Chương 102
Mộc Tam Quan
18/09/2023
Tống Phong Thời chết lặng trước cảnh ‘rượt đuổi ô tô’ đột ngột này.
Cậu vẫn còn bàng hoàng.
Tài xế còn bật dàn âm thanh nổi trên ô tô và mở những bản nhạc lãng mạn trữ tình, cố gắng tạo ra một bầu không khí bất bình thường.
Nhất thời Tống Phong Thời cũng không biết nên khóc hay cười.
“Anh như vậy đã đủ ngốc chưa?” Kim Lan Thù hỏi.
Rốt cuộc Tống Phong Thời cũng tỉnh táo lại, khóe miệng không khỏi cong lên, nhưng trong mắt lại có chút ẩm ướt: “Vẫn được.”
Kim Lan Thù vừa đuổi theo vừa thở hổn hển, có vẻ hơi mệt.
Tài xế nhìn thấy vẻ mệt mỏi của Kim Lan Thù trong gương chiếu hậu, nên đã giảm tốc độ và điều khiển xe với tốc độ ngang với người đang chạy.
Điều này thực sự ngớ ngẩn.
Ai nói như vậy còn không phải ngốc cơ chứ?
Tài xế, Kim Lan Thù và Tống Phong Thời ba người đều ngốc nghếch.
Cũng may bây giờ đã là đêm khuya, không có ai nhìn thấy.
Nếu không phải không ai có thể thấy, hoặc là không phải Kim Lan Thù đã uống mấy chén…
Đương nhiên quan trọng nhất chính là nếu không phải vì Tống Phong Thời…
Kim Lan Thù thực sự không thể làm nổi chuyện này.
Tống Phong Thời che mặt, không biết nên khóc hay cười, mặt nhăn thành quả cầu, giống như che đậy một cái búi tóc nhăn nheo.
Kim Lan thở ra hai hơi mới lấy đủ dưỡng khí, nói: “Vậy em còn có cái gì không hài lòng?”
“Vậy em còn có cái gì không hài lòng?” Câu này đúng là phong cách điển hình của Kim Lan Thù.
Khi anh cố gắng hàn gắn mối quan hệ của mình với người khác, liền không nhịn được mà nhắc đến câu này.
Lúc trước anh cũng từng nói ra lời y hệt với cậu, chỉ một câu này cộng với giọng điệu của Kim Lan Thù, đã đủ để xóa sạch mọi nỗ lực của anh.
Tuy nhiên, lúc này Kim Lan Thù lại th ở dốc, giọng điệu yếu ớt như miếng bèo, thay vì gây khó chịu thì khi anh nói ra những lời như vậy lại nghe có chút đáng yêu.
Mặt Kim Lan Thù đã đỏ như tôm luộc, có thể là đỏ bừng vì hơi rượu, hoặc cũng có thể là do chạy.
Nhiệt độ trên má anh tăng dần, lưỡi thắt lại, mơ màng híp mắt, chạy ngược hướng gió thêm hai bước liền không cam lòng nói: “Anh không chạy nổi nữa.”
Nói xong, Kim Lan Thù dừng lại, hớp từng ngụm lớn dưỡng khí.
Tài xế dừng xe, xuống xe giúp Tống Phong Thời mở cửa.
Tống Phong Thời không do dự, liền xuống xe chậm rãi đi tới bên cạnh anh.
Kim Lan Thù nhìn cậu, anh vẫn đang thở hổn hển như một chú cún vừa chạy cả nghìn mét.
Tống Phong Thời cũng nhìn anh, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Kim Lan Thù đợi một lúc, sau đó đứng thẳng và nói: “Em vẫn còn giận anh đúng không?”
Nhưng Tống Phong Thời cũng không nói ra được một câu ‘Đúng’.
“Anh cũng tức giận với chính mình” Đột nhiên Kim Lan Thù trở nên cáu kỉnh và vò đầu bứt tóc: “Em nói đi, tại sao những người đàn ông khác giả ngầu thì khiến người yêu thích? Nhưng anh lại thành phiền phức? Anh nghe nói đàn ông đang yêu đều rất dễ làm thân, nhưng anh lại làm em cảm thấy không thể tiếp cận? Đây là đạo lý gì?”
“Chắc đây là vấn đề của anh đi? Tuy căn bản anh không hề muốn thừa nhận vấn đề này… Thế nhưng… Nhưng thực sự đây là vấn đề của chính anh!”
