Chương 19
Mộc Tam Quan
15/06/2022
Cho đến khi buổi biểu diễn thời trang kết thúc, Tống Phong Thời vẫn ở trong tình trạng tim đập nhanh không thể giải thích được.
Giống như vừa nốc ừng ực một bình cà phê đen nguyên chất cực lớn, tim Tống Phong Thời đập loạn xạ, như thể sắp đổ bệnh mà chết bất cứ lúc nào. truyện đam mỹ
"Như này không được." Tống Phong Thời nghĩ thầm, "Không thể để như thế này được."
Sau khi buổi trình diễn thời trang kết thúc, Kim Lan Thù chậm rãi đứng dậy nghênh đón những tràng pháo tay chúc mừng rồi chuẩn bị tiếp tục đi dự phỏng vấn. Hắn còn rất nhiều việc phải làm, ngay cả dáng vẻ cũng lộ ra sự gấp gáp muốn lao vào xử lý công việc ngay lập tức, hắn cứ như vậy xoay lưng về phía Tống Phong Thời rồi rời đi. Mặc dù trong phút chốc hắn có quay đầu nhìn thoáng qua Tống Phong Thời nhưng sâu trong ánh mắt lại mang theo ý vị không rõ, mà Tống Phong Thời cũng không dám tự mình suy đoán lung tung.
Chẳng mấy chốc, Kim Lan Thù đã bị cả đám người vây quanh, từ trên đỉnh đầu hắn có một ánh đèn chiếu xuống khiến cả người hắn như một đóa hoa hồng đang bị lá xanh bao quanh được ánh mặt trời chiếu sáng đến mức rực rỡ.
Trong mắt Tống Phong Thời, Kim Lan Thù vĩnh viễn chính là một đóa hồng.
Chỉ có điều đóa hồng đó lại cách cậu rất xa.
Tống Phong Thời khẽ lắc đầu, đứng dậy đi về hàng ghế sau, những người đồng nghiệp của cậu cũng đã chuẩn bị rời khỏi hội trường. Hải Lôi cười nói với Tống Phong Thời: "Đi thôi, đến nhà hàng chúng ta đã đặt bàn trước! "
Lúc này trong đầu Tống Phong Thời chợt vang lên câu nói "Từ chối đi" của Kim Lan Thù.
"Từ chối đi."
"Bởi vì tôi muốn hẹn cậu."
Tâm trí của Tống Phong Thời bị lung lay, trong mắt hiện lên vẻ do dự.
Hải Lôi có tâm hồn của một người phụ nữ nhạy bén, nhanh chóng cảm nhận được sự do dự của Tống Phong Thời, liền hỏi: "Làm sao vậy? Cậu có chuyện đột xuất gì à? Không tiện đi sao?"
Vẻ mặt của Tống Phong Thời tràn ngập sự tội lỗi, gật đầu nói: "Đúng vậy... thành thật xin lỗi..."
Mọi người nói: "Không sao, không sao, cậu có việc thì cứ đi trước đi! Mặc dù rất đáng tiếc, nhưng lần sau chúng ta lại đi cùng nhau là được mà."
Tống Phong Thời chào tạm biệt mọi người, nhìn bóng lưng những người đồng nghiệp đi khỏi, sắc mặt xuất thần, sau đó đưa mắt nhìn về phía chính giữa hội trường, nhìn thấy Kim Lan Thù vẫn còn bị vây quanh bởi rất nhiều phóng viên. Khoảng cách cũng đã xa như vậy, xa đến mức không nhìn thấy mặt Kim Lan Thù, nhưng Tống Phong Thời vẫn có thể tưởng tượng được vẻ mặt Kim Lan Thù lúc này chắc hẳn phải cao hứng đến mức nào.
Tống Phong Thời bất giác lại cảm thấy chán ghét chính bản thân mình, rõ ràng lúc đầu bọn họ đều là những người bạn học giống nhau, nhưng bây giờ thì lại khác nhau một trời một vực.
Tuy nhiên, cậu nhanh chóng lắc đầu và phủi bỏ suy nghĩ đó: Cậu và Kim Lan Thù chỉ là"bạn học" thôi, chứ không hề "giống nhau".
Hắn giỏi hơn cậu rất nhiều.
Vì học cùng lớp, lại thường xuyên đi học chung, thậm chí còn sống chung trong một phòng ký túc xá nên rất dễ sinh ra ảo tưởng "Mình và cậu ấy thật giống nhau". Cái loại ảo tưởng này hoàn toàn là lừa đảo. Cho đến khi tốt nghiệp, sau đó ra đời làm việc trong vài năm, thì cái loại ảo tưởng như vậy sẽ bị thực tế tàn nhẫn đập nát. Khoảng cách giữa bản thân so với "bạn học cũ" còn có thể lớn hơn cả trời cao và biển rộng.
Tống Phong Thời có chút nản lòng.
