Chương 110: Hoàn
Mộc Tam Quan
18/09/2023
Ngày hôm sau, Lưu Dịch Tư dẫn Tống Phong Thời và Kim Lan Thù đến bữa tiệc của câu lạc bộ du thuyền. Bữa tiệc này được tổ chức để ăn mừng việc Lưu Tu Tư mua một chiếc thuyền mới và muốn đặt tên cho nó, rất nhiều thành viên khác của câu lạc bộ du thuyền cũng có mặt, toàn bộ đều là những người giàu có hoặc quyền quý.
Nếu không phải Lưu Dịch Tư dẫn tới, thì cũng chưa chắc hai người họ có thể vào được nơi này.
Lưu Dịch Tư dẫn hai người đi tới trước mặt Lưu Tu Tư, nói với y: “Hai vị đây nghe nói anh mới mua một chiếc du thuyền rất được, cho nên muốn tới xem. Có vẻ họ cũng có hứng thú với du thuyền, nói không chừng còn có nhiều chuyện muốn học hỏi từ anh. Nào có ai không biết anh trai em là người rất sành sỏi về du thuyền đâu.”
Lưu Tu Tư cười ha ha, đáp: “Anh cũng nào dám xưng mình là người sành sỏi, khi mới bắt đầu ai mà chẳng không vung tiền nhầm chỗ? Chuyện về du thuyền rất đơn giản, mua vài chiếc là hiểu thôi.”
Tống Phong Thời nghĩ thầm: Nói thì nhẹ nhàng. Thứ như du thuyền mà còn có thể mua nhiều thêm mấy chiếc ư?
Lưu Dịch Tư lại nói thêm: “Hai người họ đều là bạn tốt của em, hẳn anh sẽ không ngại khoan dung, nhẫn nại với họ một chút chứ.”
Nghe vậy Lưu Tu Tư bèn cười: “Nếu em đã nói như vậy, thì để anh giải thích với họ thêm vài câu đi.”
Lưu Dịch Tư cười cười rồi đi ra. Ba người Lưu Tu Tư, Tống Phong Thời và Kim Lan Thù liền ngồi xuống cạnh quầy bar. Trên quầy bar có một chiếc TV, tình cờ đang phát bản tin về việc Chu Dực Dực chính thức bị khởi tố. Trên màn hình, trông hắn khá mệt mỏi và phờ phạc.
Dù sao Tống Phong Thời cũng khá mềm lòng, cậu cảm thấy có chút thương hại khi hắn từ trạng thái phong quang vô hạn nay lại rơi xuống tình cảnh này.
So sánh ra thì Kim Lan Thù lại khá vô tình, lạnh nhạt nói: “Lúc trước khi Chu Dực Dực muốn đưa Nghê Thường lên niêm yết đã rất cố chấp, vì thế còn dùng quyền nắm cổ phần của mình tại Quỳ Long để đánh cược, muốn mở công ty này.”
“Điều này tương đương với việc thiết quân lập với cha hắn, không thành công thì sẽ thành người thường, bây giờ đánh mất Nghê Thường cũng có nghĩa là hắn đã mất đi tất cả. Cho dù hắn có thể may mắn trốn thoát tội danh lần này, thì về sau cũng không phất lên nổi.”
Lưu Tu Tư mỉm cười, nói: “Nếu hắn làm sai, đương nhiên phải tiếp nhận trừng phạt.”
Kim Lan Thù cũng cười, nói: “Có người xui xẻo, cũng có thể là đắc tội với người không nên đắc tội.”
Lưu Tu Tư nghe vậy cũng chỉ cười mà không đáp.
Kim Lan Thù lại nói: “Tôi là bạn của Lưu Dịch Tư, như vậy cũng nửa xem như bạn của anh đi?”
Lưu Tu Tư nghe xong bất giác mỉm cười.
Thực tế thì, nghe mấy lời này xong Tống Phong Thời cũng muốn cười. Không biết Kim Lan Thù đã mắng mỏ sau lưng Lưu Dịch Tư biết bao nhiêu lần, ngay cả câu ‘tiểu nhân’ cũng nói ra. Bây giờ anh lại tỏ ra chân thành nói ‘Lưu Dịch Tư là bạn của tôi’. Bởi vậy mới nói không thể tin miệng của những người làm ăn được.
