Tổng Tài Đại Nhân, Thể Lực Tốt!
Chương 575: Đây là nhà tôi!
Phong Ương
25/10/2018
Editor: May
Còn nói cái gì anh hai đối với cô ta quá tốt?
Phong Diệc Hàm vội vàng kéo cửa ra đi ra ngoài, chờ cô đi ra ngoài, lại chỉ kịp nhìn thấy thân ảnh đĩnh bạt của Phong Thánh lên xe.
“Phong Thi Nhã!” Mắt thấy xe Phong Thánh rời đi, Phong Diệc Hàm vừa đi về phía Phong Thi Nhã, vừa không chút nào che dấu bất mãn của mình, “Lời nói vừa rồi của cô là có ý gì? Sao anh hai lại đối tốt với cô?”
Tiếng la phía sau quá có địch ý, Phong Thi Nhã vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy Phong Diệc Hàm nổi giận đùng đùng.
“Vì sao tôi phải nói cho cô biết?” Phong Thi Nhã gẩy gẩy tóc nâu cuộn sóng lớn của cô, kiêu ngạo lớn tiếng lại với Phong Diệc Hàm.
“Cô!” Phong Diệc Hàm dừng lại ở trước mặt Phong Thi Nhã, tức giận đến giơ tay giận chỉ cô, “Cô đến nhà tôi làm gì?”
Anh hai đối với Lạc Ương Ương tốt hơn cô thì thôi, hiện tại đến Phong Thi Nhã cũng xen vào, nhìn dáng vẻ anh hai đối với Phong Thi Nhã giống như không tồi, đây là muốn tức chết cô sao!
“Tôi lại không phải tìm cô, cô quản được sao?” Phong Thi Nhã hơi nhướng lông mày sửa sang tỉ mỉ lên, biểu tình trên mặt muốn kiêu ngạo bao nhiều liền kiêu ngạo bấy nhiêu.
Toàn bộ đại gia tộc họ Phong, người cô chướng mắt nhất không quen nhìn nhất, chính là Phong Diệc Hàm.
Phong Thi Nhã cũng không muốn nói nhảm với Phong Diệc Hàm chút nào, cô kiêu ngạo nói xong liền muốn lướt qua Phong Diệc Hàm tiến vào biệt thự nhà họ Phong.
“Tôi không cho phéo cô tiến vào nhà tôi!” Khi hai người đi thoáng qua, Phong Diệc Hàm bắt lấy cánh tay Phong Thi Nhã.
Lửa giận của Phong Diệc Hàm dâng cao, tức giận đến đỉnh đầu đều sắp bốc khói.
Phong Thi Nhã có bao nhiêu chán ghét cô, cô cũng có bấy nhiêu chán ghét Phong Thi Nhã.
Hiện tại ở cửa nhà cô, Phong Thi Nhã lại dám kiêu ngạo không để cô vào mắt như vậy, quả thực đáng giận!
Phong Thi Nhã cho rằng nhà cô muốn vào liền có thể vào sao!
“Chê cười!” Phong Thi Nhã dùng sức vung cánh tay lên, phủi tay liền hất lôi kéo của Phong Diệc Hàm ra, “Tôi đi tìm chú ruột của tôi, liên quan gì đến một người ngoài như cô?”
“Cô nói ai là người ngoài? Đây là nhà tôi!” Hai tròng mắt Phong Diệc Hàm ẩn ẩn sung huyết nhiễm tơ máu, cảm xúc cô ta dao động rất lớn.
Còn nói cái gì anh hai đối với cô ta quá tốt?
Phong Diệc Hàm vội vàng kéo cửa ra đi ra ngoài, chờ cô đi ra ngoài, lại chỉ kịp nhìn thấy thân ảnh đĩnh bạt của Phong Thánh lên xe.
“Phong Thi Nhã!” Mắt thấy xe Phong Thánh rời đi, Phong Diệc Hàm vừa đi về phía Phong Thi Nhã, vừa không chút nào che dấu bất mãn của mình, “Lời nói vừa rồi của cô là có ý gì? Sao anh hai lại đối tốt với cô?”
Tiếng la phía sau quá có địch ý, Phong Thi Nhã vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy Phong Diệc Hàm nổi giận đùng đùng.
“Vì sao tôi phải nói cho cô biết?” Phong Thi Nhã gẩy gẩy tóc nâu cuộn sóng lớn của cô, kiêu ngạo lớn tiếng lại với Phong Diệc Hàm.
“Cô!” Phong Diệc Hàm dừng lại ở trước mặt Phong Thi Nhã, tức giận đến giơ tay giận chỉ cô, “Cô đến nhà tôi làm gì?”
Anh hai đối với Lạc Ương Ương tốt hơn cô thì thôi, hiện tại đến Phong Thi Nhã cũng xen vào, nhìn dáng vẻ anh hai đối với Phong Thi Nhã giống như không tồi, đây là muốn tức chết cô sao!
“Tôi lại không phải tìm cô, cô quản được sao?” Phong Thi Nhã hơi nhướng lông mày sửa sang tỉ mỉ lên, biểu tình trên mặt muốn kiêu ngạo bao nhiều liền kiêu ngạo bấy nhiêu.
Toàn bộ đại gia tộc họ Phong, người cô chướng mắt nhất không quen nhìn nhất, chính là Phong Diệc Hàm.
Phong Thi Nhã cũng không muốn nói nhảm với Phong Diệc Hàm chút nào, cô kiêu ngạo nói xong liền muốn lướt qua Phong Diệc Hàm tiến vào biệt thự nhà họ Phong.
“Tôi không cho phéo cô tiến vào nhà tôi!” Khi hai người đi thoáng qua, Phong Diệc Hàm bắt lấy cánh tay Phong Thi Nhã.
Lửa giận của Phong Diệc Hàm dâng cao, tức giận đến đỉnh đầu đều sắp bốc khói.
Phong Thi Nhã có bao nhiêu chán ghét cô, cô cũng có bấy nhiêu chán ghét Phong Thi Nhã.
Hiện tại ở cửa nhà cô, Phong Thi Nhã lại dám kiêu ngạo không để cô vào mắt như vậy, quả thực đáng giận!
Phong Thi Nhã cho rằng nhà cô muốn vào liền có thể vào sao!
“Chê cười!” Phong Thi Nhã dùng sức vung cánh tay lên, phủi tay liền hất lôi kéo của Phong Diệc Hàm ra, “Tôi đi tìm chú ruột của tôi, liên quan gì đến một người ngoài như cô?”
“Cô nói ai là người ngoài? Đây là nhà tôi!” Hai tròng mắt Phong Diệc Hàm ẩn ẩn sung huyết nhiễm tơ máu, cảm xúc cô ta dao động rất lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.