Cậu không khỏi nghĩ đến, nếu như năm đó không phải vì bị bố "đòi nợ" bắt cậu phải nhanh chóng trả tiền học phí cho ông ấy, thì có lẽ cậu sẽ không lưu lạc vào cái nghề sales này. Nếu không phải vậy thì, cậu có thể trở nên tốt hơn bây giờ không? Nếu như có kém hơn Kim Lan Thù, thì cũng không đến nỗi phải kém xa nhau như vậy...
Loại ý nghĩ "Nếu như" này rất đáng sợ, suy nghĩ của cậu nhanh chóng rơi vào trong vòng xoáy, nhất thời không thoát ra được.
Chỉ có điều vòng xoáy đó lại rất u ám.
Lúc này, một nhân viên lên tiếng nói với Tống Phong Thời: "Tiên sinh, thật xin lỗi, nhưng buổi trình diễn đã kết thúc rồi ạ."
Tống Phong Thời bị kéo ra khỏi vòng xoáy suy nghĩ trở về với thực tại, thở nhẹ một hơi rồi gật đầu với nhân viên: "Ừm, tôi đi ngay."
Tống Phong Thời bước từng bước rời khỏi hội trường trong vô vọng.
Cậu lại nghĩ, bản thân cậu thật giỏi tự tìm phiền phức cho chính mình, mắc gì phải nghĩ đến cái chuyện "Nếu như" này? Trên đời làm sao có nhiều cái "Nếu như" vậy chứ? Tại sao cậu lại không nghĩ đến việc "Nếu như giá trị bản thân mình đáng giá hàng chục tỷ"? Nếu như... "Nếu như lúc trước" bốn chữ này chính là cậu đang tự hành hạ bản thân mình!
Tống Phong Thời hoảng hốt nghĩ, bất chợt một chân cậu giẫm vào khoảng không, liền từ trên cầu thang ngã sấp mặt xuống đất.
"Ư, ưm..." Tống Phong Thời vững vàng ngã xuống mặt đất, đau đớn kêu lên.
Cũng may là cậu không bị ngã từ trên cao xuống mà chỉ từ trên hai bậc thang cuối cùng té xuống. Thế nhưng mắt cá chân của cậu lại bị đau dữ dội, cứ như là bị thương nặng vậy. Cậu mới nãy còn đang tự dằn vặt chính mình, bây giờ tự nhiên lại bị ngã, tâm trạng vốn đã tệ nay lại càng tệ hơn.
"Em không sao chứ?" Có người đưa tay về phía cậu.
Thoạt nhìn là một bàn tay đã quen sống trong an nhàn sung sướng, các ngón tay trắng nõn, nuột nà, nếu nhìn thoáng qua còn tưởng đây là tay của một vị phú bà, nhưng khi nhìn rõ được các khớp xương rắn chắc thì mới biết được đây là tay đàn ông.
Tống Phong Thời ngẩng đầu nhìn: "Lưu tiên sinh?"
Lưu Dịch Tư nhiệt tình đỡ cậu dậy.
Tống Phong Thời cười khổ nói: "Để anh phải chê cười rồi."
"Em không sao chứ?" Lưu Dịch Tư hỏi, "Có cần đi khám bác sĩ không?
Tống Phong Thời cười: "Không cần đâu! Anh cứ để tôi ngồi nghỉ một lát là được rồi!"
Lưu Dịch Tư đỡ Tống Phong Thời đến một quán cà phê ngoài trời gần đó ngồi xuống. Trời đã về đêm, không khí rất thoáng mát, ngồi ngoài trời còn có thể ngắm chim bồ câu. Lưu Dịch Tư đỡ Tống Phong Thời ngồi xuống một cái bàn ở gần đó, còn anh thì đi mua hai tách cà phê, lúc quay về còn mang theo một cốc đầy đá.
"Đây là?" Tống Phong Thời nhìn cục đá, trong lòng cảm thấy khó hiểu.
"Em không phải bị bong gân à?" Lưu Dịch Tư nói, "Cần chườm đá".
Tống Phong Thời có hơi xấu hổ, nhưng mắt cá chân cậu thật sự rất đau, đành cởi giày da nhỏ ôm khít cả bàn chân ra, cũng cởi cả tất, để lộ ra mắt cá chân quả thực đang đỏ bừng sưng tấy.
"Em nhìn xem, nếu bây giờ em còn không chịu chườm đá thì vết thường sẽ càng tệ hơn." Lưu Dịch Tư nói.
Tống Phong Thời cười: "Cảm ơn anh."
Tống Phong Thời tiện tay cầm lấy ly nước đá, muốn cầm lấy hai cục đá lạnh đặt lên mắt cá chân, nhưng lại bị Lưu Dịch Tư ngăn lại: "Không thể trực tiếp áp vào da. Lạnh quá cũng không tốt cho thân thể."
Vừa nói, Lưu Dịch Tư vừa cởi chiếc khăn đang buộc trên cổ xuống, bọc cục nước đá lại đưa cho Tống Phong Thời.
