Tổng Tài Đại Nhân, Thể Lực Tốt!
Chương 626: Vung tay
Phong Ương
09/01/2019
Ngước mắt liếc nhìn Phong Diệc Hàm một cái, cô thay đổi phương hướng liền muốn lên lâu từ bên cạnh Phong Diệc Hàm.
Thật vất vả bắt được thời khắc chỉ trích Lạc Ương Ương, Phong Diệc Hàm sao có thể sẽ dễ dàng buông tha cô.
Chỉ thấy Phong Diệc Hàm dịch sang bên cạnh, lại chắn trước mặt Lạc Ương Ương.
Hai người đứng ở trên cầu thang, một trên một dưới cách hai bậc thang, Lạc Ương Ương ở dưới bậc thang.
“Lạc Ương Ương, nhìn cô khóc đến đôi mắt đều đỏ, chẳng lẽ là anh hai đánh cô?”
Tâm tình Phong Diệc Hàm có thể nói là phi thường tốt, thấy Lạc Ương Ương không thoải mái cô ta liền đặc biệt sảng khoái.
“Tránh ra.” Khuôn mặt nhỏ của Lạc Ương Ương hắc trầm, không muốn nói nhảm với Phong Diệc Hàm chút nào.
“Không tránh!” Phong Diệc Hàm duỗi cánh tay phải ra đặt ở trên tay vịn cầu thang, càng kiêu ngạo ngăn đón Lạc Ương Ương, “Trừ phi cô nói cho tôi biết, có phải anh hai thật sự đánh cô không?”
Tuy rằng Phong Diệc Hàm cảm thấy, anh hai là một đại nam nhân, dù sao cũng sẽ không đánh phụ nữ.
Nhưng mà, cô chính là hy vọng Lạc Ương Ương là bị đánh khóc.
Nhìn Phong Diệc Hàm dây dưa với cô lần nữa, một hai phải hỏi ra nguyên cớ, Lạc Ương Ươngvốn là ở vào trạng thái phẫn nộ ẩn nhẫn, nháy mắt liền bạo phát.
“Cô quản cái rắm!” Cô giận đến độ trực tiếp bạo thô, dùng sức hất cánh tay Phong Diệc Hàm ngăn ở trước mặt cô ra.
Cô và Phong Thánh thế nào, liên quan gì tới Phong Diệc Hàm?
“Á --” Lạc Ương Ương bởi vì phẫn nộ, ném ra lực đạo không nhỏ.
Phong Diệc Hàm không kịp để phòng, theo quán tính cánh tay bị vung đến động tác thật lớn, trọng tâm thân thể không vững, liền lảo đảo vượt xuống một bậc thang.
Cũng may một tay khác của cô ta đỡ vách tường ổn định thân hình, bằng không rất có khả năng sẽ bị vung đánh đến lăn xuống cầu thang.
“Lạc Ương……” Trên cầu thang phát sinh ngoài ý muốn, Phong Diệc Hàm thực sự bị hoảng sợ, phẫn nộ vừa nhấc đầu lên, cô vốn định tức giận mắng Lạc Ương Ương, lại ở nháy mắt ngẩng đầu, thấy được Phong Ngật xuống từ lầu bốn, “Anh ba.”
Thật vất vả bắt được thời khắc chỉ trích Lạc Ương Ương, Phong Diệc Hàm sao có thể sẽ dễ dàng buông tha cô.
Chỉ thấy Phong Diệc Hàm dịch sang bên cạnh, lại chắn trước mặt Lạc Ương Ương.
Hai người đứng ở trên cầu thang, một trên một dưới cách hai bậc thang, Lạc Ương Ương ở dưới bậc thang.
“Lạc Ương Ương, nhìn cô khóc đến đôi mắt đều đỏ, chẳng lẽ là anh hai đánh cô?”
Tâm tình Phong Diệc Hàm có thể nói là phi thường tốt, thấy Lạc Ương Ương không thoải mái cô ta liền đặc biệt sảng khoái.
“Tránh ra.” Khuôn mặt nhỏ của Lạc Ương Ương hắc trầm, không muốn nói nhảm với Phong Diệc Hàm chút nào.
“Không tránh!” Phong Diệc Hàm duỗi cánh tay phải ra đặt ở trên tay vịn cầu thang, càng kiêu ngạo ngăn đón Lạc Ương Ương, “Trừ phi cô nói cho tôi biết, có phải anh hai thật sự đánh cô không?”
Tuy rằng Phong Diệc Hàm cảm thấy, anh hai là một đại nam nhân, dù sao cũng sẽ không đánh phụ nữ.
Nhưng mà, cô chính là hy vọng Lạc Ương Ương là bị đánh khóc.
Nhìn Phong Diệc Hàm dây dưa với cô lần nữa, một hai phải hỏi ra nguyên cớ, Lạc Ương Ươngvốn là ở vào trạng thái phẫn nộ ẩn nhẫn, nháy mắt liền bạo phát.
“Cô quản cái rắm!” Cô giận đến độ trực tiếp bạo thô, dùng sức hất cánh tay Phong Diệc Hàm ngăn ở trước mặt cô ra.
Cô và Phong Thánh thế nào, liên quan gì tới Phong Diệc Hàm?
“Á --” Lạc Ương Ương bởi vì phẫn nộ, ném ra lực đạo không nhỏ.
Phong Diệc Hàm không kịp để phòng, theo quán tính cánh tay bị vung đến động tác thật lớn, trọng tâm thân thể không vững, liền lảo đảo vượt xuống một bậc thang.
Cũng may một tay khác của cô ta đỡ vách tường ổn định thân hình, bằng không rất có khả năng sẽ bị vung đánh đến lăn xuống cầu thang.
“Lạc Ương……” Trên cầu thang phát sinh ngoài ý muốn, Phong Diệc Hàm thực sự bị hoảng sợ, phẫn nộ vừa nhấc đầu lên, cô vốn định tức giận mắng Lạc Ương Ương, lại ở nháy mắt ngẩng đầu, thấy được Phong Ngật xuống từ lầu bốn, “Anh ba.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.