Tổng Tài Đại Nhân, Thể Lực Tốt!
Chương 664: Tô Phạm! Nhanh hơn đi!
Phong Ương
17/04/2019
Độ cao hiện tại của anh, đất đá trôi hẳn là không bao phủ được.
Sơn cốc trên hai ngọn núi này tương đối hẹp, nháy mắt Thượng Nhất Nhiên quay đầu lại nhìn xuống, dưới ánh sáng tia chớp.
Anh thấy được trên núi đối diện lăn đất đá trôi xuống dưới, sau sơn cốc hẹp chất đống, phía sau liên tục lăn xuống đất đá trôi, đã sắp đuổi theo Tô Phạm và Nguy Chỉ Đồng, anh nhìn đến hãi hùng khiếp vía, hai mắt nảy lên sợ hãi: “Tô Phạm! Mau! Lại nhanh lên!”
Phía sau chính là đất đá trôi có thể muốn mạng người, Tô Phạm đương nhiên biết còn không nhanh lên, chờ chân vừa bị bao phủ, anh liền rốt cuộc vô lực xoay chuyển trời đất.
Nhưng mà, cho dù đất đá trôi đuổi gấp hơn nữa, anh bắt chặt lấy tay Nguy Chỉ Đồng, quyết tâm lôi kéo cô ta cũng nhau chạy lên, cũng chưa từng có dao động.
Không phải anh có cái gì gọi là phẩm cách cao thượng, mà theo anh đây là nhân tính, anh là bác sĩ, cứu sống là bản chức, thấy chết mà không cứu anh không làm được.
“Hu hu…… Tô Phạm, nếu không anh buông em ra đi?” Nguy Chỉ Đồng nỗ lực muốn đuổi kịp bước chân Tô Phạm, nhưng cô ta nghiêng ngả lảo đảo, phải dựa vào Tô Phạm lôi kéo cô ta mang theo cô ta mới có thể chạy lên.
Cô sẽ không liên lụy Tô Phạm, không muốn anh xảy ra chuyện.
“Ít nói nhảm!” Tô Phạm càng nắm chặt cổ tay Nguy Chỉ Đồng.
Lá cây khô dưới chân bị anh một chân một chân bay nhanh dẫm đạp xuống, đất đá trôi cuồn cuộn đá vụn khối xuống, còn có mấy khối bắn đánh tới cẳng chân anh.
Khuôn mặt thanh nhã của Tô Phạm vững vàng bình tĩnh, chỉ có lông mày gắt gao nhăn một chỗ nhăn thành hình chữ xuyên (川), mới có thể nhìn ra một chút vội vàng và trầm trọng trong bình tĩnh của anh.
Nếu chạy trốn chậm hơn đất đá trôi, anh và Nguy Chỉ Đồng đều phải bồi mệnh ở chỗ này.
“Tô Phạm! Nhanh hơn đi! Chạy mau!” Vưu Vưu và Thượng Nhất Nhiên đứng chung một chỗ, còn chưa kịp thở dốc, liền vẻ mặt sợ hãi hô lớn về phía Tô Phạm.
Khi Lạc Ương Ương thở hổn hển chạy đến vị trí Thượng Nhất Nhiên, ngừng lại, cùng nhau xoay người đi người nhìn xuống anh.
Lúc cô nhìn xuống, ngược lại không quá lo lắng, đất đá trôi giống như ngừng lăn xuống, sơn cốc hẹp bị đất đá trôi hoàn toàn bao phủ.
Phía sau Tô Phạm và Nguy Chỉ Đồng, khoảng cách đất đá trôi chồng chất lên là bốn năm mét, đất đá trôi không còn liên tục chồng chất đuổi theo bước chân bọn họ.
Sơn cốc trên hai ngọn núi này tương đối hẹp, nháy mắt Thượng Nhất Nhiên quay đầu lại nhìn xuống, dưới ánh sáng tia chớp.
Anh thấy được trên núi đối diện lăn đất đá trôi xuống dưới, sau sơn cốc hẹp chất đống, phía sau liên tục lăn xuống đất đá trôi, đã sắp đuổi theo Tô Phạm và Nguy Chỉ Đồng, anh nhìn đến hãi hùng khiếp vía, hai mắt nảy lên sợ hãi: “Tô Phạm! Mau! Lại nhanh lên!”
Phía sau chính là đất đá trôi có thể muốn mạng người, Tô Phạm đương nhiên biết còn không nhanh lên, chờ chân vừa bị bao phủ, anh liền rốt cuộc vô lực xoay chuyển trời đất.
Nhưng mà, cho dù đất đá trôi đuổi gấp hơn nữa, anh bắt chặt lấy tay Nguy Chỉ Đồng, quyết tâm lôi kéo cô ta cũng nhau chạy lên, cũng chưa từng có dao động.
Không phải anh có cái gì gọi là phẩm cách cao thượng, mà theo anh đây là nhân tính, anh là bác sĩ, cứu sống là bản chức, thấy chết mà không cứu anh không làm được.
“Hu hu…… Tô Phạm, nếu không anh buông em ra đi?” Nguy Chỉ Đồng nỗ lực muốn đuổi kịp bước chân Tô Phạm, nhưng cô ta nghiêng ngả lảo đảo, phải dựa vào Tô Phạm lôi kéo cô ta mang theo cô ta mới có thể chạy lên.
Cô sẽ không liên lụy Tô Phạm, không muốn anh xảy ra chuyện.
“Ít nói nhảm!” Tô Phạm càng nắm chặt cổ tay Nguy Chỉ Đồng.
Lá cây khô dưới chân bị anh một chân một chân bay nhanh dẫm đạp xuống, đất đá trôi cuồn cuộn đá vụn khối xuống, còn có mấy khối bắn đánh tới cẳng chân anh.
Khuôn mặt thanh nhã của Tô Phạm vững vàng bình tĩnh, chỉ có lông mày gắt gao nhăn một chỗ nhăn thành hình chữ xuyên (川), mới có thể nhìn ra một chút vội vàng và trầm trọng trong bình tĩnh của anh.
Nếu chạy trốn chậm hơn đất đá trôi, anh và Nguy Chỉ Đồng đều phải bồi mệnh ở chỗ này.
“Tô Phạm! Nhanh hơn đi! Chạy mau!” Vưu Vưu và Thượng Nhất Nhiên đứng chung một chỗ, còn chưa kịp thở dốc, liền vẻ mặt sợ hãi hô lớn về phía Tô Phạm.
Khi Lạc Ương Ương thở hổn hển chạy đến vị trí Thượng Nhất Nhiên, ngừng lại, cùng nhau xoay người đi người nhìn xuống anh.
Lúc cô nhìn xuống, ngược lại không quá lo lắng, đất đá trôi giống như ngừng lăn xuống, sơn cốc hẹp bị đất đá trôi hoàn toàn bao phủ.
Phía sau Tô Phạm và Nguy Chỉ Đồng, khoảng cách đất đá trôi chồng chất lên là bốn năm mét, đất đá trôi không còn liên tục chồng chất đuổi theo bước chân bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.