Tống Phong Thời run rẩy cầm lấy chiếc khăn quấn quanh viên đá, sờ sờ chiếc khăn, thầm nghĩ: "Cái này là vải cashmere* nguyên chất à?" Cậu liếc nhìn nhãn hiệu bên trên, ánh mắt tối sầm lại: "Mấy người giàu các anh đều có bệnh hả? Ra tiệm thuốc mua một cái túi chườm đá thì tốn bao nhiêu tiền cơ chứ?"
(*)Vải cashmere (vải len cashmere) là một loại vải xa xỉ đã có từ rất lâu, chỉ những nhà đầu tư giàu có hay những nhân vật tầm cỡ mới có thể sở hữu. Một sợi vải cashmere đạt chuẩn có đường kích thấp nhất là 18.5mm và chiều dài phải đạt là 3,175mm. Vải cashmere được sử dụng cho hầu hết các mẫu quần áo nhẹ, từ áo khoác, khăn choàng cổ, chăn mền, tất, áo len, găng tay... Với khả năng giữ nhiệt tốt, những sản phẩm từ vải cashmere sẽ giúp giữ ấm cực tốt trong mùa đông.
Tống Phong Thời nhìn chiếc khăn đang bọc quanh cục nước đá, cũng coi như hỏng rồi đi, bây giờ cậu nói từ chối hình như có hơi quá đáng, đành phải vừa cảm ơn người ta vừa quấn khăn quanh mắt cá chân. Cục đá này đúng thật là quá lạnh, đặc biệt là trong cái thời tiết này, nó đang được bọc trong nhiều lớp vải cashmere, tỏa ra cái lạnh vừa đủ để làm dịu vết thương đang bốc hỏa mà không khiến cơ thể bị lạnh quá mức.
Tuy nhiên, da đầu của Tống Phong Thời lại tê dại khi nghĩ đến cái giá của chiếc khăn này.
Lưu Dịch Tư dường như không quan tâm chút nào.
Trong tình trạng như vậy, nếu Tống Phong Thời làm ầm lên thì trông cậu sẽ có vẻ quá nhỏ nhen. Thế nhưng trong lòng cậu vẫn không vứt bỏ được cảm giác tội lỗi, nói: "Cái khăn quàng cổ vải cashmere của anh đã thấm ướt như thế này thì cũng coi như bị hỏng rồi đi."
Lưu Dịch Tư cười nói: "Không sao. Chẳng qua cũng chỉ là một món đồ mà thôi."
Tống Phong Thời ho khan hai tiếng, sau đó nói: "Ừm, tuy anh nói vậy nhưng..."
"Nếu em cảm thấy không ổn thì cũng có thể bồi thương tiền cho tôi." Lưu Dịch Tư nói, "Chiếc khăn quàng cổ này của tôi cũng không còn mới nữa, nên tôi sẽ giảm giá cho em 20%."
Tống Phong Thời đang uống cà phê, vừa nghe đã suýt sặc.
Lưu Dịch Tư cũng cười: "Đùa thôi."
Tống Phong Thời cũng bình tĩnh lại, cười nói: "Tôi cũng nghĩ như vậy."
Lưu Dịch Tư lại nói: "Bồi thường tiền thì không cần đâu, tôi chỉ nói cho có vậy thôi. Nếu như em cảm thấy áy náy thì không bằng ngày mai em đến góp vui đi."
"Góp vui?" Tống Phong Thời kinh ngạc, "Góp như thế nào?
Lưu Dịch Tư nói: "Ngày mai tôi có tổ chức một sự kiện nhỏ ở gần đay, người tới cũng không nhiều, nếu em có thể dành thời gian tới tham dự thì tôi sẽ rất vui. Em cũng có thể dẫn theo một người bạn, chẳng hạn như cô gái lần trước cũng được."
Tống Phong Thời có chút kinh ngạc: "Sự kiện nhỏ gì vậy?"
"Chỉ là một khu chợ từ thiện mà thôi." Lưu Dịch Tư trả lời, "Thừa dịp hiện tại đang là tuần lễ thời trang, số người đến đây rất nhiều nên tôi muốn tổ chức một khu chợ nhỏ. Nhưng tôi nghĩ là sẽ không có nhiều người đến tham dự nên có lẽ sẽ rất vắng vẻ. Nếu em có thể đến góp vui với tôi thì tốt rồi. "
Tống Phong Thời đồng ý.
Ngược lại phía bên kia, Kim Lan Thù vừa hoàn thành xong một màn phỏng vấn ngắn ngủi, quay đầu lại phát hiện Tống Phong Thời đã biến mất, tâm trạng hắn khá là khó chịu. Trong lòng đang buồn bực lại đụng phải Âu Văn, Âu Văn nhìn thấy sắc mặt Kim Lan Thù, liền tự hiểu "Không biết ai lại chọc giận cái vị tổng giám đốc này nữa rồi", anh lập tức nở nụ cười nịnh nọt: "Buổi trình diễn lần này diễn ra tốt đẹp như vậy! Tôi ở bên ngoài nghe nói có rất nhiều khách mời cảm thấy rất kinh ngạc!"
