủ!” Trịnh Uyển Liên một tay bế hai đứa trẻ lên, rất có kinh nghiệm dỗ trẻ.
Hai cục cưng nhỏ này của nhà họ Đường cực kỳ khôn ngoan hiểu chuyện, khiến cho Trịnh Uyển Liên cũng phải ngạc nhiên.
“Dì cả vất vả rồi!” Đường Du Du cảm kích nói, đôi mắt hơi ươn ướt.
Nhưng trước mặt đứa trẻ, cô cứng rắn chịu đựng ủy khuất, cho dù đau đớn, xót xa đến đâu, cô cũng không bao giờ rơi nước mắt trước mặt đứa trẻ.
Tuy bé cưng còn nhỏ nhưng lại thông minh lạ thường, tâm trạng chán nản của người lớn cũng sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của bé.
“Con bé ngốc, khách khí với dì làm cái gì.” Trình Uyển Liên đã nhìn ra Đường Du Du lần này tay không trở về, chắc chắn cô đã bị ủy khuất, khó tránh khỏi đau lòng cho cô.
“Mẹ, chúng con đi ngủ trước nha!” Tiểu Duệ đi tới, nắm lấy tay nhỏ bé của em gái Tiểu Nại, hai bóng dáng nhỏ nhỏ bước vào phòng ngủ.
"Anh ơi, em muốn mẹ ôm ngủ..." Tiểu Nại chu miệng nhỏ, nhỏ giọng nói yêu cầu của mình.
Tiểu Duệ quay đầu lại, vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé: "Sau khi mẹ tắm xong, mẹ sẽ ôm em ngủ, chúng ta nằm xuống giường trước đi."
Trình Uyển Liên lập tức cười dịu dàng: “Tiểu Nại, để cho dì ôm con ngủ được không?”
“Không được… Con muốn mẹ… Mẹ không ôm con, con không ngủ được…" Đôi mắt to đen láy của Tiểu Nại lập tức hiện lên một tầng nước, cô bé luôn được anh Tiểu Duệ bảo vệ rất tốt, tính tình cô bé có chút yếu ớt, nhưng cũng không phải cố tình gây rối, chẳng qua cô bé có hơi cố chấp.
"Tiểu Nại ngốc nghếch..." Tiểu Duệ lập tức làm mặt quỷ với cô bé.
“Em không phải ngốc nghếch, anh là người xấu!” Khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Tiêu Nại lập tức nổi giận, nãi thanh nãi khí (*) mắng.
(*)nãi thanh nãi khí : Dùng để miêu tả giọng nói ngọt ngào của trẻ thơ
Tiểu Duệ le lưỡi với cô bé, nghịch ngợm chạy nhanh vào phòng ngủ.
Tiểu Nại tức giận đến hốc mắt đỏ hoe, Trình Uyển Liên không nỡ, nhanh chóng ôm cô bé vào lòng dỗ dành.
Trình Uyển Liên biết rằng mỗi đứa bé đều có thói quen riêng trước khi đi ngủ, Tiểu Nại cần mẹ ôm mới có thể ngủ được, đó cũng là điều dễ hiểu.
Hai đứa nhỏ ở trong hoàn cảnh xa lạ, vẫn là có hơi khó chịu, sẽ có một khoảng thời gian rất khó chìm vào giấc ngủ, mới vừa rồi hai đứa nhỏ còn mắng lẫn nhau, giờ phút này không biết lúc nào lại trở nên thân thiết trở lại, đang nhảy nhót ở trên giường giống như hai chú thỏ nhỏ.
Trình Uyển Liên đứng ở mép giường, nhìn thấy sợ hết hồn: “Cẩn thận, coi chừng ngã xuống giường bây giờ.”
Đường Du Du tắm xong đi ra, liền thấy cảnh tượng nhốn nháo trong phòng, cô lắc đầu thở dài, bản tính của trẻ con, không có cách nào thuần phục.
“Mau dừng lại nào, đừng làm loạn nữa, mẹ đưa các con đi ngủ, sáng mai còn phải đi học sớm.” Đường Du Du đi tới mép giường, đặt từng cái gối một, quay sang nói với Trình Uyển Liên: “ Dì cả, dì đi ngủ trước đi, con sẽ dỗ hai đứa đi ngủ. "
"Được rồi, chờ bọn nó ngủ xong thì con ra ngoài nhé, dì có chuyện muốn nói với con. " Trịnh Uyển Liên cũng không hỏi cô kết quả trước mặt bọn trẻ.
Đường Du Du gật đầu: "Được rồi, bọn trẻ đi ngủ xong rồi thì con sẽ tới."
Tuy cô bé tuổi còn nhỏ nhưng lại có mái tóc rất đẹp, đen nhánh mềm mại, tóc cũng rất dày, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như ngọc, đẹp đẽ tinh xảo không tả xiết.
"Mami ơi, mẹ đã về rồi! Mẹ ăn tối chưa?" Tiểu Duệ lập tức đặt món đồ chơi trong tay xuống, chạy tới quan tâm Đường Du Du, khí chất ấm áp của cậu bé đã được thể hiện từ khi còn nhỏ.
