Tổng Tài Đại Nhân, Thể Lực Tốt!
Chương 297: Một mình?
Phong Ương
17/04/2018
Editor: May
“Đến công ty, bồi tôi ăn cơm.” Phong Thánh là giọng điệu ra lệnh.
“Tôi, tôi đã ở trên bàn cơm.” Lạc Ương Ương xem xét Phong Hành đối diện, ngón tay cô moi càng nhanh hơn.
“Một mình?” Phong Thánh theo bản năng hỏi.
“Không phải.” Lạc Ương Ương trả lời thật cẩn thận.
Động tác nhẹ xoa ấn đường của Phong Thánh hơi ngừng lại: “Cùng ai?”
“Phong, Phong Hành.” Lạc Ương Ương lại ngước mắt nhìn Phong Hành vài lần.
Phong Hành đang nắm chắc tách trà không trong tay, tầm mắt vẫn luôn không dời khỏi trên khuôn mặt nhỏ của Lạc Ương Ương, tươi cười trên mặt nghiền ngẫm mười phần.
“Sao em lại ở cùng anh ta?” Mắt lạnh nhắm lại của Phong Thánh cũng mở to.
Anh còn tưởng rằng, vật nhỏ là ăn cơm với Hoa Nhất Phi, làm sao cũng không nghĩ tới, cô sẽ ở cùng Phong Hành.
Chỉ là anh nghĩ lại một chút, nháy mắt liền hiểu rõ.
Phong Hành muốn xuống tay từ chỗ vật nhỏ, tự nhiên sẽ nghĩ cách tiếp cận cô, khó trách cả buổi sáng anh ta đều không tới đi làm.
Lạc Ương Ương vừa định trả lời, cô là gặp được Phong Hành ở phim trường, nhưng ngay sau đó di động lại truyền đến giọng nói của Phong Thánh: “Nói vị trí của em.”
Sau khi theo phản xạ buột miệng thốt ra vị trí, Lạc Ương Ương còn chưa có cơ hội nói gì, Phong Thánh liền kết thúc trò chuyện trước.
“Phong Thánh muốn tới đây?” Phong Hành thấy Lạc Ương Ương buông di động, truy hỏi nói.
“Không biết, anh ấy không có nói.” Lạc Ương Ương nhẹ nhàng lắc đầu.
Phong Hành cười cười, ý cười lại không đạt tới mắt đào hoa.
Đã hỏi vị trí cụ thể, dựa theo tính cách Phong Thánh, khẳng định anh ta sẽ đi qua.
“Ương Ương.” Tư thái Phong Hành tùy ý dựa về lưng ghế, “Em và anh hai giống như ở chung không tồi.”
Trong lòng Lạc Ương Ương rùng mình, lập tức cảnh giác lên.
Cô nhìn Phong Hành vài lần, lúc này mới đánh Thái Cực trả lời: “Cũng được.”
“Đến công ty, bồi tôi ăn cơm.” Phong Thánh là giọng điệu ra lệnh.
“Tôi, tôi đã ở trên bàn cơm.” Lạc Ương Ương xem xét Phong Hành đối diện, ngón tay cô moi càng nhanh hơn.
“Một mình?” Phong Thánh theo bản năng hỏi.
“Không phải.” Lạc Ương Ương trả lời thật cẩn thận.
Động tác nhẹ xoa ấn đường của Phong Thánh hơi ngừng lại: “Cùng ai?”
“Phong, Phong Hành.” Lạc Ương Ương lại ngước mắt nhìn Phong Hành vài lần.
Phong Hành đang nắm chắc tách trà không trong tay, tầm mắt vẫn luôn không dời khỏi trên khuôn mặt nhỏ của Lạc Ương Ương, tươi cười trên mặt nghiền ngẫm mười phần.
“Sao em lại ở cùng anh ta?” Mắt lạnh nhắm lại của Phong Thánh cũng mở to.
Anh còn tưởng rằng, vật nhỏ là ăn cơm với Hoa Nhất Phi, làm sao cũng không nghĩ tới, cô sẽ ở cùng Phong Hành.
Chỉ là anh nghĩ lại một chút, nháy mắt liền hiểu rõ.
Phong Hành muốn xuống tay từ chỗ vật nhỏ, tự nhiên sẽ nghĩ cách tiếp cận cô, khó trách cả buổi sáng anh ta đều không tới đi làm.
Lạc Ương Ương vừa định trả lời, cô là gặp được Phong Hành ở phim trường, nhưng ngay sau đó di động lại truyền đến giọng nói của Phong Thánh: “Nói vị trí của em.”
Sau khi theo phản xạ buột miệng thốt ra vị trí, Lạc Ương Ương còn chưa có cơ hội nói gì, Phong Thánh liền kết thúc trò chuyện trước.
“Phong Thánh muốn tới đây?” Phong Hành thấy Lạc Ương Ương buông di động, truy hỏi nói.
“Không biết, anh ấy không có nói.” Lạc Ương Ương nhẹ nhàng lắc đầu.
Phong Hành cười cười, ý cười lại không đạt tới mắt đào hoa.
Đã hỏi vị trí cụ thể, dựa theo tính cách Phong Thánh, khẳng định anh ta sẽ đi qua.
“Ương Ương.” Tư thái Phong Hành tùy ý dựa về lưng ghế, “Em và anh hai giống như ở chung không tồi.”
Trong lòng Lạc Ương Ương rùng mình, lập tức cảnh giác lên.
Cô nhìn Phong Hành vài lần, lúc này mới đánh Thái Cực trả lời: “Cũng được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.