Kim Lan Thù tiếp tục: “Vừa rồi Lưu Dịch Tư cũng đã nói, nhờ anh nể mặt hắn mà khoan dung, nhẫn nại một chút. Thực ra vấn đề mà chúng tôi muốn hỏi cũng rất đơn giản, chính là nghe nói trong tay anh có ít cổ phần của Nghê Thường. Nói ra cũng thật thú vị, tôi thấy có khi ngay ngày mai hắn sẽ ngã ngựa, anh giữ chỗ cổ phần này cũng nào có ý nghĩa gì? Không bằng cho nhau chút mặt mũi, bán chỗ cổ phần ấy cho tôi và Phó Thừa, chúng tôi đều sẽ rất cảm kích.”
Phó Thừa không có mặt thì cũng sẽ giống như Lưu Dịch Tư, bị lời nói treo trên miệng Kim Lan Thù làm cho trông có vẻ có trọng lượng hơn một chút.
Lưu Tu Tư không tỏ rõ ý kiến, bỗng nhiên nhìn Kim Lan Thù, nói: “Nói đến việc ‘Nghê Thường’ ngã xuống, cậu cũng phát tài một phen nhỉ.”
Nghe xong Kim Lan Thù cũng đủ hiểu, quả nhiên Lưu Tu Tư đã nhận ra mình bị dùng làm con dao xử lý Chu Dực Dực. Vậy hẳn là vì hắn thấy bất mãn nên mới mua chỗ cổ phần này.
Lưu Tu Tư lại nói: “Hai người là do em trai tôi đưa tới đây, nó còn bảo tôi nhẫn nại một chút, vậy tôi liền nói lại lần nữa. Tôi không thích người khác lợi dụng tôi, ăn vào rồi thì cũng phải phun ra.”
Lưu Tu Tư đã nói rõ rằng, hắn muốn Kim Lan Thù dùng toàn bộ số tiền lợi nhuận từ việc bán khống để mua cổ phiếu trong tay hắn.
Nói thẳng thừng tới mức Kim Lan Thù và Tống Phong Thời phải ngạc nhiên.
Không đợi hai người kịp phản ứng lại, Lưu Tu Tư liền bỏ lại tấm card của trợ lý: “Nghĩ xong thì liên hệ cho hắn.” Nói xong, Lưu Tu Tư liền nghênh ngang rời đi.
Tống Phong Thời và Kim Lan Thù vẫn ở lại bữa tiệc, như không có chuyện gì xảy ra. Rốt cuộc thì sau khi nhận được câu trả lời lại bỏ đi giữa chừng thì có vẻ không lịch sự cho lắm. Trước khi kết thúc bữa tiệc, Lưu Tu Tư và Lưu Dịch Tư cùng đứng cạnh bờ biển, nhìn tấm bìa đỏ từ biển hiệu du thuyền được kéo xuống, để lộ tên của du thuyền mới – LOUIS.
Lúc này, pháo hoa lập tức nổi lên trên biển, mọi người cầm ly sâm panh, vỗ tay hoan hô, hô to ‘Kính Louis!’, Hết người này đến người khác tán thưởng Lưu Tu Tư, như thể hắn mới làm việc gì đó rất lớn lao. Tuy nhiên hắn cũng chỉ đơn giản giơ ly rượu lên, bình tĩnh nhìn mọi người.
Tống Phong Thời bất giác khẽ nói với Kim Lan Thù: “Đột nhiên em cảm thấy trông hắn thật là khí phách nha!”
Kim Lan Thù trầm mặc thật lâu mới đáp: “Sau này anh cũng sẽ để em được khí phách như vậy, không cần phải ghen tị với người khác.”
Nhìn những làn sóng pháo hoa rực rỡ trên bãi biển rơi vào đôi mắt sáng ngời của Kim Lan Thù, Tống Phong Thời mỉm cười nói: “Em không ghen tị với người khác.”
Không cần thiết.
