Tổng Tài Đại Nhân, Thể Lực Tốt!
Chương 672: Em đi lên trước
Phong Ương
06/05/2019
Khi bàn tay trái chống ở cái trán Lạc Ương Ương, thay cô che nước mưa, tay phải nhẹ vỗ về gương mặt cô, giúp cô lau đi nước mưa.
“Ưm……” Lạc Ương Ương vội vàng lắc đầu, lúc trước cô có nghĩ tới, nếu Phong Thánh ở đây thì tốt rồi, nhưng cô liền ngẫm lại mà thôi, không dám hy vọng xa vời anh thật sự sẽ đến, “Vừa rồi tụi em gặp phải đất đá trôi.”
Lúc chạy trốn leo lên núi, cô nhớ rõ, suy nghĩ ngay lúc đó của cô là, cô nhất định phải chạy nhanh lên, bằng không liền sẽ không còn được gặp lại Phong Thánh.
“Các người?” Nghe được đất đá trôi, Phong Thánh nhăn chặt mày lạnh một chút, ngay sau đó ngước mắt nhìn về phía sau Lạc Ương Ương, lúc này mới thấy rõ ràng còn có bốn người khác.
Phong Thánh nhận thức Vưu Vưu, nhưng Thượng Nhất Nhiên và Nguy Chỉ Đồng anh thật chưa từng thấy qua.
Chỉ là, tầm mắt chuyển dời đến trên mặt Tô Phạm, ánh mắt Phong Thánh trầm xuống.
Màn mưa trắng xóa cản trở tầm nhìn, nhưng sắc trời ban đêm lại mờ tối, nhưng Phong Thánh liếc mắt một cái liền nhận ra Tô Phạm.
“Không phải chỉ hai người em và Vưu Vưu thôi ư?” Phong Thánh rũ mắt, ngữ khí không rõ dò hỏi Lạc Ương Ương.
“Sau khi tụi em tới đập chứa nước rồi, vừa lúc gặp được đám người Tô Phạm đang làm hoạt động tập thể lớp, sau đó…… buổi tối liền cùng nhau hành động.” Lạc Ương Ương nói xong lời cuối cùng, chính mình đều cảm thấy có chút chột dạ.
Tuy rằng cô đều chưa làm gì, nhưng cô chính là biết, Phong Thánh khẳng định là để ý.
“Em đi lên trước.” Phong Thánh lại nhìn đám người Tô Phạm dần dần đi về phía bọn họ, nhẹ đẩy bả vai nhỏ của Lạc Ương Ương, ý bảo cô lên máy bay trực thăng trước.
Lạc Ương Ương đều bị mưa xối đến cái dạng gì, cô cũng không nghĩ nhiều, nhấc chân liền một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm chạy lên máy bay trực thăng.
Khi Tô Phạm đi đến khoảng cách cách Phong Thánh ba mét, liền không tiếp tục đi về phía trước nữa, Thượng Nhất Nhiên thấy thế, liền cũng ngừng lại.
Nguy Chỉ Đồng thấy Lạc Ương Ương chạy về phía máy bay trực thăng, cô ta vốn dĩ cũng muốn sớm đi tránh mưa một chút, thấy Tô Phạm và Thượng Nhất Nhiên không hề tiến lên, cô ta cũng chậm nửa nhịp ngừng lại.
Khi Vưu Vưu sắp đi đến trước mặt Phong Thánh, mới phát hiện ba người Tô Phạm ngừng lại, cô khó hiểu quay đầu lại, đột nhiên liền dừng lại, không biết là nên tiếp tục đi về phía trước, hay là lui về phía sau.
“Ưm……” Lạc Ương Ương vội vàng lắc đầu, lúc trước cô có nghĩ tới, nếu Phong Thánh ở đây thì tốt rồi, nhưng cô liền ngẫm lại mà thôi, không dám hy vọng xa vời anh thật sự sẽ đến, “Vừa rồi tụi em gặp phải đất đá trôi.”
Lúc chạy trốn leo lên núi, cô nhớ rõ, suy nghĩ ngay lúc đó của cô là, cô nhất định phải chạy nhanh lên, bằng không liền sẽ không còn được gặp lại Phong Thánh.
“Các người?” Nghe được đất đá trôi, Phong Thánh nhăn chặt mày lạnh một chút, ngay sau đó ngước mắt nhìn về phía sau Lạc Ương Ương, lúc này mới thấy rõ ràng còn có bốn người khác.
Phong Thánh nhận thức Vưu Vưu, nhưng Thượng Nhất Nhiên và Nguy Chỉ Đồng anh thật chưa từng thấy qua.
Chỉ là, tầm mắt chuyển dời đến trên mặt Tô Phạm, ánh mắt Phong Thánh trầm xuống.
Màn mưa trắng xóa cản trở tầm nhìn, nhưng sắc trời ban đêm lại mờ tối, nhưng Phong Thánh liếc mắt một cái liền nhận ra Tô Phạm.
“Không phải chỉ hai người em và Vưu Vưu thôi ư?” Phong Thánh rũ mắt, ngữ khí không rõ dò hỏi Lạc Ương Ương.
“Sau khi tụi em tới đập chứa nước rồi, vừa lúc gặp được đám người Tô Phạm đang làm hoạt động tập thể lớp, sau đó…… buổi tối liền cùng nhau hành động.” Lạc Ương Ương nói xong lời cuối cùng, chính mình đều cảm thấy có chút chột dạ.
Tuy rằng cô đều chưa làm gì, nhưng cô chính là biết, Phong Thánh khẳng định là để ý.
“Em đi lên trước.” Phong Thánh lại nhìn đám người Tô Phạm dần dần đi về phía bọn họ, nhẹ đẩy bả vai nhỏ của Lạc Ương Ương, ý bảo cô lên máy bay trực thăng trước.
Lạc Ương Ương đều bị mưa xối đến cái dạng gì, cô cũng không nghĩ nhiều, nhấc chân liền một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm chạy lên máy bay trực thăng.
Khi Tô Phạm đi đến khoảng cách cách Phong Thánh ba mét, liền không tiếp tục đi về phía trước nữa, Thượng Nhất Nhiên thấy thế, liền cũng ngừng lại.
Nguy Chỉ Đồng thấy Lạc Ương Ương chạy về phía máy bay trực thăng, cô ta vốn dĩ cũng muốn sớm đi tránh mưa một chút, thấy Tô Phạm và Thượng Nhất Nhiên không hề tiến lên, cô ta cũng chậm nửa nhịp ngừng lại.
Khi Vưu Vưu sắp đi đến trước mặt Phong Thánh, mới phát hiện ba người Tô Phạm ngừng lại, cô khó hiểu quay đầu lại, đột nhiên liền dừng lại, không biết là nên tiếp tục đi về phía trước, hay là lui về phía sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.