Tổng Tài Đại Ác Thích Chiếm Hữu
Chương 59: Mồ Hôi
Nhược Mộng
24/09/2023
Cái hôn bất ngờ này khiến Diệp Liên hơi ngây ra, trên môi mềm mềm ấm ấm, một cái hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước. Sau đó, cô nhìn thấy đôi mắt của Duẫn Hạo hơi đỏ lên. Vốn dĩ cô là người nên khóc vào lúc này, nhưng ngược lại, anh ấy khóc thay cô.
Duẫn Hạo từng nghe cha nói nhiều lần đàn ông có thể đổ máu không được đổ lệ, nhưng hôm nay anh lại vì vui cho Diệp Liên mà rơi nước mắt. Anh chưa từng nghĩ sẽ kích động đến vậy, vội vàng dùng tay lau đi.
Lúc này, Diệp Liên không hề nhúc nhích, để mặc cho anh ôm chặt lấy cô và liên tục hôn lên tóc cô.
Duẫn Hạo áy náy vì trước đây khi cô cần anh nhất thì anh không có mặt ở bên cạnh, khiến cô chịu nhiều khổ cực. Bây giờ đột nhiên phát hiện ra chuyện khiến cô sợ tiếp xúc với người khác lại là một sự hiểu lầm, anh có thể không hưng phấn sao?
Thấy Diệp Liên ngẩng đầu quan sát mình, Duẫn Hạo ngượng, cứng miệng nói:
"Là mồ hôi."
Diệp Liên đang còn kinh ngạc vì chuyện anh nói mà suýt phụt cười, anh có thể tìm lý do nào đó nghe thật hơn chút không?
Trong chuyện lần này, Duẫn Hạo vui một thì Diệp Liên vui gấp mười lần anh, cô hết cười rồi một lát sau rơi nước mắt, giống như thời tiết thất thường dạo gần đây vậy, mưa rồi nắng gắt.
Hai người ôm nhau rất lâu mà không nói lời nào, lâu đến nỗi chân của Diệp Liên có chút tê dại.
“Em đau chân.”
Vừa nghe cô nói, anh liền ôm cô đến bên giường, cẩn thận thả cô xuống rồi nói:
“Đau chân thì nên nằm một chút.”
Anh nói xong ngồi xuống giường, nắm lấy bàn tay nhỏ xinh của cô:
“Anh sẽ giúp em đòi lại tất cả những uất ức mà em phải chịu.”
Không chỉ nhân lúc anh ở Mỹ bắt nạt em ấy, mà còn thuê người bắt cóc, xâm hại và bán em ấy ra ngoài đảo. Ai cũng nói độc nhất là lòng dạ đàn bà, anh không tin, nhưng có những người phụ nữ thật sự tàn ác như Phương Ngọc. Không đúng, cô ta còn chưa trở thành phụ nữ, mới chỉ là một thiếu nữ mười mấy tuổi chưa trưởng thành mà thôi.
Anh không tưởng tượng được khi Phương Ngọc lớn lên sẽ biến thành loại người như thế nào. Ác giả ác báo, cô ta xứng đáng nhận được nhiều sự “chăm sóc” hơn.
Diệp Liên giữ tay anh, hỏi:
“Anh định làm gì?”
“Em không cần biết.” Duẫn Hạo nghĩ nếu nói ra thì Diệp Liên sẽ phản đối, sẽ xem anh là một kẻ máu lạnh đáng sợ.
“Nói cho em biết đi, có phải anh định tìm người…”
“Diệp Liên, em định xin tha cho loại người như Phương Ngọc à?”
Thật sự là Phương Ngọc, Diệp Liên vốn luôn nghĩ đến cô ta, cho đến khi nghe được chính miệng anh thừa nhận. Tuy rằng cô cực kỳ hận loại người như vậy, nhưng cô vẫn phải nói:
“Không phải em xin tha cho Phương Ngọc, em chỉ hy vọng anh đừng tìm người xâm hại cô ta, hứa với em đi.”
Cô bám chặt lấy Duẫn Hạo như sợ buông tay ra thì anh liền mất kiểm soát, cô hiểu cảm giác kinh tởm bản thân như thế nào khi nghĩ mình bị “tấn công”, cho nên làm gì cũng được, trừ hình phạt đó ra.
