Tổng Tài Độc Ác, Anh Chết Không Hết Tội
Chương 84: Em lấy hắn, vì hận thù
Bé Con Say Xỉn
30/05/2022
Ngày lễ kỷ niệm ba mươi năm thành lập Tề thị cuối cùng cũng đến. Tề
Khang Vũ lái xe đưa Mộng Tịch đến khách sạn JK – nơi diễn ra buổi tiệc
xa hoa này.
Cánh nhà báo, phóng viên vây kín ngoài cổng chính, chờ đợi để được phỏng vấn những nhân vật quan trọng.
Tề Khang Vũ chủ động mở cửa xe, ôm lấy eo Mộng Tịch tiến vào sảnh lớn khách sạn. Cô cự tuyệt, đẩy hắn ra mấy lần nhưng không được. Cánh tay Tề Khang Vũ càng siết chặt khiến eo cô đầy đau đớn.
“Chu Mộng Tịch, hợp tác một chút đi. Cánh săn tin đang ở đây rất nhiều, chắc cô cũng không muốn ngày mai bị bôi bác trên khắp mọi mặt báo đâu nhỉ?”
“Hửm? Anh nghĩ tôi sợ sao?” Mộng Tịch cứng rắn đáp lại lời của Tề Khang Vũ. Tự nhiên hắn lại làm mấy hành động quá mức thân mật thế này, khiến cô mới thấy lạ.
“Cô không sợ nhưng tôi sợ! Nếu Chu tiểu thư không cam tâm tình nguyện hợp tác, thì tôi đành cưỡng chế vậy.”
Nói xong, Tề Khang Vũ còn cố tình cúi xuống, hôn vào sau gáy của Mộng Tịch. Cô nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt lộ ra tia căm phẫn trước hành động làm càn này của hắn.
Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy? Tề Khang Vũ mà sợ mất hình tượng sao? Mộng Tịch cứ cảm thấy người đàn ông này đang cố tình tiếp cận mình thì đúng hơn.
Hay là… hắn đã đánh hơi được chuyện gì rồi?
“Tề tổng, mong cậu có thể bỏ ra chút thời gian trả lời phỏng vấn của chúng tôi.”
Ống kính chĩa về phía hai người, ánh đèn flash liên tục chớp nháy, phóng viên vây kín xung quanh, ai ai cũng muốn thu về những tin tức chất lượng nhất. Tề Khang Vũ không ngại để họ phỏng vấn, hỏi qua hỏi loại xoay quanh hoạt động kinh doanh ở Tề thị và cuộc sống hôn nhân với Mộng Tịch.
“Hiện tại hai vợ chồng chúng tôi sống rất hạnh phúc. Vợ yêu, em nói có phải không?”
Tề Khang Vũ cố tình chĩa hướng chú ý của cánh phóng viên về phía Mộng Tịch, ai nấy đều đang chờ đợi câu trả lời từ cô. Trong tình huống này, Mộng Tịch chỉ đành xuôi theo, miễn cưỡng gật đầu một cái rồi đi nhanh vào bên trong.
Khách mời đã đến đông đủ, Tề Trác Phong đứng trên sân khấu, tuyên bố về mục đích chính của buổi tiệc. Tiếp đến, ông ta chính thức giới thiệu Mộng Tịch là con dâu của Tề gia cho giới truyền thông.
Ông ta đứng trên bậc cao, ngước mặt hãnh diện kể về những hoạt động từ thiện xuyên suốt một năm vừa qua của mình. Mộng Tịch càng nghe càng cảm thấy con người của Tề Trác Phong quá giả tạo, người đàn ông có vẻ ngoài đôn hậu này lại chính là một con cáo già gian xảo, độc ác.
Mộng Tịch cầm ly rượu vang trên tay, đưa mắt tìm kiếm bóng dáng của Vương Lĩnh. Giây phút nhìn thấy hắn đứng trước mặt mình, cô như chết lặng.
Nghẹn đến không thể thở nổi…
Là khi Vương Lĩnh tự sát, trên tay hắn vẫn còn cầm tấm ảnh chụp chung giữa hai người. Là đến khi quyết định rời xa khỏi thế giới này, hắn vẫn chỉ lưu luyến một mình Mộng Tịch. Tình yêu mà Vương Lĩnh dành cho cô, cố chấp, mê muội hệt như cách cô từng yêu Tề Khang Vũ vậy. Vì thế mới đau lòng…
“Em vẫn khỏe chứ?”
Giọng nói trầm ấm cất lên, mang theo sự dịu dàng vốn có dành cho cô gái nhỏ. Khóe môi Mộng Tịch thấp thoáng nụ cười, nhưng bước chân lại chẳng nhấc lên nổi.