Sau khi rời khỏi bữa tiệc, hai người liền trở về nhà. Kim Lan Thù một mình ngồi trong phòng ngủ, lục lọi tủ của Tống Phong Thời — cũng không phải để lấy trộm thứ gì. Mà vì giống như trước đây, anh đã tìm thấy cảm hứng dùng nước hoa làm quà tặng khi thấy nó trong tủ đồ trang điểm của cậu. Anh muốn tìm chút cảm hứng từ những món đồ của cậu, nghĩ ra một món đồ cầu hôn mới mẻ, cũng có thể khiến cậu vui vẻ.
Chỉ là lục lọi một hồi, anh phát hiện đều là mấy thứ linh tinh gì, mãi cho tới khi anh tìm thấy một thứ ở dưới cùng của ngăn kéo nhỏ bên phải – đó là bản bìa cứng của cuốn sách ‘Hoàng tử bé’.
“Đây không phải là cuốn sách mấy ngày trước mình đọc cho cậu ấy hay sao? Trước đó cậu ấy còn nói muốn xem bản điện ảnh của cuốn sách này? Cậu ấy thích ‘Hoàng từ bé’ tới vậy à?”
Kim Lan Thù cầm cuốn sách lên, lật xem thì thấy bên trong có một chiếc thẻ đánh dấu trang làm bằng hoa hồng khô. Có vẻ miếng đánh dấu trang này do Tống Phong Thời tự tay làm, hơi thô ráp nhưng rất đặc sắc.
Tên của Kim Lan Thù được viết trên thẻ đánh dấu, xem ra là do chính cậu viết.
Kim Lan Thù nhớ lại ngày đó khi anh đọc cuốn sách này cho cậu, rõ ràng Tống Phong Thời có chút xúc động… Hôm qua khi cậu nói không thích những món quà đắt tiền, cậu cũng nói thêm rằng muốn được tặng hoa.
Cho nên… Tống Phong Thời thích hoa?
Lúc này, cậu lại đi vào phòng ngủ, nhìn thấy Kim Lan Thù lôi cuốn ‘Hoàng tử bé’ ra, cậu có hơi kinh ngạc, bèn hỏi: “Sao anh lại bới đồ của em?”
Kim Lan Thù không hề tỏ ra hối hận, cũng không có ý định xin lỗi, mà là hỏi thẳng: “Hóa ra là em thích hoa hồng?”
Tống Phong Thời sửng sốt một chút, nói: “Vâng.”
Kim Lan Thù lại nói: “Vậy em thích hoa hồng ở cuốn sách này là bởi vì nó đẹp sao?”
Tống Phong Thời do dự một lúc lâu rồi mới đáp: “Em thấy mình là một hoàng tử nhỏ.” Nói xong, cậu lại cảm thấy hơi xấu hổ, chỉ cảm thấy mình nói câu này có gì đó không đúng, có vẻ không biết xấu hổ. Vì vậy, cậu tiếp tục đính chính: “Ý của em là… Em muốn làm hoàng tử nhỏ… Cái này có chút buồn cười đúng không?”
Kim Lan Thù lại không cảm thấy đây là chuyện đáng xấu hổ: “Không có vấn đề gì hết, cũng chẳng hề buồn cười?”
Tống Phong Thời lại hỏi: “Anh cảm thấy rất bình thường?”
Kim Lan Thù liền gật đầu, nói: “Nhiều nữ sinh đều nói mình là công chúa nhỏ, lẽ nào nam sinh nói muốn làm hoàng tử nhỏ thì lại không bình thường? Đây không phải là kỳ thị sao? Anh cảm thấy em rất tốt, cũng hy vọng em là một hoàng tử nhỏ.”
Tống Phong Thời lại bĩu môi, nói: “Em cũng không tốt số như vậy.”
Đó là sự thật, Tống Phong Thời không hề có được cuộc sống của một hoàng tử nhỏ, cậu vẫn phải dậy sớm để đi làm, chăm sóc người bạn đời nóng tính của mình.
Kim Lan Thù quyết định tỏ ra yếu thế trước Lưu Tu Tư, chấp nhận thỏa thuận của hắn và trao đổi số cổ phần mà anh muốn với giá cao. Trên thực tế, không phải anh không thể dùng cách khác để đoạt được Nghê Thường, nhưng anh không muốn mạo hiểm chuyện này để đắc tội với hắn. Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Dưới sự nỗ lực của anh, mọi người trong công ty đều bận rộn mấy ngày liền, còn có sự trợ giúp của Phó Thừa, cuối cùng kế hoạch niêm yết thị trường của họ cũng đã hoàn thành.
