Tổng Tài Đại Ác: Ngược Đãi Vợ Yêu
Chương 46: Đổ oan
Bối Hân Vy
08/08/2023
Cô không dùng lực quá mạnh, nhưng Lâm Yên Yên không biết đã bị thứ gì tác động mà lại ngã ngay xuống đất.
.....................
Vô tình lúc này Cố Tử Du lại mở cửa bước vào. Bóng người cao lớn liền bao phủ lấy khoảng không ở phía sau lưng cô.
Di Nguyệt thoáng giật mình vì sự xuất hiện đột ngột của hắn. Cô xoay người nhìn Cố Tử Du.
Dường như hắn cũng hơi sững lại, ánh mắt dán chặt vào hình ảnh hỗn độn trên nền đất.
Máu đỏ nhem nhuốc cùng nhiều mảnh sứ vương vãi khắp sàn, tạo nên hình ảnh chói mắt kích thích thị giác người nhìn.
Cô đang định giải thích với hắn liền bị cánh tay rắn chắc của người đàn ông gạt phắt sang một bên, suýt thì cả người cũng va vào tường. Cố Tử Du bước đến chỗ Lâm Yên Yên, hạ một gối xuống đất xem tình hình của cô ta.
Giọng nói trầm thấp, gắt gao hỏi.
"Làm sao lại thế này hả?"
Cô ta khóc sướt mướt. Bàn tay run run vẫn chỉ về phía cô.
Giọng nói nức nở ngắt quãng.
"Lúc nãy bọn em có xảy ra cãi vã. Em đã chịu nhường nhịn mấy lần nhưng cô ấy vẫn tức guận hất đổ cốc cà phê trên bàn, còn đẩy em ngã xuống đất."
Di Nguyệt như chết lặng. Cô ta bày ra mưu hèn kế bẩn là cố ý muốn hại cô.
"Tôi hoàn toàn không có đẩy cô ấy!"
Cố Tử Du bế xốc Lâm Yên Yên, lên giọng quát mắng.
"Câm miệng! Cô mau dọn dẹp chỗ này rồi cút xéo cho tôi."
Hốc mắt Di Nguyệt hơi đỏ lên. Rõ ràng là cô không hề đẩy cô ta, tại sao hắn lại không tin cô chứ. Di Nguyệt mím môi, lẳng lặng nhìn hắn bế ngang Lâm Yên Yên ra ngoài.
Vết bỏng ở bàn chân lúc này cũng đã sớm sưng đỏ. Cảm giác đau rát ngày càng nhiều khiến Di Nguyệt không thể làm ngơ, cô ngồi xổm xuống, tháo giày cao gót kiểm tra vết bỏng.
Thanh Lạc Ninh và Thanh Tranh đang làm việc ở gần đó cũng vô tình thấy được cảnh Cố Tử Du vẻ mặt sa sầm như muốn phát hỏa. Trên tay là Lâm Yên Yên. Dưới chân cô ta có vết thương, tuy không quá nghiêm trọng nhưng lượng máu chảy ra không ít.
Hai người đi từ trong phòng trang điểm bước ra với trạng thái không mấy tốt đẹp, khiến nhiều người có mặt ở studio cũng bất ngờ.
Bọn họ định chạy vào bên trong xem vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, liền bị Thanh Lạc Ninh kịp thời ngăn lại.
Thanh Tranh nhanh chân chạy thẳng vào xem tình hình bên trong. Nhìn thấy Di Nguyệt nét mặt biến sắc, bàn chân trắng nõn không tì vết lại có một vết bỏng khá lớn đang bắt đầu sưng lên.
Xem ra cũng không phải là bỏng nhẹ.
Thanh Tranh ngồi xuống, cẩn thận hỏi cô.
"Sao lại bị bỏng nặng thế? Có phải cậu bị cô gái họ Lâm kia làm gì rồi không? Vừa nhìn đã biết không phải người tốt."
Di Nguyệt khẽ cắn răng chịu đau.
"Chỉ là chút hiểu lầm thôi, ra khỏi đây sẽ nói cho cậu."
Thanh Tranh đỡ cô dậy.
"Bà đây đã quá lơ là. Lại để cậu bị cô ta chơi một vố rồi!"
Thanh Tranh dìu Di Nguyệt đứng dậy. Chân có hơi đau một chút nhưng cũng chưa đến nỗi là không đi được.
Thanh Lạc Ninh đứng đợi ngoài cửa. Vừa thấy cô cùng Thanh Tranh đi ra, liền hỏi.
"Em ổn chứ?"
Di Nguyệt gật đầu nói không sao.
Quả nhiên đám người ở ngoài sảnh vẫn còn rất tò mò. Nhìn thấy người đi ra cũng bắt đầu xì xào bàn tán.
Thanh Lạc Ninh thông báo cho bọn họ tạm thời ngừng hoạt động chụp ảnh cho đến khi có thông báo mới. Anh lái xe đến bệnh viện để kiểm tra vết thương cho cô.
Ban đầu Di Nguyệt đã từ chối. Nhưng đối với anh em nhà họ Thanh thì lời nói của cô lúc này đều là vô dụng.
Cô được sơ cứu qua rồi đến quầy nhận thuốc từ bệnh viện. Sau đó cũng được Thanh Lạc Ninh và Thanh Tranh đưa về.
Về đến nhà, cô vào phòng tắm rửa một chút. Cơ thể mệt nhoài, cảm giác đau không hề dễ chịu chút nào khiến Di Nguyệt chỉ muốn mềm nhũn nằm trên giường.
Cô đã thay một bộ đồ ngủ rộng rãi hơn. Hương thơm từ quần áo sạch sẽ đem lại cảm giác dễ chịu.