Kim Lan Thù vò loạn mái tóc được chải gọn gàng thành một mớ hỗn độn, bộ âu phục chỉnh tề trên người cũng vì chạy cả đường mà nhăn nhúm, lấm tấm mồ hôi, toàn thân toát ra vẻ chật vật.
Nhưng có lẽ thực sự anh rất đẹp trai, hoặc có thể là người tình trong mắt hóa Tây Thi. Dù lúc này trông anh ăn mặc xộc xệch, tóc tai rối loạn thì vẫn rất đẹp, như thể bông hoa đang nở rộ.
Trái tim Tống Phong Thời đập thình thịch.
“Thực ra, anh cũng sớm biết người khác không hề cho rằng trông anh giống một người đang yêu.” Trông Kim Lan Thù có vẻ chán nản: “Anh không làm ra được dáng vẻ của một người đang yêu, vậy thì tại sao làm một người đàn ông thất tình bình thường cũng không được? Uống chút rượu, hát hò một chút, rồi tìm hai người bạn cùng nhau kể lể cay đắng, sau một tuần là có thể thoát khỏi bóng tối…”
Tống Phong Thời ngơ ngác nhìn anh.
“Nhưng mà anh không thể!” Bỗng nhiên anh dùng sức lay vai cậu: “Anh không thoát nổi khỏi bóng tối của em.”
Nói xong anh còn gào lớn lên: “Làm sao bây giờ! Trời ạ…”
Ban đầu Tống Phong Thời còn có chút cảm động, nhưng thấy Kim Lan Thù đột nhiên say rượu đến phát điên, vội vàng che miệng anh lại: “Anh nổi điên cái gì?”
Kim Lan Thù lại đảo mắt hỏi: “Không phải em thích anh trông ngốc nghếch như thế sao?”
“Tình cờ vờ ngớ ngẩn thì được, đừng đùa giỡn kiểu thiểu năng trí tuệ!” Tống Phong Thời dạy dỗ.
Tài xế vẫn đứng đợi bên cạnh xe, không xa không gần mà nhìn hai vị khách hàng tôn kính. Đợi Tống Phong Thời kéo Kim Lan Thù tới bên xe, tài xế còn chủ động mở cửa xe giúp hai người.
Tài xế cười hỏi: “Hai vị đi thẳng về địa điểm đã chọn hay là muốn hóng gió một chút?”
“Đi thẳng về đi.” Tống Phong Thời nói: “Đã muộn rồi.”
Tài xế xác nhận vị trí điểm đến với Tống Phong Thời và Kim Lan Thù, sau đó lái xe đến biệt thự của họ.
Nhìn địa chỉ tài xế liền biết đó là khu nhà giàu, liền thầm nghĩ: “Quả nhiên người giàu đều rất tẻ nhạt, còn đặc biệt gọi xe sang để chơi đùa…”
Kim Lan Thù lại nói: “Về khách sạn X trước đi.”
“Tại sao?” Tống Phong Thời không rõ.
Kim Lan Thù nói: “Tiện thể thu dọn hành lý đi, dọn xong thì cùng anh về nhà.”
Tống Phong Thời lầm bầm nói: “Em nói muốn về nhà với anh hồi nào?”
Kim Lan Thù đáp: “Không phải chúng ta quay lại rồi ư?”
Nhất thời cậu cũng không tiện từ chối mà cũng không tiện đáp ứng, chỉ nói: “Em cũng không nói như vậy.”
“Vậy bây giờ em nói đi!” Kim Lan Thù liền khôi phục dáng vẻ bá đạo kia.
Tống Phong Thời cũng không muốn nói chuyện nữa.
Kim Lan Thù liền nói: “Vậy anh nói giùm em. Chúng ta làm lành đi, sau này đừng nói đến chuyện chia tay nữa! Được rồi tài xế, quay về khách sạn X đi!”
“Không thành vấn đề.” Tài xế liền lập tức vòng trở lại.
Thấy anh nói chuyện rõ ràng, mồm miệng dứt khoát, hoàn toàn không còn dáng vẻ điên điên khùng khùng ban nãy nữa. Tống Phong Thời liền nghi ngờ hỏi: “Vừa rồi anh mới mượn rượu giả điên sao?”
“Không có.” Kim Lan Thù cười ha ha: “Rượu không làm say lòng người!”
