Tổng Tài Đại Nhân, Thể Lực Tốt!
Chương 440: Ai cho cô trở về?
Phong Ương
29/06/2018
Editor: May
Ngước mắt nhìn thấy Lạc Ương Ương, Phong Diệc Hàm cũng là ngẩn ra trong chớp mắt, tiếp đó khóe miệng liền nâng lên một chút độ cung châm chọc: “Đây không phải là em gái sao? Em còn nhớ rõ trở về nha?”
“……” Lạc Ương Ương nhìn Phong Diệc Hàm vài lần, thu hết thần sắc trào phúng của đối phương vào hết đáy mắt.
Cô không muốn nói chuyện với Phong Diệc Hàm, liền yên lặng mà nghiêng người, muốn cho Phong Diệc Hàm đi ra ngoài trước.
Phong Diệc Hàm cũng không có đi ra ngoài như Lạc Ương Ương mong muốn.
Cô ta ngó ngó cặp sách Lạc Ương Ương đeo ở sau lưng: “Cô đây là tính toán trở về nhà ở?”
“Ừ.” Mắt to sáng ngời của Lạc Ương Ương, bình tĩnh liếc mắt nhìn Phong Diệc Hàm một cái.
Nếu Phong Diệc Hàm không vội đi ra ngoài, cô đi vào trước cũng được chứ?
Nghĩ như vậy, Lạc Ương Ương liền không tính toán lại để ý Phong Diệc Hàm, nhấc chân liền muốn lướt qua cô đi vào trong.
“Chậm đã!” Khi hai người gặp thoáng qua, Phong Diệc Hàm đột nhiên bắt lấy cánh tay Lạc Ương Ương.
Sắc mặt Phong Diệc Hàm không phải quá tốt, Lạc Ương Ương lại có thể làm lơ cô?
Con gái kế mà mẹ kế mang vào cửa mà thôi, Lạc Ương Ương thật cho rằng chính mình là tiểu công chúa nhà họ Phong?
“Có việc?” Lạc Ương Ương không giãy giụa cũng không giận, cô thậm chí đến nghiêng đầu liếc mắt nhìn Phong Diệc Hàm một cái cũng không có.
“Ai cho cô trở về ở?” Phong Diệc Hàm chất vấn nói.
Lạc Ương Ương cảm thấy vấn đề này của cô có chút buồn cười, liền nghiêng đầu nhìn về phía cô ta: “Đây cũng là nhà tôi, tôi muốn trở về liền trở về, còn cần trải qua sự đồng ý của cô sao?”
Từ sau khi biết Phong Diệc Hàm cố tình nhằm vào cô, Lạc Ương Ương cũng không muốn duy trì mặt ngoài với cô ta.
Mẹ nói, một nhà phải dĩ hòa vi quý.
Cô sẽ, liền giống như Phong Diệc Hàm, trước mặt người ngoài, cô cũng sẽ không làm gì Phong Diệc Hàm.
Nhưng Phong Diệc Hàm ngầm châm chọc mỉa mai với cô, cũng đừng lại trông cậy cô sẽ lui một bước.
Ngước mắt nhìn thấy Lạc Ương Ương, Phong Diệc Hàm cũng là ngẩn ra trong chớp mắt, tiếp đó khóe miệng liền nâng lên một chút độ cung châm chọc: “Đây không phải là em gái sao? Em còn nhớ rõ trở về nha?”
“……” Lạc Ương Ương nhìn Phong Diệc Hàm vài lần, thu hết thần sắc trào phúng của đối phương vào hết đáy mắt.
Cô không muốn nói chuyện với Phong Diệc Hàm, liền yên lặng mà nghiêng người, muốn cho Phong Diệc Hàm đi ra ngoài trước.
Phong Diệc Hàm cũng không có đi ra ngoài như Lạc Ương Ương mong muốn.
Cô ta ngó ngó cặp sách Lạc Ương Ương đeo ở sau lưng: “Cô đây là tính toán trở về nhà ở?”
“Ừ.” Mắt to sáng ngời của Lạc Ương Ương, bình tĩnh liếc mắt nhìn Phong Diệc Hàm một cái.
Nếu Phong Diệc Hàm không vội đi ra ngoài, cô đi vào trước cũng được chứ?
Nghĩ như vậy, Lạc Ương Ương liền không tính toán lại để ý Phong Diệc Hàm, nhấc chân liền muốn lướt qua cô đi vào trong.
“Chậm đã!” Khi hai người gặp thoáng qua, Phong Diệc Hàm đột nhiên bắt lấy cánh tay Lạc Ương Ương.
Sắc mặt Phong Diệc Hàm không phải quá tốt, Lạc Ương Ương lại có thể làm lơ cô?
Con gái kế mà mẹ kế mang vào cửa mà thôi, Lạc Ương Ương thật cho rằng chính mình là tiểu công chúa nhà họ Phong?
“Có việc?” Lạc Ương Ương không giãy giụa cũng không giận, cô thậm chí đến nghiêng đầu liếc mắt nhìn Phong Diệc Hàm một cái cũng không có.
“Ai cho cô trở về ở?” Phong Diệc Hàm chất vấn nói.
Lạc Ương Ương cảm thấy vấn đề này của cô có chút buồn cười, liền nghiêng đầu nhìn về phía cô ta: “Đây cũng là nhà tôi, tôi muốn trở về liền trở về, còn cần trải qua sự đồng ý của cô sao?”
Từ sau khi biết Phong Diệc Hàm cố tình nhằm vào cô, Lạc Ương Ương cũng không muốn duy trì mặt ngoài với cô ta.
Mẹ nói, một nhà phải dĩ hòa vi quý.
Cô sẽ, liền giống như Phong Diệc Hàm, trước mặt người ngoài, cô cũng sẽ không làm gì Phong Diệc Hàm.
Nhưng Phong Diệc Hàm ngầm châm chọc mỉa mai với cô, cũng đừng lại trông cậy cô sẽ lui một bước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.