Duẫn Hạo nói: “Anh sẽ không hứa với em điều gì cả, Diệp Liên, em phải biết rằng nếu ông chú kia không có con gái nhỏ giống em, không đột nhiên nổi lòng tốt, thì người bị xâm hại là em.”
Ánh mắt anh bình tĩnh và lạnh lùng đến nỗi khiến Diệp Liên cảm thấy có chút xa cách, anh không giống trước kia chút nào, chút dịu dàng mà anh sở hữu đều dành cho cô và người thân trong gia đình, còn lại chỉ có sự băng lãnh đối với những kẻ đáng chết.
Duẫn Hạo không tiếp tục ở trong phòng, anh sợ Diệp Liên tiếp tục nói thì anh sẽ đồng ý với em ấy, vì vậy đứng lên rồi dặn dò:
“Em nằm một lát, sau đó muốn làm gì thì làm đi, anh ra ngoài.”
“Anh…”
“Không thỏa thuận, không hứa gì cả.”
Anh bỏ lại một câu như vậy rồi ra ngoài đóng cửa lại, bỏ Diệp Liên một mình trong phòng. Cô đã cố hết sức rồi, giờ chỉ có thể chờ xem vận mệnh của Phương Ngọc sẽ thế nào, nhưng có thể đoán trước được là sẽ rất thảm.
Duẫn Hạo ra ngoài liên hệ cho Lập Trì, nghe nói Phương Ngọc đang ở phòng triển lãm tranh cùng cha, anh dặn dò: “Phòng triển lãm cũng là một nơi không tệ để vạch mặt cô ta, chờ một chút tôi sẽ đến đó, cậu di chuyển trước đi.”
“Tôi không có xe.”
Duẫn Hạo không thể chịu được cái tên này, nhà cũng đâu đến nỗi nghèo hay phá sản, còn tiết kiệm giờ này? Anh bực mình nói:
“Bắt taxi mà đi, tôi sẽ trả tiền.”
“Tôi nghĩ cậu nên qua đón tôi thì hơn.”
Giằng co qua lại một lúc, Duẫn Hạo thật sự cho người đi đón Lập Trì.
Trên đường đi tiện nên ghé ngang qua chỗ cậu ta, thấy cậu ta vào trong xe rồi, Duẫn Hạo cười nói:
“Sau khi cho Phương Ngọc một bài học thì người tiếp theo sẽ là cậu đấy.”
Duẫn Hạo từng nghe cha nói nhiều lần đàn ông có thể đổ máu không được đổ lệ, nhưng hôm nay anh lại vì vui cho Diệp Liên mà rơi nước mắt. Anh chưa từng nghĩ sẽ kích động đến vậy, vội vàng dùng tay lau đi.
Lúc này, Diệp Liên không hề nhúc nhích, để mặc cho anh ôm chặt lấy cô và liên tục hôn lên tóc cô.
Duẫn Hạo áy náy vì trước đây khi cô cần anh nhất thì anh không có mặt ở bên cạnh, khiến cô chịu nhiều khổ cực. Bây giờ đột nhiên phát hiện ra chuyện khiến cô sợ tiếp xúc với người khác lại là một sự hiểu lầm, anh có thể không hưng phấn sao?
Thấy Diệp Liên ngẩng đầu quan sát mình, Duẫn Hạo ngượng, cứng miệng nói:
"Là mồ hôi."
Diệp Liên đang còn kinh ngạc vì chuyện anh nói mà suýt phụt cười, anh có thể tìm lý do nào đó nghe thật hơn chút không?
Trong chuyện lần này, Duẫn Hạo vui một thì Diệp Liên vui gấp mười lần anh, cô hết cười rồi một lát sau rơi nước mắt, giống như thời tiết thất thường dạo gần đây vậy, mưa rồi nắng gắt.
Hai người ôm nhau rất lâu mà không nói lời nào, lâu đến nỗi chân của Diệp Liên có chút tê dại.
“Em đau chân.”
Vừa nghe cô nói, anh liền ôm cô đến bên giường, cẩn thận thả cô xuống rồi nói:
“Đau chân thì nên nằm một chút.”
Anh nói xong ngồi xuống giường, nắm lấy bàn tay nhỏ xinh của cô:
“Anh sẽ giúp em đòi lại tất cả những uất ức mà em phải chịu.”