Tống Phong Thời liếc nhìn anh một cái hạ giọng hỏi: “Vậy anh thực sự ở bên em vì thích em sao?”
Lời này nói rất khẽ nhưng cũng ngọt ngào như tiếng kêu của con chích chòe vàng dưới kẽ lá.
Kim Lan Thù cũng nhỏ giọng trả lời: “Ừ. Em cũng thế chứ?”
“Đương nhiên.” Tống Phong Thời cũng nhỏ giọng đáp.
Hai người thì thầm với nhau, vì muốn nghe đối phương nói chuyện nên sát lại rất gần. Bốn mắt chạm nhau, bỗng chốc hai trái tim tương giao, đôi môi cũng chạm vào nhau.
Tài xế ho khan hai tiếng, ấn vào hệ thống nhắc nhở, lập tức trong xe vang lên một giọng nữ rất êm tai: “Vì đảm bảo chất lượng dịch vụ, toàn bộ dịch vụ này đều được ghi hình…”
Tống Phong Thời và Kim Lan Thù hệt như những học sinh chưa đủ tuổi đang hẹn hò trong khuôn viên trường thì bất ngờ nhìn thấy hiệu trưởng đi ngang qua, vội vàng buông nhau ra.
Bọn họ kìm nén lại, cũng không tiện nói chuyện.
Xe chạy đến khách sạn X, hai người liền xuống xe.
Tài xế thầm nghĩ: Hai người như vậy, lên khách sạn rồi còn muốn xuống nữa sao?
Tuy nhiên tài xế suy đi nghĩ lại, nếu hai người họ không xuống, không phải mình vẫn có thể tiếp tục thu phí à?
Không ngờ Kim Lan Thù lại quay đầu nói với hắn: “Được rồi, anh đi trước đi không cần chờ chúng tôi.”
Tài xế vội vàng nói: “Không sao, không sao, tôi có thể đợi ở đây, anh muốn đợi bao lâu cũng không sao.”
Kim Lan Thù nói: “Không cần, anh có thể trở về.”
Nói xong, anh liền đi theo Tống Phong Thời vào thang máy.
“Thái độ của tài xế này rất tốt.” Anh nói.
Tống Phong Thời không để ý lời này, chỉ đáp: “Ừm, em đã dùng điện thoại di động của mình để gọi xe cho anh, em sẽ ứng tiền trước, đợi về rồi tìm tài vụ hoàn trả.”
“Ừ.” Kim Lan Thù thản nhiên gật đầu.
Hai người đến phòng khách sạn của cậu, Kim Lan Thù nhìn xung quanh và phát hiện cách bài trí ở đây vẫn tốt hơn mong đợi. Đó là một phòng đơn, không lớn nhưng sạch sẽ sáng sủa, ánh đèn màu cam chiếu vào những bức tường màu be mang lại cảm giác ấm áp.
“Thật sự không có máy pha cà phê?” Kim Lan Thù vừa nói, ánh mắt vừa nhìn chiếc giường lớn bọc đệm ở giữa phòng, hỏi: “Làm không?”
Tống Phong Thời thật sự tức giận: “Muốn làm thì làm. Sao còn giả bộ muốn trưng cầu ý kiến của em?”
Vì vậy, hai người đã có một khoảng thời gian vui vẻ trên chiếc giường lớn.
Đây cũng là lần đầu tiên Kim Lan Thù ngủ trong một khách sạn dưới bốn sao.
Sau khi thức dậy, anh vẫn nói: “Thật sự không ổn. Cái nệm này không đạt tiêu chuẩn.”
Tống Phong Thời trợn mắt nhìn anh: “Điện hạ chịu khó đi, ngày mai chúng ta trở về nhà.”
Nghe thấy hai chữ ‘chúng ta’ Kim Lan Thù liền vui vẻ, ôm lấy cậu từ sau lưng, cọ cọ lên cổ cậu.
Cứ như một con mèo bự.
Có lúc Tống Phong Thời thực sự cảm thấy anh rất đáng ghét, có lúc lại cảm thấy rất đáng yêu.
Đúng là không thể thoát khỏi bùa mê của anh ấy.
Ngày hôm sau, dưới sự giám sát của Kim Lan Thù, Tống Phong Thời đã thay đổi tình trạng quan hệ của mình trở lại thành ‘Hoa đã có chủ’.
