Tổng Tài Đại Nhân, Thể Lực Tốt!
Chương 487: Xấu hổ
Phong Ương
23/07/2018
Editor: May
Nhưng cô mới vừa nhẹ nhàng giãy giụa một chút, Phong Ngật liền theo bản năng càng nắm chặt cô.
Phản ứng này của anh, làm Lạc Ương Ương đột nhiên dừng bước chân.
Bước chân bỗng nhiên dừng lại của Lạc Ương Ương, cũng chỉ ngừng trong chớp mắt liền lập tức lại cất bước chạy đi.
Nếu không phải Phong Ngật quan sát rất kỹ, cũng sẽ không phát hiện cô đột nhiên ngừng một chút.
Liền ở khi trong lòng Phong Ngật nghi ngờ, Lạc Ương Ương đột nhiên dùng sức rút tay mình ra.
Trên tay Phong Ngật đột nhiên trống không, anh theo bản năng rũ mắt xuống nhìn.
Lạc Ương Ương rút tay về đút vào túi áo khoác, nhìn bộ dáng cô cúi đầu xuống, vùi đầu đi đường, Phong Ngật đột nhiên liền ngừng lại.
Lạc Ương Ương đi phía trước vài bước, mới phát hiện Phong Ngật không cùng nhau đi theo.
Cô quay đầu lại, chớp mắt to một chút, giống như khó hiểu nhìn anh: “Anh ba, làm sao vậy?”
Tuy rằng Phong Ngật sẽ không nghĩ nhiều, nhưng cô sẽ nghĩ rất nhiều!
Cùng Phong Ngật nắm tay đi đường, cô sẽ xấu hổ.
Chỉ hy vọng anh sẽ không hỏi vấn đề xấu hổ này.
Nhìn ánh mắt thuần tịnh thanh triệt của Lạc Ương Ương, Phong Ngật lẳng lặng mà nhìn cô vài giây, ngay sau đó khóe môi cong lên một chút ý cười ôn nhuận: “Không có gì.”
Sau khi Phong Ngật an toàn đưa Lạc Ương Ương về phòng Phong Thánh, liền rời đi.
Một mình Lạc Ương Ương ở trong phòng cũng rất nhàm chán, cẩn thận tham quan phòng Phong Thánh vài vòng, màu sắc đen đậm, gia cụ bày biện đơn giản đến không thể đơn giản hơn.
Hết sức nhàm chán, Lạc Ương Ương ngồi ở trên sô pha chơi di động.
Trong lúc đó, mẹ gọi một cuộc điện thoại cho cô.
Lạc Anh muốn bồi Phong Khải Việt đi chuẩn bị trên dưới, không có quá nhiều thời gian bận tâm đến Lạc Ương Ương, lại lo lắng một mình Lạc Ương Ương ở cổ trạch xa lạ sẽ không được tự nhiên.
Lúc Lạc Ương Ương nói với mẹ, cô ở phòng ngủ Phong Thánh, Lạc Anh tựa hồ sửng sốt vài giây.
Nhưng cô mới vừa nhẹ nhàng giãy giụa một chút, Phong Ngật liền theo bản năng càng nắm chặt cô.
Phản ứng này của anh, làm Lạc Ương Ương đột nhiên dừng bước chân.
Bước chân bỗng nhiên dừng lại của Lạc Ương Ương, cũng chỉ ngừng trong chớp mắt liền lập tức lại cất bước chạy đi.
Nếu không phải Phong Ngật quan sát rất kỹ, cũng sẽ không phát hiện cô đột nhiên ngừng một chút.
Liền ở khi trong lòng Phong Ngật nghi ngờ, Lạc Ương Ương đột nhiên dùng sức rút tay mình ra.
Trên tay Phong Ngật đột nhiên trống không, anh theo bản năng rũ mắt xuống nhìn.
Lạc Ương Ương rút tay về đút vào túi áo khoác, nhìn bộ dáng cô cúi đầu xuống, vùi đầu đi đường, Phong Ngật đột nhiên liền ngừng lại.
Lạc Ương Ương đi phía trước vài bước, mới phát hiện Phong Ngật không cùng nhau đi theo.
Cô quay đầu lại, chớp mắt to một chút, giống như khó hiểu nhìn anh: “Anh ba, làm sao vậy?”
Tuy rằng Phong Ngật sẽ không nghĩ nhiều, nhưng cô sẽ nghĩ rất nhiều!
Cùng Phong Ngật nắm tay đi đường, cô sẽ xấu hổ.
Chỉ hy vọng anh sẽ không hỏi vấn đề xấu hổ này.
Nhìn ánh mắt thuần tịnh thanh triệt của Lạc Ương Ương, Phong Ngật lẳng lặng mà nhìn cô vài giây, ngay sau đó khóe môi cong lên một chút ý cười ôn nhuận: “Không có gì.”
Sau khi Phong Ngật an toàn đưa Lạc Ương Ương về phòng Phong Thánh, liền rời đi.
Một mình Lạc Ương Ương ở trong phòng cũng rất nhàm chán, cẩn thận tham quan phòng Phong Thánh vài vòng, màu sắc đen đậm, gia cụ bày biện đơn giản đến không thể đơn giản hơn.
Hết sức nhàm chán, Lạc Ương Ương ngồi ở trên sô pha chơi di động.
Trong lúc đó, mẹ gọi một cuộc điện thoại cho cô.
Lạc Anh muốn bồi Phong Khải Việt đi chuẩn bị trên dưới, không có quá nhiều thời gian bận tâm đến Lạc Ương Ương, lại lo lắng một mình Lạc Ương Ương ở cổ trạch xa lạ sẽ không được tự nhiên.
Lúc Lạc Ương Ương nói với mẹ, cô ở phòng ngủ Phong Thánh, Lạc Anh tựa hồ sửng sốt vài giây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.