Vào ngày khai mạc, Kim Lan Thù và Tống Phong Thời bước trên tấm thảm đỏ mềm mại trong bộ vest đặt làm riêng, với nụ cười hạnh phúc trên môi.
Dưới sự chú ý của mọi người, một số giám đốc điều hành – bao gồm cả Tống Phong Thời đã đi theo Kim Lan Thù đến bên chiếc chuông đồng lớn của sàn giao dịch.
Tới trước chiếc đồng hồ lớn, Tống Phong Thời mỉm cười lui sang một bên, nhưng lại bị Kim Lan Thù kéo lại. Đối mặt với đống ống kính cả dài lẫn ngắn của giới truyền thông, Kim Lan Thù hào phóng nắm tay cậu và nói: “Anh muốn cùng gõ chuông với em.”
Tống Phong Thời vẫn còn xấu hổ khi đứng trước nhiều phương tiện truyền thông như vậy, thấp giọng trả lời: “Gõ chuông chỉ là một hình thức! Ai gõ chuông cũng như nhau, hơn nữa anh là ông chủ anh nên làm điều này mới đúng.”
Kim Lan Thù nói: “Nhắc tới thì, công ty đã niêm yết thị trường nhưng vẫn chưa chia cổ phần cho em, tại sao em lại không hỏi?”
Tống Phong Thời mỉm cười, nói: “Em thật sự không hề nghĩ tới vấn đề này, em chỉ là người làm công, không cần phải trở thành cổ đông.”
“Như vậy,” Kim Lan Thù bỗng nhiên quỳ một chân xuống đất: “Em có nguyện ý trở thành cổ đông lớn nhất của công ty chúng ta không?”
Hành động đột ngột của Kim Lan Thù ngay lập tức khiến đèn chụp của giới truyền thông lập lòe dữ dội, như thể rất nhiều hành tinh đồng thời tỏa sáng, chiếu sáng khuôn mặt của hai người.
Tống Phong Thời sững sờ khi nhìn thấy anh đột ngột quỳ xuống.
Kim Lan Thù lấy trong người ra một chiếc hộp trang sức, mở ra, để lộ một chiếc nhẫn kim cương hình vương miện: “Anh hy vọng em sẽ trở thành hoàng tử bé của anh.”
Kích thước của chiếc nhẫn đã được Kim Lan Thù bí mật đo khi Tống Phong Thời đang ngủ, nhưng cậu không hề hay biết. Đối với cậu mà nói, vào một ngày như thế này, bỗng nhiên cậu lại bất ngờ được cầu hôn…
Sắc mặt Tống Phong Thời nhất thời đỏ lên, hốc mắt ướt át, cổ họng nghẹn ngào, ngay cả một câu cũng không nói ra được.
Hiện trường có quá nhiều người, quá nhiều sự chú ý dành cho họ, hơn nữa chuyện này lại xảy ra quá đột ngột —— Đầu óc Tống Phong Thời chợt trống rỗng, không biết nên ứng phó như thế nào. Cậu mở to mắt đứng đó, chân tay cứng đờ như búp bê tới tận 3 phút.
—— dần dần, tình cảnh thì có chút lúng túng.
Những người bạn từ giới truyền thông và một số giám đốc điều hành có mặt, ban đầu còn có thời gian la ó, nhưng bây giờ họ đều im lặng, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Tống Phong Thời. Thậm chí một số người thuộc nhóm truyền thông vô đạo đức còn nói: “Nếu cậu ta từ chối, tin tức sẽ càng nóng bỏng!”
Kim Lan Thù đã quỳ gối tận mấy phút, cũng cảm thấy có hơi mất mặt… Điều này khác với những gì anh đã tưởng tượng! Chẳng phải Tống Phong Thời nên vui mừng đến mức lộn ngược hai cái, sau đó ôm chặt lấy mình kêu lên “Em đồng ý” sao?
Âu Văn không nhịn được tiến lên, cười cười giúp đỡ Kim Lan Thù: “Sếp à, anh đứng dậy trước đi…”
Mặt Kim Lan Thù đều tái đi, giận hờn nói: “Tôi không đứng! Trừ phi là tiểu Tống dìu tôi!”