“Đừng cho tên Lưu Dịch Tư đó nhiều hy vọng như vậy!” Kim Lan Thù nói: “Tránh để tên tiểu nhân này lại nhào lên.”
Mỗi lần Tống Phong Thời nghe thấy Kim Lan Thù nói ba chữ ‘tiểu tiện nhân’ đều cảm thấy đau đầu, nhưng cũng chỉ có thể cười cười, nói: “Nói đến thì, Lưu Dịch Tư cũng dự định mở cửa hàng tại Dubai đó. Nói không chừng chúng ta có thể cùng đi đàm phán với Vương Uyển, biết đâu giá cả lại tốt hơn.”
Nghe thấy cái tên Lưu Dịch Tư, Kim Lan Thù liền không vui: “Em cho rằng mình là xã hội đen sao? Thêm người đi cùng liền dễ thương lượng?”
“Chỉ là em nghĩ đến quy mô ảnh hưởng…” Tống Phong Thời lại nói: “Hơn nữa, chúng ta dùng tư thái liên minh để đàm phán, nếu như chặt chẽ phối hợp thì dù quyền lên tiếng không lớn hơn, nhưng cũng tốt hơn việc tranh chấp giá cả với Chu Dực Dực.”
Kim Lan Thù lại bị thuyết phục: “Nhưng mà, chỉ có công ty nhỏ như chúng ta mới muốn lôi kéo cây đại thụ nào đó để cùng đàm phán. Còn bản thân ‘Thượng Uyển Xuân’ vốn đã có đại thụ để dựa vào, hắn vốn đã có ưu thế khi đàm phán giá thành, ngược lại chưa chắc đã muốn dẫn theo đám con ghẻ chúng ta.”
“Nếu anh cũng cảm thấy Lưu Dịch Tư có thể nắm giữ ưu thế lớn hơn, vậy chúng ta cũng có thể thơm lây,” Tống Phong Thời đề nghị: “Vậy tại sao không thử xem? Coi như thất bại cũng chẳng có vấn đề gì.”
Kim Lan Thù lại nói: “Nhưng… Liệu hắn có muốn quy tắc ngầm với em không?”
Tống Phong Thời thực sự bất đắc dĩ, cười khổ nói: “Hắn cũng không tuyệt vọng đến mức dùng quy tắc ngầm mới có thể tán tỉnh được đàn ông đi!”
Cậu vẫn còn bàng hoàng.
Tài xế còn bật dàn âm thanh nổi trên ô tô và mở những bản nhạc lãng mạn trữ tình, cố gắng tạo ra một bầu không khí bất bình thường.
Nhất thời Tống Phong Thời cũng không biết nên khóc hay cười.
“Anh như vậy đã đủ ngốc chưa?” Kim Lan Thù hỏi.
Rốt cuộc Tống Phong Thời cũng tỉnh táo lại, khóe miệng không khỏi cong lên, nhưng trong mắt lại có chút ẩm ướt: “Vẫn được.”
Kim Lan Thù vừa đuổi theo vừa thở hổn hển, có vẻ hơi mệt.
Tài xế nhìn thấy vẻ mệt mỏi của Kim Lan Thù trong gương chiếu hậu, nên đã giảm tốc độ và điều khiển xe với tốc độ ngang với người đang chạy.
Điều này thực sự ngớ ngẩn.
Ai nói như vậy còn không phải ngốc cơ chứ?
Tài xế, Kim Lan Thù và Tống Phong Thời ba người đều ngốc nghếch.
Cũng may bây giờ đã là đêm khuya, không có ai nhìn thấy.
Nếu không phải không ai có thể thấy, hoặc là không phải Kim Lan Thù đã uống mấy chén…
Đương nhiên quan trọng nhất chính là nếu không phải vì Tống Phong Thời…
Kim Lan Thù thực sự không thể làm nổi chuyện này.
Tống Phong Thời che mặt, không biết nên khóc hay cười, mặt nhăn thành quả cầu, giống như che đậy một cái búi tóc nhăn nheo.
Kim Lan thở ra hai hơi mới lấy đủ dưỡng khí, nói: “Vậy em còn có cái gì không hài lòng?”
“Vậy em còn có cái gì không hài lòng?” Câu này đúng là phong cách điển hình của Kim Lan Thù.
Khi anh cố gắng hàn gắn mối quan hệ của mình với người khác, liền không nhịn được mà nhắc đến câu này.