Kim Lan Thù hừ lạnh một tiếng, nói: "Tiểu Tống đâu?"
Âu Văn nghĩ thầm: Má..., cậu ấy không phải là người mà ngài muốn tán đổ sao? Tôi mẹ nó đã đem người dâng đến bên cạnh ngài ngồi sẵn rồi, vậy mà ngài còn để cho người ta chạy mất, ngài còn đcmn đi hỏi ngược lại tôi đấy à?
Âu Văn nuốt nước bọt nói: "Chuyện này... Không phải lúc nãy ngài và Tiểu Tống tiên sinh ngồi cạnh nhau sao ạ?"
Kim Lan Thù sốt ruột nói: "Không phải lúc nãy tôi còn đang bận phỏng vấn sao? Cậu ấy tại sao lại bỏ tôi mà đi mất?"
Âu Văn thoáng nhìn thấy nhân viên phụ trách thu dọn hiện trường đi qua, lập tức ngăn người lại, giở thủ đoạn "Gắp lửa bỏ tay người", nói: "Cậu có nhìn thấy Tiểu Tống tiên sinh không?"
Người nhân viên cũng bối rối: "Hả? Tiểu Tống tiên sinh là ai?"
Âu Văn mắng: "Cậu còn không nhận ra Tiểu Tống tiên sinh? Chính là nhân viên xuất sắc vừa rồi ngồi bên cạnh Kim Tổng!"
Nhân viên phụ trách cẩn thận suy nghĩ, một hồi lâu sau mới nói: "Tôi... tôi không nhận ra anh ấy nên lúc nãy đã yêu cầu anh ấy rời đi rồi."
Khi Âu Văn nghe được lời này, trong lòng vui mừng khôn xiết: U là trời, cái nồi này cuối cùng cũng có người cõng rồi!
Kim Lan Thù trong lòng phát hỏa, nhưng vì giữ lấy thể diện nên hắn không muốn buông lời ác độc. Âu Văn hiểu tính hắn, vậy nên anh đành xả thân đi làm phản diện, mở miệng khiển trách người nhân viên: "Cậu có biết làm việc hay không hả? Chẳng lẽ đến cả khách quý thì cậu cũng mời người ta đi luôn sao? Không biết thì đừng có nói nhiều làm gì! Cấp trên của cậu là ai, hắn chưa từng dạy cậu những cái này sao?"
Nhân viên phụ trách nghe thấy lời này, hắn nghĩ rằng mình sẽ liên lụy đến cấp trên, vậy nên sắc mặt của hắn tái mét, chỉ cảm thấy thảm họa sắp xảy ra.
Lúc này, một nhân viên khác bước vào, chính là nhân viên lễ tân dẫn Tống Phong Thời đến chỗ ngồi bên cạnh Kim Lan Thù, Âu Văn nhìn thấy liền hỏi: "Cô có nhìn thấy Tiểu Tống tiên sinh không?"
Nhân viên lễ tân vừa nghe đã bật cười: "Tôi thực sự nhìn thấy anh ấy. Anh ấy ở quán cà phê bên ngoài, đang cùng trò chuyện và uống cà phê với một anh chàng đẹp trai, thế nhưng lại đi chân trần, thật kỳ lạ."
Lúc này, Âu Văn cảm giác như anh vừa mới nghe được tiếng Kim Lan Thù nghiến răng nghiến lợi.
Chắc là bị ảo giác.
Âu Văn lắc đầu, nhìn thấy Kim Lan Thù sải bước rời đi, nhân viên phụ trách thu dọn hiện trường vừa rồi bị áp lực của Kim Lan Thù dọa cho hoảng sợ, đáng thương nói: "Trời ạ, Kim tổng sẽ không nhớ mặt tôi chứ? "
Âu Văn tức giận nói: "Cậu nghĩ cũng hay lắm!"
Anh sau khi làm trợ lý cho Kim Lan Thù được ba tháng thì mới có diễm phúc được hắn nhớ mặt.
Nói xong Âu Văn cũng đi theo Kim Lan Thù, thấy Kim Lan Thù có vẻ buồn bực bèn nói: "Tôi nghĩ nhân viên lúc nãy chắc là nhìn lầm rồi. Khi không có ai lại đi nói chuyện với người chân trần?"
"Vậy nên tôi mới bảo cậu đọc nhiều sách vào!" Kim Lan Thù đáp: "Phan Kim Liên biết không?"
Âu Văn giật mình không biết nên trả lời lại thế nào nên đành giơ ngón tay cái lên: "Chủ tịch hiểu biết rộng quá!"
