Tổng Tài Độc Ác, Anh Chết Không Hết Tội
Chương 21: Dự tiệc (1)
Bé Con Say Xỉn
31/07/2021
Mộng Tịch mặc lên mình một chiếc váy body trễ vai màu đỏ, phần đuôi váy xòe rộng, xẻ cao tà vừa khéo phô ra đôi chân dài trắng nõn. Mái tóc xoăn dài đằng sau được cô búi gọn lên, gắm lại bởi một chiếc trâm phượng hoàng chín đuôi bằng vàng sáng lấp lánh, với điểm nhấn là chín viên ruby màu đỏ đầy quyền lực.
Mộng Tịch xuống dưới nhà, thấy Tề Khang Vũ đã ngồi chờ sẵn ở ghế. Cô thấy có chút căng thẳng, liền hít sâu một hơi vào để lấy lại tinh thần.
Hắn vẫn hờ hững như thường ngày, không nói tiếng nào mà bỏ thẳng ra xe. Mộng Tịch túm lấy chân váy, chầm chậm đi theo phía sau. Lần này cô chuẩn bị kỹ lưỡng, mang theo chiếc áo khoác lông phòng khi bị lạnh.
Bữa tiệc xa hoa ngoài trời được tổ chức sảnh sau khách sạn JK khách sạn lớn nhất thành phố S, thuộc quyền sở hữu của tập đoàn Tề Thị. Khung cảnh xung quanh tràn ngập ánh đèn và hoa tươi, nhìn vô cùng cùng lộng lẫy, hút mắt. Ở giữa sảnh là một hồ bơi rộng lớn, tạo nên không khí mát mẻ, tươi mới cho bữa tiệc.
Tề Khang Vũ vừa bước vào sảnh chính của khách sạn, cánh nhà báo, phóng viên không biết từ đầu chạy tới, vây kín chụp hình, liên tục đưa ra câu hỏi về Tề thị cũng như về đời tư của hắn. Mộng Tịch đi bên cạnh hắn cũng bị ánh đèn và cánh phóng viên làm cho hơi khó chịu. Tuy nói là thiên kim tiểu thư nhà giàu có, cha còn là một người có tiếng trong giới thương trường, nhưng cô lại rất ít khi tham gia những bữa tiệc có đông đảo giới truyền thông như thế này.
Trước sự săn đón nồng nhiệt của cánh truyền thông, Tề Khang Vũ vẫn giữ thái độ im lặng. Hắn tiến nhanh vào bên trong, Mộng Tịch thấy vậy cũng chỉ gượng cười trước mấy máy quay rồi lủi thủi đi theo hắn. Cánh phóng viên nhìn thấy vẻ mặt sát khí đằng đằng của hắn của liền không dám hỏi gì thêm, họ tự động tản ra nhường đường, chỉ dám đứng hai bên chụp hình.
Bữa tiệc quy tụ gần một trăm khách mời, toàn là những nhân vật tầm cỡ trong giới làm ăn trong nước và cả quốc tế. Đợi mọi người đến đông đủ, Tề Trác Phong bước lên sân khấu, tuyên bố lý do buổi tiệc và chính thức giới thiệu Mộng Tịch là con dâu Tề gia cho giới truyền thông.
Mọi người trong bữa tiệc ai cũng đổ dồn sự chú ý vào cô con dâu Tề gia, trước vẻ đẹp quý phái, thanh lịch này thật khiến người ta mãn nhãn. Mộng Tịch cùng Tề Khang Vũ phải nói là mây tầng nào gặp tầng đó, xét về nhan sắc hay gia thế đều rất xứng đôi.
Hai nhà Tề- Chu liên minh, thật khiến giới thương trường phải thêm nể phục!
Không khí càng thêm náo nhiệt, mọi người cầm ly rượu vang trong tay, đi quanh bữa tiệc để tìm kiếm thêm mối quan hệ mới. Mộng Tịch không quen thuộc lắm với mấy kiểu làm quen này, cô chỉ biết đứng trơ trọi ở một góc gần bể bơi.
“Mộng Tịch.”
Mộng Tịch nghe thấy ai gọi mình, theo quán tính quay lại phía sau thì thấy bóng dáng quen thuộc. Cô khẽ nhếch khóe môi lên, gượng
gạo, cứng ngắc...
Thấy cô không phản ứng lại, người kia tiếp tục bắt chuyện:
“Em kết hôn cũng không nói với anh một tiếng, thật không muốn xem anh là bạn nữa sao?”