Tống Phong Thời định thần lại, trên gương mặt chợt nở một nụ cười rạng rỡ, cậu nắm tay Kim Lan Thù, đỡ anh đứng dậy nói: “Vậy hai cổ đông lớn chúng ta cùng gõ chuông.”
HOÀN
Nếu không phải Lưu Dịch Tư dẫn tới, thì cũng chưa chắc hai người họ có thể vào được nơi này.
Lưu Dịch Tư dẫn hai người đi tới trước mặt Lưu Tu Tư, nói với y: “Hai vị đây nghe nói anh mới mua một chiếc du thuyền rất được, cho nên muốn tới xem. Có vẻ họ cũng có hứng thú với du thuyền, nói không chừng còn có nhiều chuyện muốn học hỏi từ anh. Nào có ai không biết anh trai em là người rất sành sỏi về du thuyền đâu.”
Lưu Tu Tư cười ha ha, đáp: “Anh cũng nào dám xưng mình là người sành sỏi, khi mới bắt đầu ai mà chẳng không vung tiền nhầm chỗ? Chuyện về du thuyền rất đơn giản, mua vài chiếc là hiểu thôi.”
Tống Phong Thời nghĩ thầm: Nói thì nhẹ nhàng. Thứ như du thuyền mà còn có thể mua nhiều thêm mấy chiếc ư?
Lưu Dịch Tư lại nói thêm: “Hai người họ đều là bạn tốt của em, hẳn anh sẽ không ngại khoan dung, nhẫn nại với họ một chút chứ.”
Nghe vậy Lưu Tu Tư bèn cười: “Nếu em đã nói như vậy, thì để anh giải thích với họ thêm vài câu đi.”
Lưu Dịch Tư cười cười rồi đi ra. Ba người Lưu Tu Tư, Tống Phong Thời và Kim Lan Thù liền ngồi xuống cạnh quầy bar. Trên quầy bar có một chiếc TV, tình cờ đang phát bản tin về việc Chu Dực Dực chính thức bị khởi tố. Trên màn hình, trông hắn khá mệt mỏi và phờ phạc.
Dù sao Tống Phong Thời cũng khá mềm lòng, cậu cảm thấy có chút thương hại khi hắn từ trạng thái phong quang vô hạn nay lại rơi xuống tình cảnh này.
So sánh ra thì Kim Lan Thù lại khá vô tình, lạnh nhạt nói: “Lúc trước khi Chu Dực Dực muốn đưa Nghê Thường lên niêm yết đã rất cố chấp, vì thế còn dùng quyền nắm cổ phần của mình tại Quỳ Long để đánh cược, muốn mở công ty này.”
“Điều này tương đương với việc thiết quân lập với cha hắn, không thành công thì sẽ thành người thường, bây giờ đánh mất Nghê Thường cũng có nghĩa là hắn đã mất đi tất cả. Cho dù hắn có thể may mắn trốn thoát tội danh lần này, thì về sau cũng không phất lên nổi.”
Lưu Tu Tư mỉm cười, nói: “Nếu hắn làm sai, đương nhiên phải tiếp nhận trừng phạt.”
Kim Lan Thù cũng cười, nói: “Có người xui xẻo, cũng có thể là đắc tội với người không nên đắc tội.”
Lưu Tu Tư nghe vậy cũng chỉ cười mà không đáp.
Kim Lan Thù lại nói: “Tôi là bạn của Lưu Dịch Tư, như vậy cũng nửa xem như bạn của anh đi?”
Lưu Tu Tư nghe xong bất giác mỉm cười.
Thực tế thì, nghe mấy lời này xong Tống Phong Thời cũng muốn cười. Không biết Kim Lan Thù đã mắng mỏ sau lưng Lưu Dịch Tư biết bao nhiêu lần, ngay cả câu ‘tiểu nhân’ cũng nói ra. Bây giờ anh lại tỏ ra chân thành nói ‘Lưu Dịch Tư là bạn của tôi’. Bởi vậy mới nói không thể tin miệng của những người làm ăn được.