Nếu như không biết nên nói gì, cứ tâng bốc người ta thì chắc chắn sẽ không sai!
- --------------------------------------------------------
Giống như vừa nốc ừng ực một bình cà phê đen nguyên chất cực lớn, tim Tống Phong Thời đập loạn xạ, như thể sắp đổ bệnh mà chết bất cứ lúc nào. truyện đam mỹ
"Như này không được." Tống Phong Thời nghĩ thầm, "Không thể để như thế này được."
Sau khi buổi trình diễn thời trang kết thúc, Kim Lan Thù chậm rãi đứng dậy nghênh đón những tràng pháo tay chúc mừng rồi chuẩn bị tiếp tục đi dự phỏng vấn. Hắn còn rất nhiều việc phải làm, ngay cả dáng vẻ cũng lộ ra sự gấp gáp muốn lao vào xử lý công việc ngay lập tức, hắn cứ như vậy xoay lưng về phía Tống Phong Thời rồi rời đi. Mặc dù trong phút chốc hắn có quay đầu nhìn thoáng qua Tống Phong Thời nhưng sâu trong ánh mắt lại mang theo ý vị không rõ, mà Tống Phong Thời cũng không dám tự mình suy đoán lung tung.
Chẳng mấy chốc, Kim Lan Thù đã bị cả đám người vây quanh, từ trên đỉnh đầu hắn có một ánh đèn chiếu xuống khiến cả người hắn như một đóa hoa hồng đang bị lá xanh bao quanh được ánh mặt trời chiếu sáng đến mức rực rỡ.
Trong mắt Tống Phong Thời, Kim Lan Thù vĩnh viễn chính là một đóa hồng.
Chỉ có điều đóa hồng đó lại cách cậu rất xa.
Tống Phong Thời khẽ lắc đầu, đứng dậy đi về hàng ghế sau, những người đồng nghiệp của cậu cũng đã chuẩn bị rời khỏi hội trường. Hải Lôi cười nói với Tống Phong Thời: "Đi thôi, đến nhà hàng chúng ta đã đặt bàn trước! "
Lúc này trong đầu Tống Phong Thời chợt vang lên câu nói "Từ chối đi" của Kim Lan Thù.
"Từ chối đi."
"Bởi vì tôi muốn hẹn cậu."
Tâm trí của Tống Phong Thời bị lung lay, trong mắt hiện lên vẻ do dự.
Hải Lôi có tâm hồn của một người phụ nữ nhạy bén, nhanh chóng cảm nhận được sự do dự của Tống Phong Thời, liền hỏi: "Làm sao vậy? Cậu có chuyện đột xuất gì à? Không tiện đi sao?"
Vẻ mặt của Tống Phong Thời tràn ngập sự tội lỗi, gật đầu nói: "Đúng vậy... thành thật xin lỗi..."
Mọi người nói: "Không sao, không sao, cậu có việc thì cứ đi trước đi! Mặc dù rất đáng tiếc, nhưng lần sau chúng ta lại đi cùng nhau là được mà."
Tống Phong Thời chào tạm biệt mọi người, nhìn bóng lưng những người đồng nghiệp đi khỏi, sắc mặt xuất thần, sau đó đưa mắt nhìn về phía chính giữa hội trường, nhìn thấy Kim Lan Thù vẫn còn bị vây quanh bởi rất nhiều phóng viên. Khoảng cách cũng đã xa như vậy, xa đến mức không nhìn thấy mặt Kim Lan Thù, nhưng Tống Phong Thời vẫn có thể tưởng tượng được vẻ mặt Kim Lan Thù lúc này chắc hẳn phải cao hứng đến mức nào.
Tống Phong Thời bất giác lại cảm thấy chán ghét chính bản thân mình, rõ ràng lúc đầu bọn họ đều là những người bạn học giống nhau, nhưng bây giờ thì lại khác nhau một trời một vực.
Tuy nhiên, cậu nhanh chóng lắc đầu và phủi bỏ suy nghĩ đó: Cậu và Kim Lan Thù chỉ là"bạn học" thôi, chứ không hề "giống nhau".
Hắn giỏi hơn cậu rất nhiều.
Vì học cùng lớp, lại thường xuyên đi học chung, thậm chí còn sống chung trong một phòng ký túc xá nên rất dễ sinh ra ảo tưởng "Mình và cậu ấy thật giống nhau". Cái loại ảo tưởng này hoàn toàn là lừa đảo. Cho đến khi tốt nghiệp, sau đó ra đời làm việc trong vài năm, thì cái loại ảo tưởng như vậy sẽ bị thực tế tàn nhẫn đập nát. Khoảng cách giữa bản thân so với "bạn học cũ" còn có thể lớn hơn cả trời cao và biển rộng.
Tống Phong Thời có chút nản lòng.