Người đàn ông đứng trước mặt cô lúc này chính là Vương Lĩnh- đại thiếu gia nhà họ Vương. Vương Lĩnh trái ngược với vẻ căng thẳng của cô, đối diện với Mộng Tịch lúc này, hắn lại tỏ ra rất thoải mái, thân quen.
“Anh về nước từ bao giờ thế?” Cô đổi chủ đề, lảng tránh câu hỏi của hắn.
“Về sau em một tuần đó, Tịch Tịch.”
Người đàn ông này vẫn cứ như vậy, hắn có thể lãnh đạm với cả thế giới, nhưng lại ôn nhu với mình cô. Vương Lĩnh khi còn ở Mỹ, theo đuổi cô tận bốn năm trời. Số lần hắn tỏ tình với Mộng Tịch đếm không xuể, nhưng cô lại chưa một lần đồng ý. Cô trở về nước, hắn liền gác hết công việc ở bên Mỹ mà cha hắn giao phó, chạy về theo CÔ.
Mà vừa về đến, hắn đã nghe tin cô lấy chồng, đúng thật là nực cười!
Vương Lĩnh không hiểu, hắn về mọi mặt đều không thua kém ai, có sao vẫn không được Mộng Tịch để mắt đến.
Cô có chút lúng túng không biết làm thế nào, vừa hay Tề Trác
Phong dắt Thẩm Tình đến bắt chuyện với Vương Lĩnh, giải vây giúp cô.
“Cậu là Vương Lĩnh, tổng giám đốc trẻ tuổi, tài năng của Vương thị đúng không?
Vương Lĩnh lịch sự cúi chào Tề Trác Phong, hắn phô ra dáng vẻ điềm tĩnh thường thấy, rắn rỏi và chuyên nghiệp.
“Đã quá lời rồi. Nghe danh Tề chủ tịch đã lâu, hôm nay mới có dịp được gặp gỡ. Đúng là toát khí chất ngút trời, thật không phải lời đồn.”
Tề Trác Phong nghe những lời có cánh của Vương Lĩnh thì rất hài lòng, ông ta cười ha hả. Đi vào mục đích chính, ông ta giới thiệu Thẩm Tinh cho hắn, tự mình khen ngợi cô ta hết lời. Khỏi phải nói cũng biết, Tề Trác Phong là muốn gán ghép Thẩm Tình cho Vương Lĩnh.
Mộng Tịch viện cớ sang bên kia lấy chút đồ ăn, tránh né đi không khí ngượng nghịu này. Cô thấy hơi đói, liền đến chỗ để bánh ngọt ở gần đó.
“A, tôi xin lỗi.” Cô khẽ giật mình.
Mộng Tịch xuống dưới nhà, thấy Tề Khang Vũ đã ngồi chờ sẵn ở ghế. Cô thấy có chút căng thẳng, liền hít sâu một hơi vào để lấy lại tinh thần.
Hắn vẫn hờ hững như thường ngày, không nói tiếng nào mà bỏ thẳng ra xe. Mộng Tịch túm lấy chân váy, chầm chậm đi theo phía sau. Lần này cô chuẩn bị kỹ lưỡng, mang theo chiếc áo khoác lông phòng khi bị lạnh.
Bữa tiệc xa hoa ngoài trời được tổ chức sảnh sau khách sạn JK khách sạn lớn nhất thành phố S, thuộc quyền sở hữu của tập đoàn Tề Thị. Khung cảnh xung quanh tràn ngập ánh đèn và hoa tươi, nhìn vô cùng cùng lộng lẫy, hút mắt. Ở giữa sảnh là một hồ bơi rộng lớn, tạo nên không khí mát mẻ, tươi mới cho bữa tiệc.
Tề Khang Vũ vừa bước vào sảnh chính của khách sạn, cánh nhà báo, phóng viên không biết từ đầu chạy tới, vây kín chụp hình, liên tục đưa ra câu hỏi về Tề thị cũng như về đời tư của hắn. Mộng Tịch đi bên cạnh hắn cũng bị ánh đèn và cánh phóng viên làm cho hơi khó chịu. Tuy nói là thiên kim tiểu thư nhà giàu có, cha còn là một người có tiếng trong giới thương trường, nhưng cô lại rất ít khi tham gia những bữa tiệc có đông đảo giới truyền thông như thế này.
Trước sự săn đón nồng nhiệt của cánh truyền thông, Tề Khang Vũ vẫn giữ thái độ im lặng. Hắn tiến nhanh vào bên trong, Mộng Tịch thấy vậy cũng chỉ gượng cười trước mấy máy quay rồi lủi thủi đi theo hắn. Cánh phóng viên nhìn thấy vẻ mặt sát khí đằng đằng của hắn của liền không dám hỏi gì thêm, họ tự động tản ra nhường đường, chỉ dám đứng hai bên chụp hình.