Lúc trước anh cũng từng nói ra lời y hệt với cậu, chỉ một câu này cộng với giọng điệu của Kim Lan Thù, đã đủ để xóa sạch mọi nỗ lực của anh.
Tuy nhiên, lúc này Kim Lan Thù lại th ở dốc, giọng điệu yếu ớt như miếng bèo, thay vì gây khó chịu thì khi anh nói ra những lời như vậy lại nghe có chút đáng yêu.
Mặt Kim Lan Thù đã đỏ như tôm luộc, có thể là đỏ bừng vì hơi rượu, hoặc cũng có thể là do chạy.
Nhiệt độ trên má anh tăng dần, lưỡi thắt lại, mơ màng híp mắt, chạy ngược hướng gió thêm hai bước liền không cam lòng nói: “Anh không chạy nổi nữa.”
Nói xong, Kim Lan Thù dừng lại, hớp từng ngụm lớn dưỡng khí.
Tài xế dừng xe, xuống xe giúp Tống Phong Thời mở cửa.
Tống Phong Thời không do dự, liền xuống xe chậm rãi đi tới bên cạnh anh.
Kim Lan Thù nhìn cậu, anh vẫn đang thở hổn hển như một chú cún vừa chạy cả nghìn mét.
Tống Phong Thời cũng nhìn anh, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Kim Lan Thù đợi một lúc, sau đó đứng thẳng và nói: “Em vẫn còn giận anh đúng không?”
Nhưng Tống Phong Thời cũng không nói ra được một câu ‘Đúng’.
“Anh cũng tức giận với chính mình” Đột nhiên Kim Lan Thù trở nên cáu kỉnh và vò đầu bứt tóc: “Em nói đi, tại sao những người đàn ông khác giả ngầu thì khiến người yêu thích? Nhưng anh lại thành phiền phức? Anh nghe nói đàn ông đang yêu đều rất dễ làm thân, nhưng anh lại làm em cảm thấy không thể tiếp cận? Đây là đạo lý gì?”
“Chắc đây là vấn đề của anh đi? Tuy căn bản anh không hề muốn thừa nhận vấn đề này… Thế nhưng… Nhưng thực sự đây là vấn đề của chính anh!”
Kim Lan Thù vò loạn mái tóc được chải gọn gàng thành một mớ hỗn độn, bộ âu phục chỉnh tề trên người cũng vì chạy cả đường mà nhăn nhúm, lấm tấm mồ hôi, toàn thân toát ra vẻ chật vật.
Nhưng có lẽ thực sự anh rất đẹp trai, hoặc có thể là người tình trong mắt hóa Tây Thi. Dù lúc này trông anh ăn mặc xộc xệch, tóc tai rối loạn thì vẫn rất đẹp, như thể bông hoa đang nở rộ.
Trái tim Tống Phong Thời đập thình thịch.
“Thực ra, anh cũng sớm biết người khác không hề cho rằng trông anh giống một người đang yêu.” Trông Kim Lan Thù có vẻ chán nản: “Anh không làm ra được dáng vẻ của một người đang yêu, vậy thì tại sao làm một người đàn ông thất tình bình thường cũng không được? Uống chút rượu, hát hò một chút, rồi tìm hai người bạn cùng nhau kể lể cay đắng, sau một tuần là có thể thoát khỏi bóng tối…”
Tống Phong Thời ngơ ngác nhìn anh.
“Nhưng mà anh không thể!” Bỗng nhiên anh dùng sức lay vai cậu: “Anh không thoát nổi khỏi bóng tối của em.”
Nói xong anh còn gào lớn lên: “Làm sao bây giờ! Trời ạ…”
Ban đầu Tống Phong Thời còn có chút cảm động, nhưng thấy Kim Lan Thù đột nhiên say rượu đến phát điên, vội vàng che miệng anh lại: “Anh nổi điên cái gì?”
Kim Lan Thù lại đảo mắt hỏi: “Không phải em thích anh trông ngốc nghếch như thế sao?”
“Tình cờ vờ ngớ ngẩn thì được, đừng đùa giỡn kiểu thiểu năng trí tuệ!” Tống Phong Thời dạy dỗ.
Tài xế vẫn đứng đợi bên cạnh xe, không xa không gần mà nhìn hai vị khách hàng tôn kính. Đợi Tống Phong Thời kéo Kim Lan Thù tới bên xe, tài xế còn chủ động mở cửa xe giúp hai người.
