Tổng Tài Độc Ác, Anh Chết Không Hết Tội
Chương 59: Bất mê chấp ngộ
Bé Con Say Xỉn
17/12/2021
Mễ Yến Thanh gào thét thảm thiết, ngón tay bấu chặt vào tấm ga trắng
trên giường bệnh. Tề Khang Vũ ôm chặt lấy cô ta, ra sức an ủi:
“Yến Thanh, em bình tĩnh lại đi. Anh ở đây, ở đây…”
“Khang Vũ, con của em, mắt của em huhu…Em không thấy gì cả.”
Tiếng nấc dồn dập cùng sự run rẩy của Mễ Yến Thanh càng làm cho Tề Khang Vũ hận Mộng Tịch đến thấu xương thấu tủy. Hắn cuộn chặt tay thành nắm đấm, răng nghiến chặt khi nghĩ đến đứa con chưa kịp chào đời của mình.
“Không sao, có anh ở đây. Anh nhất định sẽ giúp em lấy lại ánh sáng.”
Ban đầu mọi người cứ ngỡ Mễ Yến Thanh bị mất thị lực tạm thời, nhưng bác sĩ lại kết luận giác mạc của cô ta bị tổn thương, khả năng cao là mù vĩnh viễn.
Tề Khang Vũ ôm lấy Mễ Yến Thanh một lúc lâu, mãi đến khi cô ta ngủ thiếp đi, hắn mới rời khỏi. Tiếng cửa phòng vừa đóng lại, Mễ Yến Thanh đã mở to mắt, nở một nụ cười đắc ý.
…
Hơn hai tuần vật vã điều trị, chăm sóc đặc biệt, cơn nghiện thuốc của Mộng Tịch đã chấm dứt hoàn toàn. Đổi lại, người cô gầy khô, không còn tí sức nào, chỉ có chiếc bụng vẫn đang nhô to lên từng ngày.
“Không thể nào, Mễ Yến Thanh sao có thể bị mù được?”
Mộng Tịch không dám tin vào những lời Dương Nghiêm nói. Nếu như nói cô làm cô ta sảy thai, cô có thể miễn cưỡng nhận, còn nếu Mộng Tịch làm tổn thương giác mạc của Mễ Yến Thanh, cô không cam tâm!
Dương Nghiêm muốn tiếp cận Mễ Yến Thanh để điều tra rõ ràng chuyện này, nhưng Tề Khang Vũ lại sắp xếp dịch vụ đặc biệt, chỉ cho bác sĩ riêng mà hắn chỉ định để chăm sóc cô ta.
“Mộng Tịch, em định làm thế nào?”
“Em muốn xuất viện.”
Dương Nghiêm thở dài phiền não. Anh không muốn Mộng Tịch trở về nhà họ Tề. Cô trở về đó, khác nào bước xuống Quỷ Môn Quan? Những suy nghĩ trong lòng dồn nén bấy lâu, anh gom lại thành một lời khuyên chân thành:
“Mộng Tịch, em ly hôn với Tề Khang Vũ đi. Xin em đó…”
“Chỉ có tránh xa hắn ta, cuộc sống em mới tốt đẹp hơn.”
Mộng Tịch không đáp lại anh. Cô nằm xuống, quay lưng ra phía ngoài, lãng tránh thực tại. Dương Nghiêm lực bất tòng tâm, rời khỏi phòng bệnh.
Tiếng điện thoại vang lên, anh mở ra nghe:
“Cha nói sao? Chú Chu có khả năng phải đi tù ư?”
Lời của Dương Nghị như sét đánh ngang tai, càng làm cho Dương Nghiêm thêm nặng nề cảm xúc. Anh cất bước đi dọc hành lang, có lẽ vì không tập trung nên mới đâm sầm vào một cô gái.
“Xin lỗi.”