Cậu không khỏi nghĩ đến, nếu như năm đó không phải vì bị bố "đòi nợ" bắt cậu phải nhanh chóng trả tiền học phí cho ông ấy, thì có lẽ cậu sẽ không lưu lạc vào cái nghề sales này. Nếu không phải vậy thì, cậu có thể trở nên tốt hơn bây giờ không? Nếu như có kém hơn Kim Lan Thù, thì cũng không đến nỗi phải kém xa nhau như vậy...
Loại ý nghĩ "Nếu như" này rất đáng sợ, suy nghĩ của cậu nhanh chóng rơi vào trong vòng xoáy, nhất thời không thoát ra được.
Chỉ có điều vòng xoáy đó lại rất u ám.
Lúc này, một nhân viên lên tiếng nói với Tống Phong Thời: "Tiên sinh, thật xin lỗi, nhưng buổi trình diễn đã kết thúc rồi ạ."
Tống Phong Thời bị kéo ra khỏi vòng xoáy suy nghĩ trở về với thực tại, thở nhẹ một hơi rồi gật đầu với nhân viên: "Ừm, tôi đi ngay."
Tống Phong Thời bước từng bước rời khỏi hội trường trong vô vọng.
Cậu lại nghĩ, bản thân cậu thật giỏi tự tìm phiền phức cho chính mình, mắc gì phải nghĩ đến cái chuyện "Nếu như" này? Trên đời làm sao có nhiều cái "Nếu như" vậy chứ? Tại sao cậu lại không nghĩ đến việc "Nếu như giá trị bản thân mình đáng giá hàng chục tỷ"? Nếu như... "Nếu như lúc trước" bốn chữ này chính là cậu đang tự hành hạ bản thân mình!
Tống Phong Thời hoảng hốt nghĩ, bất chợt một chân cậu giẫm vào khoảng không, liền từ trên cầu thang ngã sấp mặt xuống đất.
"Ư, ưm..." Tống Phong Thời vững vàng ngã xuống mặt đất, đau đớn kêu lên.
Cũng may là cậu không bị ngã từ trên cao xuống mà chỉ từ trên hai bậc thang cuối cùng té xuống. Thế nhưng mắt cá chân của cậu lại bị đau dữ dội, cứ như là bị thương nặng vậy. Cậu mới nãy còn đang tự dằn vặt chính mình, bây giờ tự nhiên lại bị ngã, tâm trạng vốn đã tệ nay lại càng tệ hơn.
"Em không sao chứ?" Có người đưa tay về phía cậu.
Thoạt nhìn là một bàn tay đã quen sống trong an nhàn sung sướng, các ngón tay trắng nõn, nuột nà, nếu nhìn thoáng qua còn tưởng đây là tay của một vị phú bà, nhưng khi nhìn rõ được các khớp xương rắn chắc thì mới biết được đây là tay đàn ông.
Tống Phong Thời ngẩng đầu nhìn: "Lưu tiên sinh?"
Lưu Dịch Tư nhiệt tình đỡ cậu dậy.
Tống Phong Thời cười khổ nói: "Để anh phải chê cười rồi."
"Em không sao chứ?" Lưu Dịch Tư hỏi, "Có cần đi khám bác sĩ không?
Tống Phong Thời cười: "Không cần đâu! Anh cứ để tôi ngồi nghỉ một lát là được rồi!"
Lưu Dịch Tư đỡ Tống Phong Thời đến một quán cà phê ngoài trời gần đó ngồi xuống. Trời đã về đêm, không khí rất thoáng mát, ngồi ngoài trời còn có thể ngắm chim bồ câu. Lưu Dịch Tư đỡ Tống Phong Thời ngồi xuống một cái bàn ở gần đó, còn anh thì đi mua hai tách cà phê, lúc quay về còn mang theo một cốc đầy đá.
"Đây là?" Tống Phong Thời nhìn cục đá, trong lòng cảm thấy khó hiểu.
"Em không phải bị bong gân à?" Lưu Dịch Tư nói, "Cần chườm đá".
Tống Phong Thời có hơi xấu hổ, nhưng mắt cá chân cậu thật sự rất đau, đành cởi giày da nhỏ ôm khít cả bàn chân ra, cũng cởi cả tất, để lộ ra mắt cá chân quả thực đang đỏ bừng sưng tấy.
"Em nhìn xem, nếu bây giờ em còn không chịu chườm đá thì vết thường sẽ càng tệ hơn." Lưu Dịch Tư nói.
Tống Phong Thời cười: "Cảm ơn anh."
Tống Phong Thời tiện tay cầm lấy ly nước đá, muốn cầm lấy hai cục đá lạnh đặt lên mắt cá chân, nhưng lại bị Lưu Dịch Tư ngăn lại: "Không thể trực tiếp áp vào da. Lạnh quá cũng không tốt cho thân thể."
Vừa nói, Lưu Dịch Tư vừa cởi chiếc khăn đang buộc trên cổ xuống, bọc cục nước đá lại đưa cho Tống Phong Thời.