Không chỉ nhân lúc anh ở Mỹ bắt nạt em ấy, mà còn thuê người bắt cóc, xâm hại và bán em ấy ra ngoài đảo. Ai cũng nói độc nhất là lòng dạ đàn bà, anh không tin, nhưng có những người phụ nữ thật sự tàn ác như Phương Ngọc. Không đúng, cô ta còn chưa trở thành phụ nữ, mới chỉ là một thiếu nữ mười mấy tuổi chưa trưởng thành mà thôi.
Anh không tưởng tượng được khi Phương Ngọc lớn lên sẽ biến thành loại người như thế nào. Ác giả ác báo, cô ta xứng đáng nhận được nhiều sự “chăm sóc” hơn.
Diệp Liên giữ tay anh, hỏi:
“Anh định làm gì?”
“Em không cần biết.” Duẫn Hạo nghĩ nếu nói ra thì Diệp Liên sẽ phản đối, sẽ xem anh là một kẻ máu lạnh đáng sợ.
“Nói cho em biết đi, có phải anh định tìm người…”
“Diệp Liên, em định xin tha cho loại người như Phương Ngọc à?”
Thật sự là Phương Ngọc, Diệp Liên vốn luôn nghĩ đến cô ta, cho đến khi nghe được chính miệng anh thừa nhận. Tuy rằng cô cực kỳ hận loại người như vậy, nhưng cô vẫn phải nói:
“Không phải em xin tha cho Phương Ngọc, em chỉ hy vọng anh đừng tìm người xâm hại cô ta, hứa với em đi.”
Cô bám chặt lấy Duẫn Hạo như sợ buông tay ra thì anh liền mất kiểm soát, cô hiểu cảm giác kinh tởm bản thân như thế nào khi nghĩ mình bị “tấn công”, cho nên làm gì cũng được, trừ hình phạt đó ra.
Duẫn Hạo nói: “Anh sẽ không hứa với em điều gì cả, Diệp Liên, em phải biết rằng nếu ông chú kia không có con gái nhỏ giống em, không đột nhiên nổi lòng tốt, thì người bị xâm hại là em.”
Ánh mắt anh bình tĩnh và lạnh lùng đến nỗi khiến Diệp Liên cảm thấy có chút xa cách, anh không giống trước kia chút nào, chút dịu dàng mà anh sở hữu đều dành cho cô và người thân trong gia đình, còn lại chỉ có sự băng lãnh đối với những kẻ đáng chết.
Duẫn Hạo không tiếp tục ở trong phòng, anh sợ Diệp Liên tiếp tục nói thì anh sẽ đồng ý với em ấy, vì vậy đứng lên rồi dặn dò:
“Em nằm một lát, sau đó muốn làm gì thì làm đi, anh ra ngoài.”
“Anh…”
“Không thỏa thuận, không hứa gì cả.”
Anh bỏ lại một câu như vậy rồi ra ngoài đóng cửa lại, bỏ Diệp Liên một mình trong phòng. Cô đã cố hết sức rồi, giờ chỉ có thể chờ xem vận mệnh của Phương Ngọc sẽ thế nào, nhưng có thể đoán trước được là sẽ rất thảm.
Duẫn Hạo ra ngoài liên hệ cho Lập Trì, nghe nói Phương Ngọc đang ở phòng triển lãm tranh cùng cha, anh dặn dò: “Phòng triển lãm cũng là một nơi không tệ để vạch mặt cô ta, chờ một chút tôi sẽ đến đó, cậu di chuyển trước đi.”
“Tôi không có xe.”
Duẫn Hạo không thể chịu được cái tên này, nhà cũng đâu đến nỗi nghèo hay phá sản, còn tiết kiệm giờ này? Anh bực mình nói:
“Bắt taxi mà đi, tôi sẽ trả tiền.”
“Tôi nghĩ cậu nên qua đón tôi thì hơn.”
Giằng co qua lại một lúc, Duẫn Hạo thật sự cho người đi đón Lập Trì.
Trên đường đi tiện nên ghé ngang qua chỗ cậu ta, thấy cậu ta vào trong xe rồi, Duẫn Hạo cười nói:
“Sau khi cho Phương Ngọc một bài học thì người tiếp theo sẽ là cậu đấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.