"Mami ăn rồi! Con tắm rửa rồi đi ngủ nhanh đi, sáng mai còn phải đi báo danh ở nhà trẻ nữa đó." Đường Du Du không nhịn được hôn một cái lên mặt nhỏ nhắn của con trai, nhẹ nhàng nói.
Trình Uyển Liên đã sấy khô mái tóc dài của Tiểu Nại xong, bà lấy dây chun buộc hai bím tóc nhỏ của cô bé lại.
“Du Du, con đi tắm trước đi, dì sẽ dỗ hai đứa nhỏ ngủ!” Trịnh Uyển Liên một tay bế hai đứa trẻ lên, rất có kinh nghiệm dỗ trẻ.
Hai cục cưng nhỏ này của nhà họ Đường cực kỳ khôn ngoan hiểu chuyện, khiến cho Trịnh Uyển Liên cũng phải ngạc nhiên.
“Dì cả vất vả rồi!” Đường Du Du cảm kích nói, đôi mắt hơi ươn ướt.
Nhưng trước mặt đứa trẻ, cô cứng rắn chịu đựng ủy khuất, cho dù đau đớn, xót xa đến đâu, cô cũng không bao giờ rơi nước mắt trước mặt đứa trẻ.
Tuy bé cưng còn nhỏ nhưng lại thông minh lạ thường, tâm trạng chán nản của người lớn cũng sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của bé.
“Con bé ngốc, khách khí với dì làm cái gì.” Trình Uyển Liên đã nhìn ra Đường Du Du lần này tay không trở về, chắc chắn cô đã bị ủy khuất, khó tránh khỏi đau lòng cho cô.
“Mẹ, chúng con đi ngủ trước nha!” Tiểu Duệ đi tới, nắm lấy tay nhỏ bé của em gái Tiểu Nại, hai bóng dáng nhỏ nhỏ bước vào phòng ngủ.
"Anh ơi, em muốn mẹ ôm ngủ..." Tiểu Nại chu miệng nhỏ, nhỏ giọng nói yêu cầu của mình.
Tiểu Duệ quay đầu lại, vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé: "Sau khi mẹ tắm xong, mẹ sẽ ôm em ngủ, chúng ta nằm xuống giường trước đi."
Trình Uyển Liên lập tức cười dịu dàng: “Tiểu Nại, để cho dì ôm con ngủ được không?”
“Không được… Con muốn mẹ… Mẹ không ôm con, con không ngủ được…" Đôi mắt to đen láy của Tiểu Nại lập tức hiện lên một tầng nước, cô bé luôn được anh Tiểu Duệ bảo vệ rất tốt, tính tình cô bé có chút yếu ớt, nhưng cũng không phải cố tình gây rối, chẳng qua cô bé có hơi cố chấp.
"Tiểu Nại ngốc nghếch..." Tiểu Duệ lập tức làm mặt quỷ với cô bé.
“Em không phải ngốc nghếch, anh là người xấu!” Khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Tiêu Nại lập tức nổi giận, nãi thanh nãi khí (*) mắng.
(*)nãi thanh nãi khí : Dùng để miêu tả giọng nói ngọt ngào của trẻ thơ
Tiểu Duệ le lưỡi với cô bé, nghịch ngợm chạy nhanh vào phòng ngủ.
Tiểu Nại tức giận đến hốc mắt đỏ hoe, Trình Uyển Liên không nỡ, nhanh chóng ôm cô bé vào lòng dỗ dành.
Trình Uyển Liên biết rằng mỗi đứa bé đều có thói quen riêng trước khi đi ngủ, Tiểu Nại cần mẹ ôm mới có thể ngủ được, đó cũng là điều dễ hiểu.
Hai đứa nhỏ ở trong hoàn cảnh xa lạ, vẫn là có hơi khó chịu, sẽ có một khoảng thời gian rất khó chìm vào giấc ngủ, mới vừa rồi hai đứa nhỏ còn mắng lẫn nhau, giờ phút này không biết lúc nào lại trở nên thân thiết trở lại, đang nhảy nhót ở trên giường giống như hai chú thỏ nhỏ.
Trình Uyển Liên đứng ở mép giường, nhìn thấy sợ hết hồn: “Cẩn thận, coi chừng ngã xuống giường bây giờ.”
Đường Du Du tắm xong đi ra, liền thấy cảnh tượng nhốn nháo trong phòng, cô lắc đầu thở dài, bản tính của trẻ con, không có cách nào thuần phục.
“Mau dừng lại nào, đừng làm loạn nữa, mẹ đưa các con đi ngủ, sáng mai còn phải đi học sớm.” Đường Du Du đi tới mép giường, đặt từng cái gối một, quay sang nói với Trình Uyển Liên: “ Dì cả, dì đi ngủ trước đi, con sẽ dỗ hai đứa đi ngủ. "
"Được rồi, chờ bọn nó ngủ xong thì con ra ngoài nhé, dì có chuyện muốn nói với con. " Trịnh Uyển Liên cũng không hỏi cô kết quả trước mặt bọn trẻ.
Đường Du Du gật đầu: "Được rồi, bọn trẻ đi ngủ xong rồi thì con sẽ tới."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.