Anh đưa tay ra, đỡ cô gái kia dậy. Cô ta mặt đeo khẩu trang, ánh mắt ngước lên nhìn anh, sau đó lại quay đi chỗ khác. Dương Nghiêm vội bỏ tay cô ra, đôi mắt thoáng chút nghi ngờ.
Anh tiếp tục đi về phía trước, khuất bóng dần sau phía hành lang. Nhưng chỉ đợi khi cô ta đi xa một chút, liền quay lại bám theo.
Mà chỗ cô ta vào chính là phòng bệnh của Mộng Tịch.
Cô ta vào bên trong, vẫn như lần trước, lợi dụng lúc Mộng Tịch đang ngủ say, cầm ống tiêm nhắm chuẩn xác vào động mạch cổ của cô. Nhưng mà…
“Làm gì thế?”
May mắn Dương Nghiêm vào kịp lúc, đẩy mạnh cô ta ngã ngửa ra phía sau, đập vào chân bàn, choáng váng. Ống tiêm rơi xuống ngay bên cạnh, bị anh đá văng ra xa. Dương Nghiêm giật khẩu trang của người phụ nữ kia ra, khuôn mặt cô ta lộ rõ trong ánh sáng đèn phòng.
“Sương Liên?” Mộng Tịch nghe thấy tiếng động lớn, liền tỉnh giấc.
Dương Nghiêm kéo cô ta dậy, hai tay giữ chặt tránh để cô ta tẩu thoát. Anh ghì cô ta vào sát tường, rồi hỏi Mộng Tịch:
“Em quen cô ta?”
“Phải, là Sương Liên. Nhưng mà cô làm gì ở đây vậy?”
Mộng Tịch nhìn Sương Liên, rồi nhìn sang Dương Nghiêm. Căn bản cô nhìn tư thế của hai người hiện tại, không hiểu đã có chuyện gì xảy ra.
“Cô ta chính là người ám hại em vào lần trước. Và lần này, mục đích của cô vẫn vậy, đúng chứ?”
Mộng Tịch há hốc mồm, đưa tay che miệng vì ngạc nhiên tột độ.
“Không…không thể nào.”
“Nói, là ai sai cô làm như vậy? Tề Khang Vũ sao?”
Sương Liên hừ lạnh một tiếng, mắt liếc nhìn Dương Nghiêm. Anh cứ năm lần bảy lượt xuất hiện đúng lúc, cứu lấy Mộng Tịch. Nếu như ban nãy cô ta có thể cắm ống tiêm kia vào người Mộng Tịch, thì đã có cơ hội quý giá thoát khỏi Tề Khang Vũ rồi.
Bởi vì sao ư?
Chỉ mới cách đây nửa tiếng, Tề Khang Vũ đã đến tìm cô ta.
“Việc lần trước làm chưa xong, tôi sẽ cho cô một cơ hội cuối. Nếu thành công, tôi sẽ trả cho cô một số tiền lớn, từ sau này, chúng ta xem như không quen biết.”
“Được, tôi sẽ cố hết sức.”
Vì muốn nhanh chóng thoát khỏi Tề Khang Vũ, chưa đợi trời tối, Sương Liên đã liều mạng mò đến đây.
“Chắc chắn không phải Khang Vũ.” Mộng Tịch lắc đầu nguầy nguậy. Cô không tin, cũng không dám tin.
“Đủ rồi, em định tự lừa dối mình đến bao giờ nữa.”
Dương Nghiêm gắt lên, đôi mắt đỏ ngầu hằn lên từng tia giận dữ. Đây là lần đầu tiên anh lớn tiếng, tức giận với Mộng Tịch như vậy. Anh thật sự không chịu nổi nữa, anh không muốn cô cứ bất mê chấp ngộ với tên đàn ông máu lạnh kia nữa.
