Tổng Tài Đại Nhân, Thể Lực Tốt!
Chương 641: Cáo già giảo hoạt đáng giận!
Phong Ương
18/01/2019
Sau khi nói xong, Lạc Ương Ương không cho Phong Thánh cơ hội tiếp tục
tổn hại cô, ngón trỏ móc nhẫn liền giơ lên trước mắt anh: “Không có dây
chuyền, không đeo lên cổ được.”
“Ngày mai mua cho em.” Phong Thánh lấy nhẫn trên ngón tay cô ra, trực tiếp nhét vào phía dưới gối đầu.
Hiện tại, có chuyện càng quan trọng hơn phải làm.
“Anh giấu đi làm gì? Em còn chưa có xem đủ.” Lạc Ương Ương vừa nhíu khuôn mặt nhỏ, duỗi tay liền muốn móc nhẫn ra một lần nữa.
Hiện tại đã là nửa đêm về sáng, buổi tối hôm nay cô có thể không cần ngủ, ôm nhẫn xem xét nghiên cứu một chút, trời cũng sắp sáng.
“Nhẫn có cái gì đẹp?” Phong Thánh tay mắt lanh lẹ bắt lấy tay Lạc Ương Ương, vẻ mặt lạnh lùng lại nghiêm túc liếc cô, “Có đẹp bằng anh sao?”
Giờ đã là khi nào, hai người đều nằm trên giường, cô còn có tâm tình xem nhẫn, cô là đang gián tiếp biểu đạt mị lực của anh không đủ lớn?
“……” Chuông cảnh báo trong lòng Lạc Ương Ương vang lớn, nhìn bản mặt lạnh của Phong Thánh, đầu dưa của cô nháy mắt liền chỉnh tới kênh chỉ số thông minh siêu cao, cười hắc hắc nói, “Không có. Anh đẹp, anh tuyệt đối đẹp hơn nhẫn!”
Khốn kiếp, đại khốn kiệp, lại bày ra bộ mặt lạnh này tới uy hiếp cô.
“Nếu anh đẹp như vậy, có phải em nên bày tỏ chút không?” Giờ này khắc này, Phong Thánh híp mắt lạnh lại.
Vì dụ dỗ vật nhỏ cắn câu, anh không ngại từ ‘ đẹp ’ này có chút nữ tính hóa chút nào, dùng ở trên người chính mình.
“Bày tỏ như thế nào?” Lạc Ương Ương khẽ chu miệng nhỏ, khuôn mặt nhỏ u oán nhìn Phong Thánh.
Cô đã nhìn thấy đuôi sói to lộ ra của anh.
Thánh hỗn đản không đơn thuần chỉ là khốn kiếp, còn là một con cáo già, cáo già giảo hoạt đáng giận!
“Em cảm thấy sao?” Phong Thánh khẽ nhếch khóe môi, gợi lên một chút độ cung dụ hoặc.
Nhưng mà, tất cả đuôi lông mày khóe mắt của anh đều biểu đạt ra, lại có một tia ý vị uy hiếp.
Vật nhỏ, vừa rồi ở trên đất tuyết chủ động hôn anh như vậy, hiện tại đổi đến trên giường, còn thẹn thùng sao?
“Ngày mai mua cho em.” Phong Thánh lấy nhẫn trên ngón tay cô ra, trực tiếp nhét vào phía dưới gối đầu.
Hiện tại, có chuyện càng quan trọng hơn phải làm.
“Anh giấu đi làm gì? Em còn chưa có xem đủ.” Lạc Ương Ương vừa nhíu khuôn mặt nhỏ, duỗi tay liền muốn móc nhẫn ra một lần nữa.
Hiện tại đã là nửa đêm về sáng, buổi tối hôm nay cô có thể không cần ngủ, ôm nhẫn xem xét nghiên cứu một chút, trời cũng sắp sáng.
“Nhẫn có cái gì đẹp?” Phong Thánh tay mắt lanh lẹ bắt lấy tay Lạc Ương Ương, vẻ mặt lạnh lùng lại nghiêm túc liếc cô, “Có đẹp bằng anh sao?”
Giờ đã là khi nào, hai người đều nằm trên giường, cô còn có tâm tình xem nhẫn, cô là đang gián tiếp biểu đạt mị lực của anh không đủ lớn?
“……” Chuông cảnh báo trong lòng Lạc Ương Ương vang lớn, nhìn bản mặt lạnh của Phong Thánh, đầu dưa của cô nháy mắt liền chỉnh tới kênh chỉ số thông minh siêu cao, cười hắc hắc nói, “Không có. Anh đẹp, anh tuyệt đối đẹp hơn nhẫn!”
Khốn kiếp, đại khốn kiệp, lại bày ra bộ mặt lạnh này tới uy hiếp cô.
“Nếu anh đẹp như vậy, có phải em nên bày tỏ chút không?” Giờ này khắc này, Phong Thánh híp mắt lạnh lại.
Vì dụ dỗ vật nhỏ cắn câu, anh không ngại từ ‘ đẹp ’ này có chút nữ tính hóa chút nào, dùng ở trên người chính mình.
“Bày tỏ như thế nào?” Lạc Ương Ương khẽ chu miệng nhỏ, khuôn mặt nhỏ u oán nhìn Phong Thánh.
Cô đã nhìn thấy đuôi sói to lộ ra của anh.
Thánh hỗn đản không đơn thuần chỉ là khốn kiếp, còn là một con cáo già, cáo già giảo hoạt đáng giận!
“Em cảm thấy sao?” Phong Thánh khẽ nhếch khóe môi, gợi lên một chút độ cung dụ hoặc.
Nhưng mà, tất cả đuôi lông mày khóe mắt của anh đều biểu đạt ra, lại có một tia ý vị uy hiếp.
Vật nhỏ, vừa rồi ở trên đất tuyết chủ động hôn anh như vậy, hiện tại đổi đến trên giường, còn thẹn thùng sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.