Tổng Tài Đại Nhân, Thể Lực Tốt!
Chương 262: Đừng chạm vào
Phong Ương
04/04/2018
Editor: May
Anh không khỏi lại ghé mắt đánh giá Lạc Ương Ương.
Lạc Ương Ương còn chưa cao đến đầu vai của anh, thân thể lại nhỏ gầy như vậy, giống như một đứa bé.
Hơn nữa khuôn mặt nhỏ thanh thuần non nớt kia của cô, thoạt nhìn giống như học sinh cao trung vị thành niên.
Hóa ra Phong Thánh thích kiểu cô gái nhỏ này?
Lạc Ương Ương không nghĩ tới Phong Hành sẽ to gan như vậy, cứ như vậy liền ôm cô.
Cô và Phong Hành cũng coi như là anh em, loại gác vai này theo lý thuyết thì không có gì.
Nhưng quan hệ của cô và Phong Thánh không bình thường, mà nhìn từ thái độ lãnh đạm của Phong Thánh, quan hệ của anh và Phong Hành giống như không tốt lắm.
Loại thời điểm này, Lạc Ương Ương nào dám để Phong Hành ôm cô.
“Anh đừng chạm vào em!” Cô nắm tay Phong Hành gác ở trên vai cô lên, một phen ném ra.Miễn cho Phong Hành lại động thủ với cô, cô còn nhảy ra vài bước, cách Phong Hành rất xa.
Phản ứng của Lạc Ương Ương quá lớn, Phong Hành lẻ loi một mình một người đứng ở trước sô pha, đang sửng sốt một hồi lâu.
Không khí trong văn phòng cứng đờ như vậy vài giây, cuối cùng, Phong Thánh đánh vỡ không khí lúng túng này.
“Phong Hành, hạng mục này cho em, khách hàng ba mươi phút sau đến, em đi bàn.” Phong Thánh khép văn kiện đang xem lại, ném ở mặt bàn to bên kia.
“……” Phong Hành nhìn phần văn kiện kia, lại nhìn biểu tình lãnh khốc vạn năm không đổi của Phong Thánh.
Phong Thánh nửa đường ném ra trái bom khẩn cấp này, rõ ràng là không muốn để anh mang Lạc Ương Ương đi.
“Được! Anh là tổng giám đốc, anh phân phó cái gì em liền làm cái đó.” Phong Hành không lắm để ý nhún nhún vai, đi đường cũng không ngay thẳng đi về phía bàn làm việc.
Cách một bàn làm việc lớn chất đầy văn kiện, khi Phong Hành cầm lấy văn kiện, cặp mắt đào hoa kia rút đi bất cần đời, chính diện giao phong nhìn mắt lạnh của Phong Thánh.
Bắt đầu từ khi Phong Hành vào cửa, Phong Thánh đối với anh vẫn luôn là thái độ không nóng không lạnh không mặn không nhạt.
Anh không khỏi lại ghé mắt đánh giá Lạc Ương Ương.
Lạc Ương Ương còn chưa cao đến đầu vai của anh, thân thể lại nhỏ gầy như vậy, giống như một đứa bé.
Hơn nữa khuôn mặt nhỏ thanh thuần non nớt kia của cô, thoạt nhìn giống như học sinh cao trung vị thành niên.
Hóa ra Phong Thánh thích kiểu cô gái nhỏ này?
Lạc Ương Ương không nghĩ tới Phong Hành sẽ to gan như vậy, cứ như vậy liền ôm cô.
Cô và Phong Hành cũng coi như là anh em, loại gác vai này theo lý thuyết thì không có gì.
Nhưng quan hệ của cô và Phong Thánh không bình thường, mà nhìn từ thái độ lãnh đạm của Phong Thánh, quan hệ của anh và Phong Hành giống như không tốt lắm.
Loại thời điểm này, Lạc Ương Ương nào dám để Phong Hành ôm cô.
“Anh đừng chạm vào em!” Cô nắm tay Phong Hành gác ở trên vai cô lên, một phen ném ra.Miễn cho Phong Hành lại động thủ với cô, cô còn nhảy ra vài bước, cách Phong Hành rất xa.
Phản ứng của Lạc Ương Ương quá lớn, Phong Hành lẻ loi một mình một người đứng ở trước sô pha, đang sửng sốt một hồi lâu.
Không khí trong văn phòng cứng đờ như vậy vài giây, cuối cùng, Phong Thánh đánh vỡ không khí lúng túng này.
“Phong Hành, hạng mục này cho em, khách hàng ba mươi phút sau đến, em đi bàn.” Phong Thánh khép văn kiện đang xem lại, ném ở mặt bàn to bên kia.
“……” Phong Hành nhìn phần văn kiện kia, lại nhìn biểu tình lãnh khốc vạn năm không đổi của Phong Thánh.
Phong Thánh nửa đường ném ra trái bom khẩn cấp này, rõ ràng là không muốn để anh mang Lạc Ương Ương đi.
“Được! Anh là tổng giám đốc, anh phân phó cái gì em liền làm cái đó.” Phong Hành không lắm để ý nhún nhún vai, đi đường cũng không ngay thẳng đi về phía bàn làm việc.
Cách một bàn làm việc lớn chất đầy văn kiện, khi Phong Hành cầm lấy văn kiện, cặp mắt đào hoa kia rút đi bất cần đời, chính diện giao phong nhìn mắt lạnh của Phong Thánh.
Bắt đầu từ khi Phong Hành vào cửa, Phong Thánh đối với anh vẫn luôn là thái độ không nóng không lạnh không mặn không nhạt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.