Dương Nghiêm kéo Sương Liên rời khỏi phòng, nhưng còn đi chưa được bao xa đã bị một vật cứng đánh mạnh vào đầu từ đằng sau. Dương Nghiêm chỉ kịp kêu lên một tiếng, rồi ngã xuống, nằm bất tỉnh ra sàn hành lang bệnh viện.
“Yến Thanh, em bình tĩnh lại đi. Anh ở đây, ở đây…”
“Khang Vũ, con của em, mắt của em huhu…Em không thấy gì cả.”
Tiếng nấc dồn dập cùng sự run rẩy của Mễ Yến Thanh càng làm cho Tề Khang Vũ hận Mộng Tịch đến thấu xương thấu tủy. Hắn cuộn chặt tay thành nắm đấm, răng nghiến chặt khi nghĩ đến đứa con chưa kịp chào đời của mình.
“Không sao, có anh ở đây. Anh nhất định sẽ giúp em lấy lại ánh sáng.”
Ban đầu mọi người cứ ngỡ Mễ Yến Thanh bị mất thị lực tạm thời, nhưng bác sĩ lại kết luận giác mạc của cô ta bị tổn thương, khả năng cao là mù vĩnh viễn.
Tề Khang Vũ ôm lấy Mễ Yến Thanh một lúc lâu, mãi đến khi cô ta ngủ thiếp đi, hắn mới rời khỏi. Tiếng cửa phòng vừa đóng lại, Mễ Yến Thanh đã mở to mắt, nở một nụ cười đắc ý.
…
Hơn hai tuần vật vã điều trị, chăm sóc đặc biệt, cơn nghiện thuốc của Mộng Tịch đã chấm dứt hoàn toàn. Đổi lại, người cô gầy khô, không còn tí sức nào, chỉ có chiếc bụng vẫn đang nhô to lên từng ngày.
“Không thể nào, Mễ Yến Thanh sao có thể bị mù được?”
Mộng Tịch không dám tin vào những lời Dương Nghiêm nói. Nếu như nói cô làm cô ta sảy thai, cô có thể miễn cưỡng nhận, còn nếu Mộng Tịch làm tổn thương giác mạc của Mễ Yến Thanh, cô không cam tâm!
Dương Nghiêm muốn tiếp cận Mễ Yến Thanh để điều tra rõ ràng chuyện này, nhưng Tề Khang Vũ lại sắp xếp dịch vụ đặc biệt, chỉ cho bác sĩ riêng mà hắn chỉ định để chăm sóc cô ta.
“Mộng Tịch, em định làm thế nào?”
“Em muốn xuất viện.”
Dương Nghiêm thở dài phiền não. Anh không muốn Mộng Tịch trở về nhà họ Tề. Cô trở về đó, khác nào bước xuống Quỷ Môn Quan? Những suy nghĩ trong lòng dồn nén bấy lâu, anh gom lại thành một lời khuyên chân thành:
“Mộng Tịch, em ly hôn với Tề Khang Vũ đi. Xin em đó…”
“Chỉ có tránh xa hắn ta, cuộc sống em mới tốt đẹp hơn.”
Mộng Tịch không đáp lại anh. Cô nằm xuống, quay lưng ra phía ngoài, lãng tránh thực tại. Dương Nghiêm lực bất tòng tâm, rời khỏi phòng bệnh.
Tiếng điện thoại vang lên, anh mở ra nghe:
“Cha nói sao? Chú Chu có khả năng phải đi tù ư?”
Lời của Dương Nghị như sét đánh ngang tai, càng làm cho Dương Nghiêm thêm nặng nề cảm xúc. Anh cất bước đi dọc hành lang, có lẽ vì không tập trung nên mới đâm sầm vào một cô gái.
“Xin lỗi.”
Anh đưa tay ra, đỡ cô gái kia dậy. Cô ta mặt đeo khẩu trang, ánh mắt ngước lên nhìn anh, sau đó lại quay đi chỗ khác. Dương Nghiêm vội bỏ tay cô ra, đôi mắt thoáng chút nghi ngờ.