Kim Lan Thù tiếp tục: “Vừa rồi Lưu Dịch Tư cũng đã nói, nhờ anh nể mặt hắn mà khoan dung, nhẫn nại một chút. Thực ra vấn đề mà chúng tôi muốn hỏi cũng rất đơn giản, chính là nghe nói trong tay anh có ít cổ phần của Nghê Thường. Nói ra cũng thật thú vị, tôi thấy có khi ngay ngày mai hắn sẽ ngã ngựa, anh giữ chỗ cổ phần này cũng nào có ý nghĩa gì? Không bằng cho nhau chút mặt mũi, bán chỗ cổ phần ấy cho tôi và Phó Thừa, chúng tôi đều sẽ rất cảm kích.”
Phó Thừa không có mặt thì cũng sẽ giống như Lưu Dịch Tư, bị lời nói treo trên miệng Kim Lan Thù làm cho trông có vẻ có trọng lượng hơn một chút.
Lưu Tu Tư không tỏ rõ ý kiến, bỗng nhiên nhìn Kim Lan Thù, nói: “Nói đến việc ‘Nghê Thường’ ngã xuống, cậu cũng phát tài một phen nhỉ.”
Nghe xong Kim Lan Thù cũng đủ hiểu, quả nhiên Lưu Tu Tư đã nhận ra mình bị dùng làm con dao xử lý Chu Dực Dực. Vậy hẳn là vì hắn thấy bất mãn nên mới mua chỗ cổ phần này.
Lưu Tu Tư lại nói: “Hai người là do em trai tôi đưa tới đây, nó còn bảo tôi nhẫn nại một chút, vậy tôi liền nói lại lần nữa. Tôi không thích người khác lợi dụng tôi, ăn vào rồi thì cũng phải phun ra.”
Lưu Tu Tư đã nói rõ rằng, hắn muốn Kim Lan Thù dùng toàn bộ số tiền lợi nhuận từ việc bán khống để mua cổ phiếu trong tay hắn.
Nói thẳng thừng tới mức Kim Lan Thù và Tống Phong Thời phải ngạc nhiên.
Không đợi hai người kịp phản ứng lại, Lưu Tu Tư liền bỏ lại tấm card của trợ lý: “Nghĩ xong thì liên hệ cho hắn.” Nói xong, Lưu Tu Tư liền nghênh ngang rời đi.
Tống Phong Thời và Kim Lan Thù vẫn ở lại bữa tiệc, như không có chuyện gì xảy ra. Rốt cuộc thì sau khi nhận được câu trả lời lại bỏ đi giữa chừng thì có vẻ không lịch sự cho lắm. Trước khi kết thúc bữa tiệc, Lưu Tu Tư và Lưu Dịch Tư cùng đứng cạnh bờ biển, nhìn tấm bìa đỏ từ biển hiệu du thuyền được kéo xuống, để lộ tên của du thuyền mới – LOUIS.
Lúc này, pháo hoa lập tức nổi lên trên biển, mọi người cầm ly sâm panh, vỗ tay hoan hô, hô to ‘Kính Louis!’, Hết người này đến người khác tán thưởng Lưu Tu Tư, như thể hắn mới làm việc gì đó rất lớn lao. Tuy nhiên hắn cũng chỉ đơn giản giơ ly rượu lên, bình tĩnh nhìn mọi người.
Tống Phong Thời bất giác khẽ nói với Kim Lan Thù: “Đột nhiên em cảm thấy trông hắn thật là khí phách nha!”
Kim Lan Thù trầm mặc thật lâu mới đáp: “Sau này anh cũng sẽ để em được khí phách như vậy, không cần phải ghen tị với người khác.”
Nhìn những làn sóng pháo hoa rực rỡ trên bãi biển rơi vào đôi mắt sáng ngời của Kim Lan Thù, Tống Phong Thời mỉm cười nói: “Em không ghen tị với người khác.”
Không cần thiết.
Sau khi rời khỏi bữa tiệc, hai người liền trở về nhà. Kim Lan Thù một mình ngồi trong phòng ngủ, lục lọi tủ của Tống Phong Thời — cũng không phải để lấy trộm thứ gì. Mà vì giống như trước đây, anh đã tìm thấy cảm hứng dùng nước hoa làm quà tặng khi thấy nó trong tủ đồ trang điểm của cậu. Anh muốn tìm chút cảm hứng từ những món đồ của cậu, nghĩ ra một món đồ cầu hôn mới mẻ, cũng có thể khiến cậu vui vẻ.