Bữa tiệc quy tụ gần một trăm khách mời, toàn là những nhân vật tầm cỡ trong giới làm ăn trong nước và cả quốc tế. Đợi mọi người đến đông đủ, Tề Trác Phong bước lên sân khấu, tuyên bố lý do buổi tiệc và chính thức giới thiệu Mộng Tịch là con dâu Tề gia cho giới truyền thông.
Mọi người trong bữa tiệc ai cũng đổ dồn sự chú ý vào cô con dâu Tề gia, trước vẻ đẹp quý phái, thanh lịch này thật khiến người ta mãn nhãn. Mộng Tịch cùng Tề Khang Vũ phải nói là mây tầng nào gặp tầng đó, xét về nhan sắc hay gia thế đều rất xứng đôi.
Hai nhà Tề- Chu liên minh, thật khiến giới thương trường phải thêm nể phục!
Không khí càng thêm náo nhiệt, mọi người cầm ly rượu vang trong tay, đi quanh bữa tiệc để tìm kiếm thêm mối quan hệ mới. Mộng Tịch không quen thuộc lắm với mấy kiểu làm quen này, cô chỉ biết đứng trơ trọi ở một góc gần bể bơi.
“Mộng Tịch.”
Mộng Tịch nghe thấy ai gọi mình, theo quán tính quay lại phía sau thì thấy bóng dáng quen thuộc. Cô khẽ nhếch khóe môi lên, gượng
gạo, cứng ngắc...
Thấy cô không phản ứng lại, người kia tiếp tục bắt chuyện:
“Em kết hôn cũng không nói với anh một tiếng, thật không muốn xem anh là bạn nữa sao?”
Người đàn ông đứng trước mặt cô lúc này chính là Vương Lĩnh- đại thiếu gia nhà họ Vương. Vương Lĩnh trái ngược với vẻ căng thẳng của cô, đối diện với Mộng Tịch lúc này, hắn lại tỏ ra rất thoải mái, thân quen.
“Anh về nước từ bao giờ thế?” Cô đổi chủ đề, lảng tránh câu hỏi của hắn.
“Về sau em một tuần đó, Tịch Tịch.”
Người đàn ông này vẫn cứ như vậy, hắn có thể lãnh đạm với cả thế giới, nhưng lại ôn nhu với mình cô. Vương Lĩnh khi còn ở Mỹ, theo đuổi cô tận bốn năm trời. Số lần hắn tỏ tình với Mộng Tịch đếm không xuể, nhưng cô lại chưa một lần đồng ý. Cô trở về nước, hắn liền gác hết công việc ở bên Mỹ mà cha hắn giao phó, chạy về theo CÔ.
Mà vừa về đến, hắn đã nghe tin cô lấy chồng, đúng thật là nực cười!
Vương Lĩnh không hiểu, hắn về mọi mặt đều không thua kém ai, có sao vẫn không được Mộng Tịch để mắt đến.
Cô có chút lúng túng không biết làm thế nào, vừa hay Tề Trác
Phong dắt Thẩm Tình đến bắt chuyện với Vương Lĩnh, giải vây giúp cô.
“Cậu là Vương Lĩnh, tổng giám đốc trẻ tuổi, tài năng của Vương thị đúng không?
Vương Lĩnh lịch sự cúi chào Tề Trác Phong, hắn phô ra dáng vẻ điềm tĩnh thường thấy, rắn rỏi và chuyên nghiệp.
“Đã quá lời rồi. Nghe danh Tề chủ tịch đã lâu, hôm nay mới có dịp được gặp gỡ. Đúng là toát khí chất ngút trời, thật không phải lời đồn.”
Tề Trác Phong nghe những lời có cánh của Vương Lĩnh thì rất hài lòng, ông ta cười ha hả. Đi vào mục đích chính, ông ta giới thiệu Thẩm Tinh cho hắn, tự mình khen ngợi cô ta hết lời. Khỏi phải nói cũng biết, Tề Trác Phong là muốn gán ghép Thẩm Tình cho Vương Lĩnh.
Mộng Tịch viện cớ sang bên kia lấy chút đồ ăn, tránh né đi không khí ngượng nghịu này. Cô thấy hơi đói, liền đến chỗ để bánh ngọt ở gần đó.
“A, tôi xin lỗi.” Cô khẽ giật mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.