Anh tiếp tục đi về phía trước, khuất bóng dần sau phía hành lang. Nhưng chỉ đợi khi cô ta đi xa một chút, liền quay lại bám theo.
Mà chỗ cô ta vào chính là phòng bệnh của Mộng Tịch.
Cô ta vào bên trong, vẫn như lần trước, lợi dụng lúc Mộng Tịch đang ngủ say, cầm ống tiêm nhắm chuẩn xác vào động mạch cổ của cô. Nhưng mà…
“Làm gì thế?”
May mắn Dương Nghiêm vào kịp lúc, đẩy mạnh cô ta ngã ngửa ra phía sau, đập vào chân bàn, choáng váng. Ống tiêm rơi xuống ngay bên cạnh, bị anh đá văng ra xa. Dương Nghiêm giật khẩu trang của người phụ nữ kia ra, khuôn mặt cô ta lộ rõ trong ánh sáng đèn phòng.
“Sương Liên?” Mộng Tịch nghe thấy tiếng động lớn, liền tỉnh giấc.
Dương Nghiêm kéo cô ta dậy, hai tay giữ chặt tránh để cô ta tẩu thoát. Anh ghì cô ta vào sát tường, rồi hỏi Mộng Tịch:
“Em quen cô ta?”
“Phải, là Sương Liên. Nhưng mà cô làm gì ở đây vậy?”
Mộng Tịch nhìn Sương Liên, rồi nhìn sang Dương Nghiêm. Căn bản cô nhìn tư thế của hai người hiện tại, không hiểu đã có chuyện gì xảy ra.
“Cô ta chính là người ám hại em vào lần trước. Và lần này, mục đích của cô vẫn vậy, đúng chứ?”
Mộng Tịch há hốc mồm, đưa tay che miệng vì ngạc nhiên tột độ.
“Không…không thể nào.”
“Nói, là ai sai cô làm như vậy? Tề Khang Vũ sao?”
Sương Liên hừ lạnh một tiếng, mắt liếc nhìn Dương Nghiêm. Anh cứ năm lần bảy lượt xuất hiện đúng lúc, cứu lấy Mộng Tịch. Nếu như ban nãy cô ta có thể cắm ống tiêm kia vào người Mộng Tịch, thì đã có cơ hội quý giá thoát khỏi Tề Khang Vũ rồi.
Bởi vì sao ư?
Chỉ mới cách đây nửa tiếng, Tề Khang Vũ đã đến tìm cô ta.
“Việc lần trước làm chưa xong, tôi sẽ cho cô một cơ hội cuối. Nếu thành công, tôi sẽ trả cho cô một số tiền lớn, từ sau này, chúng ta xem như không quen biết.”
“Được, tôi sẽ cố hết sức.”
Vì muốn nhanh chóng thoát khỏi Tề Khang Vũ, chưa đợi trời tối, Sương Liên đã liều mạng mò đến đây.
“Chắc chắn không phải Khang Vũ.” Mộng Tịch lắc đầu nguầy nguậy. Cô không tin, cũng không dám tin.
“Đủ rồi, em định tự lừa dối mình đến bao giờ nữa.”
Dương Nghiêm gắt lên, đôi mắt đỏ ngầu hằn lên từng tia giận dữ. Đây là lần đầu tiên anh lớn tiếng, tức giận với Mộng Tịch như vậy. Anh thật sự không chịu nổi nữa, anh không muốn cô cứ bất mê chấp ngộ với tên đàn ông máu lạnh kia nữa.
Dương Nghiêm kéo Sương Liên rời khỏi phòng, nhưng còn đi chưa được bao xa đã bị một vật cứng đánh mạnh vào đầu từ đằng sau. Dương Nghiêm chỉ kịp kêu lên một tiếng, rồi ngã xuống, nằm bất tỉnh ra sàn hành lang bệnh viện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.