Chỉ là lục lọi một hồi, anh phát hiện đều là mấy thứ linh tinh gì, mãi cho tới khi anh tìm thấy một thứ ở dưới cùng của ngăn kéo nhỏ bên phải – đó là bản bìa cứng của cuốn sách ‘Hoàng tử bé’.
“Đây không phải là cuốn sách mấy ngày trước mình đọc cho cậu ấy hay sao? Trước đó cậu ấy còn nói muốn xem bản điện ảnh của cuốn sách này? Cậu ấy thích ‘Hoàng từ bé’ tới vậy à?”
Kim Lan Thù cầm cuốn sách lên, lật xem thì thấy bên trong có một chiếc thẻ đánh dấu trang làm bằng hoa hồng khô. Có vẻ miếng đánh dấu trang này do Tống Phong Thời tự tay làm, hơi thô ráp nhưng rất đặc sắc.
Tên của Kim Lan Thù được viết trên thẻ đánh dấu, xem ra là do chính cậu viết.
Kim Lan Thù nhớ lại ngày đó khi anh đọc cuốn sách này cho cậu, rõ ràng Tống Phong Thời có chút xúc động… Hôm qua khi cậu nói không thích những món quà đắt tiền, cậu cũng nói thêm rằng muốn được tặng hoa.
Cho nên… Tống Phong Thời thích hoa?
Lúc này, cậu lại đi vào phòng ngủ, nhìn thấy Kim Lan Thù lôi cuốn ‘Hoàng tử bé’ ra, cậu có hơi kinh ngạc, bèn hỏi: “Sao anh lại bới đồ của em?”
Kim Lan Thù không hề tỏ ra hối hận, cũng không có ý định xin lỗi, mà là hỏi thẳng: “Hóa ra là em thích hoa hồng?”
Tống Phong Thời sửng sốt một chút, nói: “Vâng.”
Kim Lan Thù lại nói: “Vậy em thích hoa hồng ở cuốn sách này là bởi vì nó đẹp sao?”
Tống Phong Thời do dự một lúc lâu rồi mới đáp: “Em thấy mình là một hoàng tử nhỏ.” Nói xong, cậu lại cảm thấy hơi xấu hổ, chỉ cảm thấy mình nói câu này có gì đó không đúng, có vẻ không biết xấu hổ. Vì vậy, cậu tiếp tục đính chính: “Ý của em là… Em muốn làm hoàng tử nhỏ… Cái này có chút buồn cười đúng không?”
Kim Lan Thù lại không cảm thấy đây là chuyện đáng xấu hổ: “Không có vấn đề gì hết, cũng chẳng hề buồn cười?”
Tống Phong Thời lại hỏi: “Anh cảm thấy rất bình thường?”
Kim Lan Thù liền gật đầu, nói: “Nhiều nữ sinh đều nói mình là công chúa nhỏ, lẽ nào nam sinh nói muốn làm hoàng tử nhỏ thì lại không bình thường? Đây không phải là kỳ thị sao? Anh cảm thấy em rất tốt, cũng hy vọng em là một hoàng tử nhỏ.”
Tống Phong Thời lại bĩu môi, nói: “Em cũng không tốt số như vậy.”
Đó là sự thật, Tống Phong Thời không hề có được cuộc sống của một hoàng tử nhỏ, cậu vẫn phải dậy sớm để đi làm, chăm sóc người bạn đời nóng tính của mình.
Kim Lan Thù quyết định tỏ ra yếu thế trước Lưu Tu Tư, chấp nhận thỏa thuận của hắn và trao đổi số cổ phần mà anh muốn với giá cao. Trên thực tế, không phải anh không thể dùng cách khác để đoạt được Nghê Thường, nhưng anh không muốn mạo hiểm chuyện này để đắc tội với hắn. Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Dưới sự nỗ lực của anh, mọi người trong công ty đều bận rộn mấy ngày liền, còn có sự trợ giúp của Phó Thừa, cuối cùng kế hoạch niêm yết thị trường của họ cũng đã hoàn thành.
Vào ngày khai mạc, Kim Lan Thù và Tống Phong Thời bước trên tấm thảm đỏ mềm mại trong bộ vest đặt làm riêng, với nụ cười hạnh phúc trên môi.
