Tổng Tài Đại Nhân, Thể Lực Tốt!
Chương 512: Làm tốt chuyện của bản thân
Phong Ương
06/08/2018
Editor: May
Mắt đào hoa chợt nheo lại một chút, trực tiếp híp thành một khe nhỏ.
Toàn bộ nhà họ Phong, Phong Thánh bất luận là tác phong hành sự hay là thủ đoạn thiết huyết, cũng hoặc là khí thế không giận tự uy, đều là một người giống lão gia tử nhất, lại rất có manh mối trò giỏi hơn thầy.
Phong Thánh như vậy, ở trong một đám cùng thế hệ là cực kỳ xuất sắc, anh khai hỏa toàn bộ khí tràng đảo mắt lạnh qua, hoàn toàn không có người đối diện với anh nữa.
Ngoại trừ âm nhạc còn du du dương dương phiêu đãng, toàn trường có thể nghe tiếng kim rơi, không có bất kỳ một người nào dám phản bác Phong Thánh, tựa hồ đến hô hấp cũng trở nên thật cẩn thận lên.
Phong Thánh là cháu đích tôn, hiện tại càng là đứng đầu tập đoàn Phong thị.
Tương lai, không hề nghi ngờ anh sẽ là người thừa kế đại gia tộc nhà họ Phong này.
Dưới tai học mắt nhuộm, con cháu Phong thị cũng đều không phải người ngu xuẩn, tự nhiên không ai sẽ dại dột đắc tội Phong Thánh vào loại thời điểm này.
Phong Thánh đối tốt với Lạc Ương Ương, cho dù bọn họ có ý kiến, cũng không có khả năng ở ngay trước mặt Phong Thánh.
“Đều không ý kiến đúng không? Không ý kiến thì phải làm tốt chuyện của bản thân các người.” Phong Thánh nhất nhất nhìn mọi người chung quanh trong đại sảnh, sau khi ngữ điệu anh lạnh lẽo nói xong, nắm Lạc Ương Ương liền đi ra ngoài.Phong Thánh và Lạc Ương Ương ở chính giữa sân nhảy, thấy bọn họ muốn đi, mọi người sôi nổi tránh ra một đường thẳng tới cổng.
Câu nói cuối cùng ý vị thâm trường kia của Phong Thánh.
Lời ngầm làm tốt chuyện của bản thân mình, còn không phải là bảo bọn họ bớt lo chuyện người khác sao.
Lạc Ương Ương cụp mi rũ mắt đi theo Phong Thánh rời khỏi đại sảnh, nơi đi qua cô đều có thể cảm nhận được người người nhìn chăm chú, đây càng làm cho cô hạ đôi mắt xuống.
Sau khi Phong Thánh và Lạc Ương Ương rời đi, không ít người liền khe khẽ nói nhỏ lên.
Người đàn ông trẻ tuổi bị Phong Hành đụng vào kia, càng chụp xuống bả vai Phong Hành, trực tiếp hỏi: “Phong Hành, anh là cố ý chọc giận anh hai đi?”
Sau khi Phong Hành nghe vậy quay đầu lại, liếc mắt đánh giá người vỗ bả vai anh một cái, lạnh nhạt nói: “Liên quan gì anh?”
Sau khi nói xong, Phong Hành cũng mặc kệ đối phương nghĩ như thế nào, chỉ còn lại người đàn ông trẻ tuổi sắc mặt hơi đen, xuyên qua sân nhảy đi về phía quầy bar.
Mắt đào hoa chợt nheo lại một chút, trực tiếp híp thành một khe nhỏ.
Toàn bộ nhà họ Phong, Phong Thánh bất luận là tác phong hành sự hay là thủ đoạn thiết huyết, cũng hoặc là khí thế không giận tự uy, đều là một người giống lão gia tử nhất, lại rất có manh mối trò giỏi hơn thầy.
Phong Thánh như vậy, ở trong một đám cùng thế hệ là cực kỳ xuất sắc, anh khai hỏa toàn bộ khí tràng đảo mắt lạnh qua, hoàn toàn không có người đối diện với anh nữa.
Ngoại trừ âm nhạc còn du du dương dương phiêu đãng, toàn trường có thể nghe tiếng kim rơi, không có bất kỳ một người nào dám phản bác Phong Thánh, tựa hồ đến hô hấp cũng trở nên thật cẩn thận lên.
Phong Thánh là cháu đích tôn, hiện tại càng là đứng đầu tập đoàn Phong thị.
Tương lai, không hề nghi ngờ anh sẽ là người thừa kế đại gia tộc nhà họ Phong này.
Dưới tai học mắt nhuộm, con cháu Phong thị cũng đều không phải người ngu xuẩn, tự nhiên không ai sẽ dại dột đắc tội Phong Thánh vào loại thời điểm này.
Phong Thánh đối tốt với Lạc Ương Ương, cho dù bọn họ có ý kiến, cũng không có khả năng ở ngay trước mặt Phong Thánh.
“Đều không ý kiến đúng không? Không ý kiến thì phải làm tốt chuyện của bản thân các người.” Phong Thánh nhất nhất nhìn mọi người chung quanh trong đại sảnh, sau khi ngữ điệu anh lạnh lẽo nói xong, nắm Lạc Ương Ương liền đi ra ngoài.Phong Thánh và Lạc Ương Ương ở chính giữa sân nhảy, thấy bọn họ muốn đi, mọi người sôi nổi tránh ra một đường thẳng tới cổng.
Câu nói cuối cùng ý vị thâm trường kia của Phong Thánh.
Lời ngầm làm tốt chuyện của bản thân mình, còn không phải là bảo bọn họ bớt lo chuyện người khác sao.
Lạc Ương Ương cụp mi rũ mắt đi theo Phong Thánh rời khỏi đại sảnh, nơi đi qua cô đều có thể cảm nhận được người người nhìn chăm chú, đây càng làm cho cô hạ đôi mắt xuống.
Sau khi Phong Thánh và Lạc Ương Ương rời đi, không ít người liền khe khẽ nói nhỏ lên.
Người đàn ông trẻ tuổi bị Phong Hành đụng vào kia, càng chụp xuống bả vai Phong Hành, trực tiếp hỏi: “Phong Hành, anh là cố ý chọc giận anh hai đi?”
Sau khi Phong Hành nghe vậy quay đầu lại, liếc mắt đánh giá người vỗ bả vai anh một cái, lạnh nhạt nói: “Liên quan gì anh?”
Sau khi nói xong, Phong Hành cũng mặc kệ đối phương nghĩ như thế nào, chỉ còn lại người đàn ông trẻ tuổi sắc mặt hơi đen, xuyên qua sân nhảy đi về phía quầy bar.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.