Tổng Tài Đại Nhân, Thể Lực Tốt!
Chương 622: Làm một lựa chọn
Phong Ương
06/01/2019
Editor: May
Gió đêm nhẹ thổi qua, tiếng nói trầm thấp thuần hậu của Phong Thánh cũng phiêu đãng ở không trung theo.
Trên mặt đất còn có một ít tuyết đọng, hai người đứng ở bên cạnh một thân cây, đầu cành cây tùng xanh biếc có tuyết đọng dày nặng, giống như đều có thể rơi xuống trên thân người dưới đất bất cứ lúc nào.
Dưới ánh trăng sáng tỏ chiếu rọi, toàn bộ vườn hoa sau một mảnh tuyết đọng trắng bạc, không nhiễm bất kỳ chút tì vết nào.
Lạc Ương Ương vẫn luôn cúi đầu xuống nhìn tuyết đọng trên mặt đất, Phong Thánh nói làm ấn đường cô khẽ nhúc nhích, chậm rãi nâng mí mắt lên.
Vừa thấy hai tròng mắt Lạc Ương Ương nhiễm một tầng hơi nước sáng ngời, trong lòng Phong Thánh lập tức căng thẳng, anh lại chọc cô khóc.
“Anh đừng ép em!” Tay nhỏ rũ ở bên người của Lạc Ương Ương nắm chặt thành quyền.
Bởi vì áp lực và ẩn nhẫn, khi cô nói chuyện, nước mắt lại không ức chế được chảy xuống từ khóe mắt lần nữa.
Phong Thánh từng bước ép sát như vậy, áp lực của cô thật sự rất lớn.
“Anh đây là tự cho em hứa hẹn.” Hai lông mày lạnh của Phong Thánh nhăn ra một độ cung lo lắng.
Anh hy vọng cô biết, bất luận khi nào chỗ nào, chỉ cần có anh ở đây, anh đều sẽ không đặt cô ở nơi nguy hiểm, anh nhất định sẽ dùng hết toàn lực che chở cô.
“Nhưng anh hứa hẹn như vậy đối với em mà nói chính là đang ép em!” Lạc Ương Ương sắp hỏng mất, gắt gao nắm thành một đoàn nắm tay, móng tay đều sắp đâm vào lòng bàn tay, nước mắt cũng không ngăn được liền rơi xuống, “Anh biết gánh nặng như vậy đè ở trên người em khiến em có bao nhiêu khó chịu không? Ép tới em sắp không thở nổi!”
Cô sợ hãi, cô sợ người nhà họ Phong không tiếp nhận được bọn họ, càng sợ mẹ không tiếp nhận được bọn họ.
Cho dù cô có thể không màng cái nhìn của người nhà họ Phong, không quan tâm ở bên Phong Thánh.
Nhưng mà, cô không thể không bận tâm cảm thụ của mẹ.
Người nhà họ Phong đối với cô mà nói, tuyệt đại đa số đều là người xa lạ, nhưng mẹ không giống, cô và mẹ sống nương tựa lẫn nhau lớn lên, cô không muốn khiến mẹ thương tâm, mẹ cũng không thể không có cô.
Cô sợ hãi cuối cùng có một ngày, cô phải làm một lựa chọn giữa mẹ và Phong Thánh.
Gió đêm nhẹ thổi qua, tiếng nói trầm thấp thuần hậu của Phong Thánh cũng phiêu đãng ở không trung theo.
Trên mặt đất còn có một ít tuyết đọng, hai người đứng ở bên cạnh một thân cây, đầu cành cây tùng xanh biếc có tuyết đọng dày nặng, giống như đều có thể rơi xuống trên thân người dưới đất bất cứ lúc nào.
Dưới ánh trăng sáng tỏ chiếu rọi, toàn bộ vườn hoa sau một mảnh tuyết đọng trắng bạc, không nhiễm bất kỳ chút tì vết nào.
Lạc Ương Ương vẫn luôn cúi đầu xuống nhìn tuyết đọng trên mặt đất, Phong Thánh nói làm ấn đường cô khẽ nhúc nhích, chậm rãi nâng mí mắt lên.
Vừa thấy hai tròng mắt Lạc Ương Ương nhiễm một tầng hơi nước sáng ngời, trong lòng Phong Thánh lập tức căng thẳng, anh lại chọc cô khóc.
“Anh đừng ép em!” Tay nhỏ rũ ở bên người của Lạc Ương Ương nắm chặt thành quyền.
Bởi vì áp lực và ẩn nhẫn, khi cô nói chuyện, nước mắt lại không ức chế được chảy xuống từ khóe mắt lần nữa.
Phong Thánh từng bước ép sát như vậy, áp lực của cô thật sự rất lớn.
“Anh đây là tự cho em hứa hẹn.” Hai lông mày lạnh của Phong Thánh nhăn ra một độ cung lo lắng.
Anh hy vọng cô biết, bất luận khi nào chỗ nào, chỉ cần có anh ở đây, anh đều sẽ không đặt cô ở nơi nguy hiểm, anh nhất định sẽ dùng hết toàn lực che chở cô.
“Nhưng anh hứa hẹn như vậy đối với em mà nói chính là đang ép em!” Lạc Ương Ương sắp hỏng mất, gắt gao nắm thành một đoàn nắm tay, móng tay đều sắp đâm vào lòng bàn tay, nước mắt cũng không ngăn được liền rơi xuống, “Anh biết gánh nặng như vậy đè ở trên người em khiến em có bao nhiêu khó chịu không? Ép tới em sắp không thở nổi!”
Cô sợ hãi, cô sợ người nhà họ Phong không tiếp nhận được bọn họ, càng sợ mẹ không tiếp nhận được bọn họ.
Cho dù cô có thể không màng cái nhìn của người nhà họ Phong, không quan tâm ở bên Phong Thánh.
Nhưng mà, cô không thể không bận tâm cảm thụ của mẹ.
Người nhà họ Phong đối với cô mà nói, tuyệt đại đa số đều là người xa lạ, nhưng mẹ không giống, cô và mẹ sống nương tựa lẫn nhau lớn lên, cô không muốn khiến mẹ thương tâm, mẹ cũng không thể không có cô.
Cô sợ hãi cuối cùng có một ngày, cô phải làm một lựa chọn giữa mẹ và Phong Thánh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.