Tống Phong Thời run rẩy cầm lấy chiếc khăn quấn quanh viên đá, sờ sờ chiếc khăn, thầm nghĩ: "Cái này là vải cashmere* nguyên chất à?" Cậu liếc nhìn nhãn hiệu bên trên, ánh mắt tối sầm lại: "Mấy người giàu các anh đều có bệnh hả? Ra tiệm thuốc mua một cái túi chườm đá thì tốn bao nhiêu tiền cơ chứ?"
(*)Vải cashmere (vải len cashmere) là một loại vải xa xỉ đã có từ rất lâu, chỉ những nhà đầu tư giàu có hay những nhân vật tầm cỡ mới có thể sở hữu. Một sợi vải cashmere đạt chuẩn có đường kích thấp nhất là 18.5mm và chiều dài phải đạt là 3,175mm. Vải cashmere được sử dụng cho hầu hết các mẫu quần áo nhẹ, từ áo khoác, khăn choàng cổ, chăn mền, tất, áo len, găng tay... Với khả năng giữ nhiệt tốt, những sản phẩm từ vải cashmere sẽ giúp giữ ấm cực tốt trong mùa đông.
Tống Phong Thời nhìn chiếc khăn đang bọc quanh cục nước đá, cũng coi như hỏng rồi đi, bây giờ cậu nói từ chối hình như có hơi quá đáng, đành phải vừa cảm ơn người ta vừa quấn khăn quanh mắt cá chân. Cục đá này đúng thật là quá lạnh, đặc biệt là trong cái thời tiết này, nó đang được bọc trong nhiều lớp vải cashmere, tỏa ra cái lạnh vừa đủ để làm dịu vết thương đang bốc hỏa mà không khiến cơ thể bị lạnh quá mức.
Tuy nhiên, da đầu của Tống Phong Thời lại tê dại khi nghĩ đến cái giá của chiếc khăn này.
Lưu Dịch Tư dường như không quan tâm chút nào.
Trong tình trạng như vậy, nếu Tống Phong Thời làm ầm lên thì trông cậu sẽ có vẻ quá nhỏ nhen. Thế nhưng trong lòng cậu vẫn không vứt bỏ được cảm giác tội lỗi, nói: "Cái khăn quàng cổ vải cashmere của anh đã thấm ướt như thế này thì cũng coi như bị hỏng rồi đi."
Lưu Dịch Tư cười nói: "Không sao. Chẳng qua cũng chỉ là một món đồ mà thôi."
Tống Phong Thời ho khan hai tiếng, sau đó nói: "Ừm, tuy anh nói vậy nhưng..."
"Nếu em cảm thấy không ổn thì cũng có thể bồi thương tiền cho tôi." Lưu Dịch Tư nói, "Chiếc khăn quàng cổ này của tôi cũng không còn mới nữa, nên tôi sẽ giảm giá cho em 20%."
Tống Phong Thời đang uống cà phê, vừa nghe đã suýt sặc.
Lưu Dịch Tư cũng cười: "Đùa thôi."
Tống Phong Thời cũng bình tĩnh lại, cười nói: "Tôi cũng nghĩ như vậy."
Lưu Dịch Tư lại nói: "Bồi thường tiền thì không cần đâu, tôi chỉ nói cho có vậy thôi. Nếu như em cảm thấy áy náy thì không bằng ngày mai em đến góp vui đi."
"Góp vui?" Tống Phong Thời kinh ngạc, "Góp như thế nào?
Lưu Dịch Tư nói: "Ngày mai tôi có tổ chức một sự kiện nhỏ ở gần đay, người tới cũng không nhiều, nếu em có thể dành thời gian tới tham dự thì tôi sẽ rất vui. Em cũng có thể dẫn theo một người bạn, chẳng hạn như cô gái lần trước cũng được."
Tống Phong Thời có chút kinh ngạc: "Sự kiện nhỏ gì vậy?"
"Chỉ là một khu chợ từ thiện mà thôi." Lưu Dịch Tư trả lời, "Thừa dịp hiện tại đang là tuần lễ thời trang, số người đến đây rất nhiều nên tôi muốn tổ chức một khu chợ nhỏ. Nhưng tôi nghĩ là sẽ không có nhiều người đến tham dự nên có lẽ sẽ rất vắng vẻ. Nếu em có thể đến góp vui với tôi thì tốt rồi. "
Tống Phong Thời đồng ý.
Ngược lại phía bên kia, Kim Lan Thù vừa hoàn thành xong một màn phỏng vấn ngắn ngủi, quay đầu lại phát hiện Tống Phong Thời đã biến mất, tâm trạng hắn khá là khó chịu. Trong lòng đang buồn bực lại đụng phải Âu Văn, Âu Văn nhìn thấy sắc mặt Kim Lan Thù, liền tự hiểu "Không biết ai lại chọc giận cái vị tổng giám đốc này nữa rồi", anh lập tức nở nụ cười nịnh nọt: "Buổi trình diễn lần này diễn ra tốt đẹp như vậy! Tôi ở bên ngoài nghe nói có rất nhiều khách mời cảm thấy rất kinh ngạc!"