Tài xế cười hỏi: “Hai vị đi thẳng về địa điểm đã chọn hay là muốn hóng gió một chút?”
“Đi thẳng về đi.” Tống Phong Thời nói: “Đã muộn rồi.”
Tài xế xác nhận vị trí điểm đến với Tống Phong Thời và Kim Lan Thù, sau đó lái xe đến biệt thự của họ.
Nhìn địa chỉ tài xế liền biết đó là khu nhà giàu, liền thầm nghĩ: “Quả nhiên người giàu đều rất tẻ nhạt, còn đặc biệt gọi xe sang để chơi đùa…”
Kim Lan Thù lại nói: “Về khách sạn X trước đi.”
“Tại sao?” Tống Phong Thời không rõ.
Kim Lan Thù nói: “Tiện thể thu dọn hành lý đi, dọn xong thì cùng anh về nhà.”
Tống Phong Thời lầm bầm nói: “Em nói muốn về nhà với anh hồi nào?”
Kim Lan Thù đáp: “Không phải chúng ta quay lại rồi ư?”
Nhất thời cậu cũng không tiện từ chối mà cũng không tiện đáp ứng, chỉ nói: “Em cũng không nói như vậy.”
“Vậy bây giờ em nói đi!” Kim Lan Thù liền khôi phục dáng vẻ bá đạo kia.
Tống Phong Thời cũng không muốn nói chuyện nữa.
Kim Lan Thù liền nói: “Vậy anh nói giùm em. Chúng ta làm lành đi, sau này đừng nói đến chuyện chia tay nữa! Được rồi tài xế, quay về khách sạn X đi!”
“Không thành vấn đề.” Tài xế liền lập tức vòng trở lại.
Thấy anh nói chuyện rõ ràng, mồm miệng dứt khoát, hoàn toàn không còn dáng vẻ điên điên khùng khùng ban nãy nữa. Tống Phong Thời liền nghi ngờ hỏi: “Vừa rồi anh mới mượn rượu giả điên sao?”
“Không có.” Kim Lan Thù cười ha ha: “Rượu không làm say lòng người!”
Tống Phong Thời liếc nhìn anh một cái hạ giọng hỏi: “Vậy anh thực sự ở bên em vì thích em sao?”
Lời này nói rất khẽ nhưng cũng ngọt ngào như tiếng kêu của con chích chòe vàng dưới kẽ lá.
Kim Lan Thù cũng nhỏ giọng trả lời: “Ừ. Em cũng thế chứ?”
“Đương nhiên.” Tống Phong Thời cũng nhỏ giọng đáp.
Hai người thì thầm với nhau, vì muốn nghe đối phương nói chuyện nên sát lại rất gần. Bốn mắt chạm nhau, bỗng chốc hai trái tim tương giao, đôi môi cũng chạm vào nhau.
Tài xế ho khan hai tiếng, ấn vào hệ thống nhắc nhở, lập tức trong xe vang lên một giọng nữ rất êm tai: “Vì đảm bảo chất lượng dịch vụ, toàn bộ dịch vụ này đều được ghi hình…”
Tống Phong Thời và Kim Lan Thù hệt như những học sinh chưa đủ tuổi đang hẹn hò trong khuôn viên trường thì bất ngờ nhìn thấy hiệu trưởng đi ngang qua, vội vàng buông nhau ra.
Bọn họ kìm nén lại, cũng không tiện nói chuyện.
Xe chạy đến khách sạn X, hai người liền xuống xe.
Tài xế thầm nghĩ: Hai người như vậy, lên khách sạn rồi còn muốn xuống nữa sao?
Tuy nhiên tài xế suy đi nghĩ lại, nếu hai người họ không xuống, không phải mình vẫn có thể tiếp tục thu phí à?
Không ngờ Kim Lan Thù lại quay đầu nói với hắn: “Được rồi, anh đi trước đi không cần chờ chúng tôi.”
Tài xế vội vàng nói: “Không sao, không sao, tôi có thể đợi ở đây, anh muốn đợi bao lâu cũng không sao.”
Kim Lan Thù nói: “Không cần, anh có thể trở về.”
Nói xong, anh liền đi theo Tống Phong Thời vào thang máy.
“Thái độ của tài xế này rất tốt.” Anh nói.
Tống Phong Thời không để ý lời này, chỉ đáp: “Ừm, em đã dùng điện thoại di động của mình để gọi xe cho anh, em sẽ ứng tiền trước, đợi về rồi tìm tài vụ hoàn trả.”
