Tổng Tài Đại Nhân, Thể Lực Tốt!
Chương 689: Đó là vị trí chuyện thuộc về anh!
Phong Ương
28/08/2019
Editor: May
“Không ngán! Miễn phí mà, dù ăn mười phần tớ cũng không ngán!” Vưu Vưu nói xong ghim một khối bò bít tết nhỏ liền nhét vào trong miệng.
Cô phồng miệng lên liền nhìn Lạc Ương Ương: “Ương Ương, phục vụ trong nhà người đàn ông của cậu quả thực không cần quá tốt! Tớ mới vừa xuống lầu liền quan tâm tới đây hỏi han ân cần, liệt cho tớ mấy chục thực đơn bữa sáng, nếu không phải một cái dạ dày ăn không vô quá nhiều, tớ thật muốn gọi một trăm phần!”
“……” Lạc Ương Ương ngồi xuống ở chỗ bên cạnh Vưu Vưu.
Nhìn Vưu Vưu ăn ngấu nghiến, nhìn nhìn bốn năm cái dĩa đã trống không trên bàn cơm, trong khoảng thời gian ngắn cô không biết nên nói cái gì, Vưu Vưu cũng không sợ no hư bụng.
“Còn có.” Sau khi Vưu Vưu nuốt bò bít tết xuống, lại nói, “Đầu bếp trong nhà Phong Thánh, nấu cơm ăn quá ngon!”“Ăn ngon liền ăn nhiều một chút.” Lạc Ương Ương yên lặng mà bưng một ly nước chanh lên, đưa cho Vưu Vưu miệng đầy dầu mỡ.
Vưu Vưu nhìn dấu tròn tròn ở dưới xương quai xanh của Lạc Ương Ương, đôi mắt đột nhiên trừng lớn: “Chậm đã!”
Chỉ thấy Vưu Vưu chợt dùng dao nĩa, tay phải tiếp nhận nước chanh, tay trái câu lấy cổ áo Lạc Ương Ương, cùng lúc kéo áo xuống, cô trực tiếp thăm dò nhìn qua.
Khi Vưu Vưu làm động tác thân mật này, cũng không có phát hiện Phong Thánh đã đi tới từ phía sau bên trái cô.
Nhìn qua từ phương hướng của Phong Thánh, Vưu Vưu thật giống như ghé vào trên ngực Lạc Ương Ương.Phong Thánh nhìn động tác thân mật của Vưu Vưu, mắt lạnh lập tức hơi nheo lại, nháy mắt một chút ánh sáng lạnh phát ra.
Đó là vị trí chuyện thuộc về anh!
“Ai u ta kháo!” Vưu Vưu vừa thấy được phía dưới xương quai xanh của Lạc Ương Ương, dấu hôn xanh tím rậm rạp, đôi mắt nháy mắt liền trừng đến còn lớn hơn chuông đồng, “Dọa người như vậy!”
Lạc Ương Ương không nghĩ tới Vưu Vưu sẽ đột nhiên duỗi tới nhìn vào ngực cô, tuy rằng bị xem hết trơn, nhưng cô cũng không phản ứng nhiều lắm, chỉ yên lặng vỗ bay tay Vưu Vưu, để cổ áo dán về thân thể của cô một lần nữa.
Cô còn nhớ rõ lần đầu tiên khi nhìn thấy thân thể trải qua thân mật của mình, cô khiếp sợ không hề ít hơn Vưu Vưu bây giờ, quả thực có thể dùng thảm không nỡ nhìn để hình dung.
“Không ngán! Miễn phí mà, dù ăn mười phần tớ cũng không ngán!” Vưu Vưu nói xong ghim một khối bò bít tết nhỏ liền nhét vào trong miệng.
Cô phồng miệng lên liền nhìn Lạc Ương Ương: “Ương Ương, phục vụ trong nhà người đàn ông của cậu quả thực không cần quá tốt! Tớ mới vừa xuống lầu liền quan tâm tới đây hỏi han ân cần, liệt cho tớ mấy chục thực đơn bữa sáng, nếu không phải một cái dạ dày ăn không vô quá nhiều, tớ thật muốn gọi một trăm phần!”
“……” Lạc Ương Ương ngồi xuống ở chỗ bên cạnh Vưu Vưu.
Nhìn Vưu Vưu ăn ngấu nghiến, nhìn nhìn bốn năm cái dĩa đã trống không trên bàn cơm, trong khoảng thời gian ngắn cô không biết nên nói cái gì, Vưu Vưu cũng không sợ no hư bụng.
“Còn có.” Sau khi Vưu Vưu nuốt bò bít tết xuống, lại nói, “Đầu bếp trong nhà Phong Thánh, nấu cơm ăn quá ngon!”“Ăn ngon liền ăn nhiều một chút.” Lạc Ương Ương yên lặng mà bưng một ly nước chanh lên, đưa cho Vưu Vưu miệng đầy dầu mỡ.
Vưu Vưu nhìn dấu tròn tròn ở dưới xương quai xanh của Lạc Ương Ương, đôi mắt đột nhiên trừng lớn: “Chậm đã!”
Chỉ thấy Vưu Vưu chợt dùng dao nĩa, tay phải tiếp nhận nước chanh, tay trái câu lấy cổ áo Lạc Ương Ương, cùng lúc kéo áo xuống, cô trực tiếp thăm dò nhìn qua.
Khi Vưu Vưu làm động tác thân mật này, cũng không có phát hiện Phong Thánh đã đi tới từ phía sau bên trái cô.
Nhìn qua từ phương hướng của Phong Thánh, Vưu Vưu thật giống như ghé vào trên ngực Lạc Ương Ương.Phong Thánh nhìn động tác thân mật của Vưu Vưu, mắt lạnh lập tức hơi nheo lại, nháy mắt một chút ánh sáng lạnh phát ra.
Đó là vị trí chuyện thuộc về anh!
“Ai u ta kháo!” Vưu Vưu vừa thấy được phía dưới xương quai xanh của Lạc Ương Ương, dấu hôn xanh tím rậm rạp, đôi mắt nháy mắt liền trừng đến còn lớn hơn chuông đồng, “Dọa người như vậy!”
Lạc Ương Ương không nghĩ tới Vưu Vưu sẽ đột nhiên duỗi tới nhìn vào ngực cô, tuy rằng bị xem hết trơn, nhưng cô cũng không phản ứng nhiều lắm, chỉ yên lặng vỗ bay tay Vưu Vưu, để cổ áo dán về thân thể của cô một lần nữa.
Cô còn nhớ rõ lần đầu tiên khi nhìn thấy thân thể trải qua thân mật của mình, cô khiếp sợ không hề ít hơn Vưu Vưu bây giờ, quả thực có thể dùng thảm không nỡ nhìn để hình dung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.