Tổng Tài Đại Nhân, Thể Lực Tốt!
Chương 548: Cô nhất định có thể
Phong Ương
14/09/2018
Editor: May
Lạc Ương Ương và Phong Thánh đứng đến không xa không gần, cánh tay hai người cách khoảng hai nắm tay.
Gió lạnh tịch liêu từ ngoài cửa thổi tiến vào phòng tiếp khách, thổi bay tóc dài đen bóng của Lạc Ương Ương, vài sợi tóc bay lên còn quấn quanh lên cánh tay Phong Thánh.
Ngoài sảnh là tuyết trắng đầy đất, còn có vài luồng ánh sáng đèn lồng màu đỏ, trong gió lạnh thổi vào phòng khách, còn kèm theo chút hương hoa mai.
Trời đất băng tuyết hết sức vui mừng, lão gia tử nhìn hai người đứng ở trong sảnh, trong đầu lại đột nhiên nhớ tới mấy chữ trai tài gái sắc, nam tuấn nữ tiếu này.
Lão gia tử nhìn kỹ đến lông mày dài hơi động, thần sắc càng nghiêm túc: “Ngày hai mươi tháng mười đó, có phải cháu bị bắt cóc không?”
Hai người đứng trong sảnh, tuy rằng lão gia tử không nói hỏi chính là ai, nhưng ai cũng biết, lời này của ông là nói với Lạc Ương Ương.
Tim mới bình ổn xuống của Lạc Ương Ương, đột nhiên liền lại gia tốc nhảy lên, vẫn là có chút khẩn trương.
“Ừ.” Giống như nhận thấy được hơi thở của Lạc Ương Ương đột nhiên dồn dập không ít, Phong Thánh ừ nhẹ nhắc nhở cô một tiếng.
“Dạ.” Lạc Ương Ương vẫn luôn không quá dám nhìn thẳng lão gia tử, chậm rãi nâng hai tròng mắt lên.Lão gia tử ngồi ở trên địa vị cao, cỗ khí uy nghiêm tản ra quanh thân này, đây hiển nhiên là khí tràng người ở vị trí trên cao lâu mới có.
Miễn cho khẩn trương của mình bị người nhìn thấu, khi Lạc Ương Ương đối diện với hai tròng mắt uy nghiêm sáng ngời có thần của lão gia tử, liền ngạnh buộc chính mình không cho phép dời mắt.
Nếu bị xem kỹ đến hoảng loạn chuyển mắt, thực dễ dàng bị lý giải thành là chột dạ.
Cô không thể hoảng, cho dù tâm hoảng hơn nữa, cũng không thể để lão gia tử nhìn ra được.
“Bắt cóc cháu chính là ai?” Lão gia tử không ngừng chút nào dò hỏi tiếp.
Tròng mắt sáng ngời của Lạc Ương Ương hung hăng chợt lóe, lúc ba Giang chất vấn vấn đề này, cô có nghe được Phong Thánh trả lời.
Phong Thánh muốn nhắc nhở Lạc Ương Ương, cánh môi gợi cảm dày mỏng thích hợp mới vừa nhẹ nhàng mở ra, vẫn còn chưa kịp nhắc nhở, Lạc Ương Ương liền mở miệng nói: “Cháu không biết là ai.”
“Nói cách khác, cháu cũng không quen biết người bắt cóc cháu?” Lão gia tử đề cao giọng nói không ít, không có lý do sinh ra một cổ sắc bén.
Lạc Ương Ương và Phong Thánh đứng đến không xa không gần, cánh tay hai người cách khoảng hai nắm tay.
Gió lạnh tịch liêu từ ngoài cửa thổi tiến vào phòng tiếp khách, thổi bay tóc dài đen bóng của Lạc Ương Ương, vài sợi tóc bay lên còn quấn quanh lên cánh tay Phong Thánh.
Ngoài sảnh là tuyết trắng đầy đất, còn có vài luồng ánh sáng đèn lồng màu đỏ, trong gió lạnh thổi vào phòng khách, còn kèm theo chút hương hoa mai.
Trời đất băng tuyết hết sức vui mừng, lão gia tử nhìn hai người đứng ở trong sảnh, trong đầu lại đột nhiên nhớ tới mấy chữ trai tài gái sắc, nam tuấn nữ tiếu này.
Lão gia tử nhìn kỹ đến lông mày dài hơi động, thần sắc càng nghiêm túc: “Ngày hai mươi tháng mười đó, có phải cháu bị bắt cóc không?”
Hai người đứng trong sảnh, tuy rằng lão gia tử không nói hỏi chính là ai, nhưng ai cũng biết, lời này của ông là nói với Lạc Ương Ương.
Tim mới bình ổn xuống của Lạc Ương Ương, đột nhiên liền lại gia tốc nhảy lên, vẫn là có chút khẩn trương.
“Ừ.” Giống như nhận thấy được hơi thở của Lạc Ương Ương đột nhiên dồn dập không ít, Phong Thánh ừ nhẹ nhắc nhở cô một tiếng.
“Dạ.” Lạc Ương Ương vẫn luôn không quá dám nhìn thẳng lão gia tử, chậm rãi nâng hai tròng mắt lên.Lão gia tử ngồi ở trên địa vị cao, cỗ khí uy nghiêm tản ra quanh thân này, đây hiển nhiên là khí tràng người ở vị trí trên cao lâu mới có.
Miễn cho khẩn trương của mình bị người nhìn thấu, khi Lạc Ương Ương đối diện với hai tròng mắt uy nghiêm sáng ngời có thần của lão gia tử, liền ngạnh buộc chính mình không cho phép dời mắt.
Nếu bị xem kỹ đến hoảng loạn chuyển mắt, thực dễ dàng bị lý giải thành là chột dạ.
Cô không thể hoảng, cho dù tâm hoảng hơn nữa, cũng không thể để lão gia tử nhìn ra được.
“Bắt cóc cháu chính là ai?” Lão gia tử không ngừng chút nào dò hỏi tiếp.
Tròng mắt sáng ngời của Lạc Ương Ương hung hăng chợt lóe, lúc ba Giang chất vấn vấn đề này, cô có nghe được Phong Thánh trả lời.
Phong Thánh muốn nhắc nhở Lạc Ương Ương, cánh môi gợi cảm dày mỏng thích hợp mới vừa nhẹ nhàng mở ra, vẫn còn chưa kịp nhắc nhở, Lạc Ương Ương liền mở miệng nói: “Cháu không biết là ai.”
“Nói cách khác, cháu cũng không quen biết người bắt cóc cháu?” Lão gia tử đề cao giọng nói không ít, không có lý do sinh ra một cổ sắc bén.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.