Tổng Tài Đại Nhân, Thể Lực Tốt!
Chương 203: Dựa vào cái gì
Phong Ương
17/03/2018
Editor: May
Cửa phòng vừa mở, cô liền nghe được tiếng gõ cửa.
Tiếng ‘ cốc cốc’ truyền đến từ cách vách.
“Anh hai, anh còn chưa rời giường sao?” Hành lang vang lên một đạo giọng nói nữ tính nhu mềm
Giọng nói xa lạ, Lạc Ương Ương nghe đến ấn đường nhảy dựng.
Toàn bộ lầu ba, chỉ có phòng của hai người, một cái là của cô, một cái là của Phong Thánh.
Gõ không phải cửa của cô, tự nhiên là cửa của Phong Thánh.
Mà, giọng nữ xa lạ này gọi Phong Thánh là anh hai……
Nháy mắt Lạc Ương Ương nghĩ tới một cái tên.
Tay cô đỡ trên eo liền thả xuống, bước ra cửa phòng đứng ở trên hành lang.
Cùng lúc cô nghiêng đầu, đối phương nghe được động tĩnh cũng nhìn về phía cô.
Hai người đều đang đánh giá đối phương, đối phương nhìn thấy Lạc Ương Ương, nháy mắt sửng sốt.
Cô ta nhìn chằm chằm Lạc Ương Ương vài giây.
Sau đó, trừng hai mắt, nổi giận đùng đùng bước nhanh đi về phía Lạc Ương Ương.
Lạc Ương Ương vừa thấy tư thế này của đối phương, liền thầm nói không ổn.
Phong Diệc Hàm chào cũng không chào, đi lên nói câu đầu tiền, là giận chỉ vào phòng chất vấn Lạc Ương Ương: “Cô ở nơi này?”
“Ừ.” Bởi vì Phong Thánh còn ở trong phòng, lúc Lạc Ương Ương ra cửa, cố ý đóng cửa lại.
Cũng may cô đóng cửa, bằng không Phong Diệc Hàm xông tới như vậy, thực dễ dàng nhìn thấy Phong Thánh trên giường.
“Cái gì?” Trong khiếp sợ của Phong Diệc Hàm mang theo phẫn nộ, tức giận đến lông mày đều dựng lên, “Cô thật sự ở phòng này? Ai cho cô vào ở? Ai cho phép cô vào ở!”
Từ ngày đầu tiên tiến vào nhà họ Phong ở, cô ta liền mộng tưởng muốn ở phòng cách vách với Phong Thánh.
Cô ta công khai ám hiệu năn nỉ ỉ ôi mười mấy năm, Phong Thánh chính là không cho cô ta dọn xuống dưới ở.
Dựa vào cái gì Lạc Ương Ương vừa tới liền có thể ở phòng này!
Cửa phòng vừa mở, cô liền nghe được tiếng gõ cửa.
Tiếng ‘ cốc cốc’ truyền đến từ cách vách.
“Anh hai, anh còn chưa rời giường sao?” Hành lang vang lên một đạo giọng nói nữ tính nhu mềm
Giọng nói xa lạ, Lạc Ương Ương nghe đến ấn đường nhảy dựng.
Toàn bộ lầu ba, chỉ có phòng của hai người, một cái là của cô, một cái là của Phong Thánh.
Gõ không phải cửa của cô, tự nhiên là cửa của Phong Thánh.
Mà, giọng nữ xa lạ này gọi Phong Thánh là anh hai……
Nháy mắt Lạc Ương Ương nghĩ tới một cái tên.
Tay cô đỡ trên eo liền thả xuống, bước ra cửa phòng đứng ở trên hành lang.
Cùng lúc cô nghiêng đầu, đối phương nghe được động tĩnh cũng nhìn về phía cô.
Hai người đều đang đánh giá đối phương, đối phương nhìn thấy Lạc Ương Ương, nháy mắt sửng sốt.
Cô ta nhìn chằm chằm Lạc Ương Ương vài giây.
Sau đó, trừng hai mắt, nổi giận đùng đùng bước nhanh đi về phía Lạc Ương Ương.
Lạc Ương Ương vừa thấy tư thế này của đối phương, liền thầm nói không ổn.
Phong Diệc Hàm chào cũng không chào, đi lên nói câu đầu tiền, là giận chỉ vào phòng chất vấn Lạc Ương Ương: “Cô ở nơi này?”
“Ừ.” Bởi vì Phong Thánh còn ở trong phòng, lúc Lạc Ương Ương ra cửa, cố ý đóng cửa lại.
Cũng may cô đóng cửa, bằng không Phong Diệc Hàm xông tới như vậy, thực dễ dàng nhìn thấy Phong Thánh trên giường.
“Cái gì?” Trong khiếp sợ của Phong Diệc Hàm mang theo phẫn nộ, tức giận đến lông mày đều dựng lên, “Cô thật sự ở phòng này? Ai cho cô vào ở? Ai cho phép cô vào ở!”
Từ ngày đầu tiên tiến vào nhà họ Phong ở, cô ta liền mộng tưởng muốn ở phòng cách vách với Phong Thánh.
Cô ta công khai ám hiệu năn nỉ ỉ ôi mười mấy năm, Phong Thánh chính là không cho cô ta dọn xuống dưới ở.
Dựa vào cái gì Lạc Ương Ương vừa tới liền có thể ở phòng này!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.