Dưới sự chú ý của mọi người, một số giám đốc điều hành – bao gồm cả Tống Phong Thời đã đi theo Kim Lan Thù đến bên chiếc chuông đồng lớn của sàn giao dịch.
Tới trước chiếc đồng hồ lớn, Tống Phong Thời mỉm cười lui sang một bên, nhưng lại bị Kim Lan Thù kéo lại. Đối mặt với đống ống kính cả dài lẫn ngắn của giới truyền thông, Kim Lan Thù hào phóng nắm tay cậu và nói: “Anh muốn cùng gõ chuông với em.”
Tống Phong Thời vẫn còn xấu hổ khi đứng trước nhiều phương tiện truyền thông như vậy, thấp giọng trả lời: “Gõ chuông chỉ là một hình thức! Ai gõ chuông cũng như nhau, hơn nữa anh là ông chủ anh nên làm điều này mới đúng.”
Kim Lan Thù nói: “Nhắc tới thì, công ty đã niêm yết thị trường nhưng vẫn chưa chia cổ phần cho em, tại sao em lại không hỏi?”
Tống Phong Thời mỉm cười, nói: “Em thật sự không hề nghĩ tới vấn đề này, em chỉ là người làm công, không cần phải trở thành cổ đông.”
“Như vậy,” Kim Lan Thù bỗng nhiên quỳ một chân xuống đất: “Em có nguyện ý trở thành cổ đông lớn nhất của công ty chúng ta không?”
Hành động đột ngột của Kim Lan Thù ngay lập tức khiến đèn chụp của giới truyền thông lập lòe dữ dội, như thể rất nhiều hành tinh đồng thời tỏa sáng, chiếu sáng khuôn mặt của hai người.
Tống Phong Thời sững sờ khi nhìn thấy anh đột ngột quỳ xuống.
Kim Lan Thù lấy trong người ra một chiếc hộp trang sức, mở ra, để lộ một chiếc nhẫn kim cương hình vương miện: “Anh hy vọng em sẽ trở thành hoàng tử bé của anh.”
Kích thước của chiếc nhẫn đã được Kim Lan Thù bí mật đo khi Tống Phong Thời đang ngủ, nhưng cậu không hề hay biết. Đối với cậu mà nói, vào một ngày như thế này, bỗng nhiên cậu lại bất ngờ được cầu hôn…
Sắc mặt Tống Phong Thời nhất thời đỏ lên, hốc mắt ướt át, cổ họng nghẹn ngào, ngay cả một câu cũng không nói ra được.
Hiện trường có quá nhiều người, quá nhiều sự chú ý dành cho họ, hơn nữa chuyện này lại xảy ra quá đột ngột —— Đầu óc Tống Phong Thời chợt trống rỗng, không biết nên ứng phó như thế nào. Cậu mở to mắt đứng đó, chân tay cứng đờ như búp bê tới tận 3 phút.
—— dần dần, tình cảnh thì có chút lúng túng.
Những người bạn từ giới truyền thông và một số giám đốc điều hành có mặt, ban đầu còn có thời gian la ó, nhưng bây giờ họ đều im lặng, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Tống Phong Thời. Thậm chí một số người thuộc nhóm truyền thông vô đạo đức còn nói: “Nếu cậu ta từ chối, tin tức sẽ càng nóng bỏng!”
Kim Lan Thù đã quỳ gối tận mấy phút, cũng cảm thấy có hơi mất mặt… Điều này khác với những gì anh đã tưởng tượng! Chẳng phải Tống Phong Thời nên vui mừng đến mức lộn ngược hai cái, sau đó ôm chặt lấy mình kêu lên “Em đồng ý” sao?
Âu Văn không nhịn được tiến lên, cười cười giúp đỡ Kim Lan Thù: “Sếp à, anh đứng dậy trước đi…”
Mặt Kim Lan Thù đều tái đi, giận hờn nói: “Tôi không đứng! Trừ phi là tiểu Tống dìu tôi!”
Tống Phong Thời định thần lại, trên gương mặt chợt nở một nụ cười rạng rỡ, cậu nắm tay Kim Lan Thù, đỡ anh đứng dậy nói: “Vậy hai cổ đông lớn chúng ta cùng gõ chuông.”
HOÀN
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.