Di Nguyệt với tuýp thuốc để trên tủ đầu giường, vặn nắp lấy một lượng thoa lên vết thương. Cảm giác man mát cũng khiến cơn đau dịu đi mấy phần.
.....................
Vô tình lúc này Cố Tử Du lại mở cửa bước vào. Bóng người cao lớn liền bao phủ lấy khoảng không ở phía sau lưng cô.
Di Nguyệt thoáng giật mình vì sự xuất hiện đột ngột của hắn. Cô xoay người nhìn Cố Tử Du.
Dường như hắn cũng hơi sững lại, ánh mắt dán chặt vào hình ảnh hỗn độn trên nền đất.
Máu đỏ nhem nhuốc cùng nhiều mảnh sứ vương vãi khắp sàn, tạo nên hình ảnh chói mắt kích thích thị giác người nhìn.
Cô đang định giải thích với hắn liền bị cánh tay rắn chắc của người đàn ông gạt phắt sang một bên, suýt thì cả người cũng va vào tường. Cố Tử Du bước đến chỗ Lâm Yên Yên, hạ một gối xuống đất xem tình hình của cô ta.
Giọng nói trầm thấp, gắt gao hỏi.
"Làm sao lại thế này hả?"
Cô ta khóc sướt mướt. Bàn tay run run vẫn chỉ về phía cô.
Giọng nói nức nở ngắt quãng.
"Lúc nãy bọn em có xảy ra cãi vã. Em đã chịu nhường nhịn mấy lần nhưng cô ấy vẫn tức guận hất đổ cốc cà phê trên bàn, còn đẩy em ngã xuống đất."
Di Nguyệt như chết lặng. Cô ta bày ra mưu hèn kế bẩn là cố ý muốn hại cô.
"Tôi hoàn toàn không có đẩy cô ấy!"
Cố Tử Du bế xốc Lâm Yên Yên, lên giọng quát mắng.
"Câm miệng! Cô mau dọn dẹp chỗ này rồi cút xéo cho tôi."
Hốc mắt Di Nguyệt hơi đỏ lên. Rõ ràng là cô không hề đẩy cô ta, tại sao hắn lại không tin cô chứ. Di Nguyệt mím môi, lẳng lặng nhìn hắn bế ngang Lâm Yên Yên ra ngoài.
Vết bỏng ở bàn chân lúc này cũng đã sớm sưng đỏ. Cảm giác đau rát ngày càng nhiều khiến Di Nguyệt không thể làm ngơ, cô ngồi xổm xuống, tháo giày cao gót kiểm tra vết bỏng.
Thanh Lạc Ninh và Thanh Tranh đang làm việc ở gần đó cũng vô tình thấy được cảnh Cố Tử Du vẻ mặt sa sầm như muốn phát hỏa. Trên tay là Lâm Yên Yên. Dưới chân cô ta có vết thương, tuy không quá nghiêm trọng nhưng lượng máu chảy ra không ít.
Hai người đi từ trong phòng trang điểm bước ra với trạng thái không mấy tốt đẹp, khiến nhiều người có mặt ở studio cũng bất ngờ.
Bọn họ định chạy vào bên trong xem vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, liền bị Thanh Lạc Ninh kịp thời ngăn lại.
Thanh Tranh nhanh chân chạy thẳng vào xem tình hình bên trong. Nhìn thấy Di Nguyệt nét mặt biến sắc, bàn chân trắng nõn không tì vết lại có một vết bỏng khá lớn đang bắt đầu sưng lên.
Xem ra cũng không phải là bỏng nhẹ.
Thanh Tranh ngồi xuống, cẩn thận hỏi cô.
"Sao lại bị bỏng nặng thế? Có phải cậu bị cô gái họ Lâm kia làm gì rồi không? Vừa nhìn đã biết không phải người tốt."
Di Nguyệt khẽ cắn răng chịu đau.
"Chỉ là chút hiểu lầm thôi, ra khỏi đây sẽ nói cho cậu."
Thanh Tranh đỡ cô dậy.
"Bà đây đã quá lơ là. Lại để cậu bị cô ta chơi một vố rồi!"
Thanh Tranh dìu Di Nguyệt đứng dậy. Chân có hơi đau một chút nhưng cũng chưa đến nỗi là không đi được.
Thanh Lạc Ninh đứng đợi ngoài cửa. Vừa thấy cô cùng Thanh Tranh đi ra, liền hỏi.
"Em ổn chứ?"
Di Nguyệt gật đầu nói không sao.
Quả nhiên đám người ở ngoài sảnh vẫn còn rất tò mò. Nhìn thấy người đi ra cũng bắt đầu xì xào bàn tán.
Thanh Lạc Ninh thông báo cho bọn họ tạm thời ngừng hoạt động chụp ảnh cho đến khi có thông báo mới. Anh lái xe đến bệnh viện để kiểm tra vết thương cho cô.
Ban đầu Di Nguyệt đã từ chối. Nhưng đối với anh em nhà họ Thanh thì lời nói của cô lúc này đều là vô dụng.
Cô được sơ cứu qua rồi đến quầy nhận thuốc từ bệnh viện. Sau đó cũng được Thanh Lạc Ninh và Thanh Tranh đưa về.
Về đến nhà, cô vào phòng tắm rửa một chút. Cơ thể mệt nhoài, cảm giác đau không hề dễ chịu chút nào khiến Di Nguyệt chỉ muốn mềm nhũn nằm trên giường.
Cô đã thay một bộ đồ ngủ rộng rãi hơn. Hương thơm từ quần áo sạch sẽ đem lại cảm giác dễ chịu.
Di Nguyệt với tuýp thuốc để trên tủ đầu giường, vặn nắp lấy một lượng thoa lên vết thương. Cảm giác man mát cũng khiến cơn đau dịu đi mấy phần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.