“Ừ.” Kim Lan Thù thản nhiên gật đầu.
Hai người đến phòng khách sạn của cậu, Kim Lan Thù nhìn xung quanh và phát hiện cách bài trí ở đây vẫn tốt hơn mong đợi. Đó là một phòng đơn, không lớn nhưng sạch sẽ sáng sủa, ánh đèn màu cam chiếu vào những bức tường màu be mang lại cảm giác ấm áp.
“Thật sự không có máy pha cà phê?” Kim Lan Thù vừa nói, ánh mắt vừa nhìn chiếc giường lớn bọc đệm ở giữa phòng, hỏi: “Làm không?”
Tống Phong Thời thật sự tức giận: “Muốn làm thì làm. Sao còn giả bộ muốn trưng cầu ý kiến của em?”
Vì vậy, hai người đã có một khoảng thời gian vui vẻ trên chiếc giường lớn.
Đây cũng là lần đầu tiên Kim Lan Thù ngủ trong một khách sạn dưới bốn sao.
Sau khi thức dậy, anh vẫn nói: “Thật sự không ổn. Cái nệm này không đạt tiêu chuẩn.”
Tống Phong Thời trợn mắt nhìn anh: “Điện hạ chịu khó đi, ngày mai chúng ta trở về nhà.”
Nghe thấy hai chữ ‘chúng ta’ Kim Lan Thù liền vui vẻ, ôm lấy cậu từ sau lưng, cọ cọ lên cổ cậu.
Cứ như một con mèo bự.
Có lúc Tống Phong Thời thực sự cảm thấy anh rất đáng ghét, có lúc lại cảm thấy rất đáng yêu.
Đúng là không thể thoát khỏi bùa mê của anh ấy.
Ngày hôm sau, dưới sự giám sát của Kim Lan Thù, Tống Phong Thời đã thay đổi tình trạng quan hệ của mình trở lại thành ‘Hoa đã có chủ’.
“Đừng cho tên Lưu Dịch Tư đó nhiều hy vọng như vậy!” Kim Lan Thù nói: “Tránh để tên tiểu nhân này lại nhào lên.”
Mỗi lần Tống Phong Thời nghe thấy Kim Lan Thù nói ba chữ ‘tiểu tiện nhân’ đều cảm thấy đau đầu, nhưng cũng chỉ có thể cười cười, nói: “Nói đến thì, Lưu Dịch Tư cũng dự định mở cửa hàng tại Dubai đó. Nói không chừng chúng ta có thể cùng đi đàm phán với Vương Uyển, biết đâu giá cả lại tốt hơn.”
Nghe thấy cái tên Lưu Dịch Tư, Kim Lan Thù liền không vui: “Em cho rằng mình là xã hội đen sao? Thêm người đi cùng liền dễ thương lượng?”
“Chỉ là em nghĩ đến quy mô ảnh hưởng…” Tống Phong Thời lại nói: “Hơn nữa, chúng ta dùng tư thái liên minh để đàm phán, nếu như chặt chẽ phối hợp thì dù quyền lên tiếng không lớn hơn, nhưng cũng tốt hơn việc tranh chấp giá cả với Chu Dực Dực.”
Kim Lan Thù lại bị thuyết phục: “Nhưng mà, chỉ có công ty nhỏ như chúng ta mới muốn lôi kéo cây đại thụ nào đó để cùng đàm phán. Còn bản thân ‘Thượng Uyển Xuân’ vốn đã có đại thụ để dựa vào, hắn vốn đã có ưu thế khi đàm phán giá thành, ngược lại chưa chắc đã muốn dẫn theo đám con ghẻ chúng ta.”
“Nếu anh cũng cảm thấy Lưu Dịch Tư có thể nắm giữ ưu thế lớn hơn, vậy chúng ta cũng có thể thơm lây,” Tống Phong Thời đề nghị: “Vậy tại sao không thử xem? Coi như thất bại cũng chẳng có vấn đề gì.”
Kim Lan Thù lại nói: “Nhưng… Liệu hắn có muốn quy tắc ngầm với em không?”
Tống Phong Thời thực sự bất đắc dĩ, cười khổ nói: “Hắn cũng không tuyệt vọng đến mức dùng quy tắc ngầm mới có thể tán tỉnh được đàn ông đi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.