Kim Lan Thù hừ lạnh một tiếng, nói: "Tiểu Tống đâu?"
Âu Văn nghĩ thầm: Má..., cậu ấy không phải là người mà ngài muốn tán đổ sao? Tôi mẹ nó đã đem người dâng đến bên cạnh ngài ngồi sẵn rồi, vậy mà ngài còn để cho người ta chạy mất, ngài còn đcmn đi hỏi ngược lại tôi đấy à?
Âu Văn nuốt nước bọt nói: "Chuyện này... Không phải lúc nãy ngài và Tiểu Tống tiên sinh ngồi cạnh nhau sao ạ?"
Kim Lan Thù sốt ruột nói: "Không phải lúc nãy tôi còn đang bận phỏng vấn sao? Cậu ấy tại sao lại bỏ tôi mà đi mất?"
Âu Văn thoáng nhìn thấy nhân viên phụ trách thu dọn hiện trường đi qua, lập tức ngăn người lại, giở thủ đoạn "Gắp lửa bỏ tay người", nói: "Cậu có nhìn thấy Tiểu Tống tiên sinh không?"
Người nhân viên cũng bối rối: "Hả? Tiểu Tống tiên sinh là ai?"
Âu Văn mắng: "Cậu còn không nhận ra Tiểu Tống tiên sinh? Chính là nhân viên xuất sắc vừa rồi ngồi bên cạnh Kim Tổng!"
Nhân viên phụ trách cẩn thận suy nghĩ, một hồi lâu sau mới nói: "Tôi... tôi không nhận ra anh ấy nên lúc nãy đã yêu cầu anh ấy rời đi rồi."
Khi Âu Văn nghe được lời này, trong lòng vui mừng khôn xiết: U là trời, cái nồi này cuối cùng cũng có người cõng rồi!
Kim Lan Thù trong lòng phát hỏa, nhưng vì giữ lấy thể diện nên hắn không muốn buông lời ác độc. Âu Văn hiểu tính hắn, vậy nên anh đành xả thân đi làm phản diện, mở miệng khiển trách người nhân viên: "Cậu có biết làm việc hay không hả? Chẳng lẽ đến cả khách quý thì cậu cũng mời người ta đi luôn sao? Không biết thì đừng có nói nhiều làm gì! Cấp trên của cậu là ai, hắn chưa từng dạy cậu những cái này sao?"
Nhân viên phụ trách nghe thấy lời này, hắn nghĩ rằng mình sẽ liên lụy đến cấp trên, vậy nên sắc mặt của hắn tái mét, chỉ cảm thấy thảm họa sắp xảy ra.
Lúc này, một nhân viên khác bước vào, chính là nhân viên lễ tân dẫn Tống Phong Thời đến chỗ ngồi bên cạnh Kim Lan Thù, Âu Văn nhìn thấy liền hỏi: "Cô có nhìn thấy Tiểu Tống tiên sinh không?"
Nhân viên lễ tân vừa nghe đã bật cười: "Tôi thực sự nhìn thấy anh ấy. Anh ấy ở quán cà phê bên ngoài, đang cùng trò chuyện và uống cà phê với một anh chàng đẹp trai, thế nhưng lại đi chân trần, thật kỳ lạ."
Lúc này, Âu Văn cảm giác như anh vừa mới nghe được tiếng Kim Lan Thù nghiến răng nghiến lợi.
Chắc là bị ảo giác.
Âu Văn lắc đầu, nhìn thấy Kim Lan Thù sải bước rời đi, nhân viên phụ trách thu dọn hiện trường vừa rồi bị áp lực của Kim Lan Thù dọa cho hoảng sợ, đáng thương nói: "Trời ạ, Kim tổng sẽ không nhớ mặt tôi chứ? "
Âu Văn tức giận nói: "Cậu nghĩ cũng hay lắm!"
Anh sau khi làm trợ lý cho Kim Lan Thù được ba tháng thì mới có diễm phúc được hắn nhớ mặt.
Nói xong Âu Văn cũng đi theo Kim Lan Thù, thấy Kim Lan Thù có vẻ buồn bực bèn nói: "Tôi nghĩ nhân viên lúc nãy chắc là nhìn lầm rồi. Khi không có ai lại đi nói chuyện với người chân trần?"
"Vậy nên tôi mới bảo cậu đọc nhiều sách vào!" Kim Lan Thù đáp: "Phan Kim Liên biết không?"
Âu Văn giật mình không biết nên trả lời lại thế nào nên đành giơ ngón tay cái lên: "Chủ tịch hiểu biết rộng quá!"
Nếu như không biết nên nói gì, cứ tâng bốc người ta thì chắc chắn sẽ không sai!
- --------------------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.