Vương Lĩnh tiến đến gần, thu hẹp khoảng cách giữa hai người. Mới hơn một tháng không gặp, cô bây giờ đã trở thành vợ của người ta rồi.
Có buồn, có tiếc nuối. Nhưng sau cùng, vẫn là mong cô được hạnh phúc!
Mộng Tịch hít một hơi thật sâu, thu lại vẻ mặt xúc động. Cô cười dịu dàng, nghiêng đầu chào hắn.
“Em khỏe. Anh thế nào, vừa mới về nước tuần trước sao?”
“Làm sao em biết?” Vương Lĩnh thoáng ngạc nhiên, vì hắn không hề báo với cô.
Mộng Tịch nghĩ ngợi điều gì đó, cười đầy ẩn ý. Nếu cô nói với Vương Lĩnh, những chuyện đang xảy ra ở thời điểm hiện tại, cô đã trải qua một lần thì hắn có tin không?
“Em đoán thôi!”
Mộng Tịch lại cất lời, không đợi Vương Lĩnh hỏi mà tự mình nói ra mục đích của cuộc hôn nhân với Tề Khang Vũ. Vì lợi ích của tập đoàn hai bên, nên cô mới gả cho hắn. Chính xác là một cuộc hôn nhân thương mại!
“Có cần phải làm thế không? Chu thị đâu cần dựa dẫm vào Tề thị, vẫn có thể phát triển tốt mà?”
Mộng Tịch trầm ngâm, gật đầu rồi nói:
“Em còn có lý do khác!”
Đúng vậy! Chu Bá Thành chưa từng có ý định mang cô ra làm cuộc trao đổi trên thương trường. Sở dĩ ông biết Mộng Tịch yêu thầm Tề Khang Vũ, nên mới lợi dụng chuyện hợp tác giữa hai tập đoàn để tác thành cho cô mà thôi.
Nhưng đó đã là chuyện trong quá khứ rồi. Lần này, lí do Mộng Tịch quyết định kết hôn cùng Tề Khang Vũ là để trả thù!
Cho người mẹ kính yêu của cô và cho cả đứa con trong bụng chưa kịp chào đời nữa!
“Mộng Tịch, có phải em yêu Tề Khang Vũ không?”
Vương Lĩnh bất ngờ hỏi cô, như để xác định quyết định trong lòng mình thêm lần nữa. Nếu Mộng Tịch thật lòng yêu người đàn ông đó, thì hắn sẽ thành tâm chúc phúc cho hai người.
“Không, em không yêu hắn! Em lấy hắn, vì hận thù.” Mộng Tịch thẳng thừng đáp lại.
Cánh nhà báo, phóng viên vây kín ngoài cổng chính, chờ đợi để được phỏng vấn những nhân vật quan trọng.
Tề Khang Vũ chủ động mở cửa xe, ôm lấy eo Mộng Tịch tiến vào sảnh lớn khách sạn. Cô cự tuyệt, đẩy hắn ra mấy lần nhưng không được. Cánh tay Tề Khang Vũ càng siết chặt khiến eo cô đầy đau đớn.
“Chu Mộng Tịch, hợp tác một chút đi. Cánh săn tin đang ở đây rất nhiều, chắc cô cũng không muốn ngày mai bị bôi bác trên khắp mọi mặt báo đâu nhỉ?”
“Hửm? Anh nghĩ tôi sợ sao?” Mộng Tịch cứng rắn đáp lại lời của Tề Khang Vũ. Tự nhiên hắn lại làm mấy hành động quá mức thân mật thế này, khiến cô mới thấy lạ.
“Cô không sợ nhưng tôi sợ! Nếu Chu tiểu thư không cam tâm tình nguyện hợp tác, thì tôi đành cưỡng chế vậy.”
Nói xong, Tề Khang Vũ còn cố tình cúi xuống, hôn vào sau gáy của Mộng Tịch. Cô nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt lộ ra tia căm phẫn trước hành động làm càn này của hắn.
Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy? Tề Khang Vũ mà sợ mất hình tượng sao? Mộng Tịch cứ cảm thấy người đàn ông này đang cố tình tiếp cận mình thì đúng hơn.
Hay là… hắn đã đánh hơi được chuyện gì rồi?
“Tề tổng, mong cậu có thể bỏ ra chút thời gian trả lời phỏng vấn của chúng tôi.”
Ống kính chĩa về phía hai người, ánh đèn flash liên tục chớp nháy, phóng viên vây kín xung quanh, ai ai cũng muốn thu về những tin tức chất lượng nhất. Tề Khang Vũ không ngại để họ phỏng vấn, hỏi qua hỏi loại xoay quanh hoạt động kinh doanh ở Tề thị và cuộc sống hôn nhân với Mộng Tịch.
“Hiện tại hai vợ chồng chúng tôi sống rất hạnh phúc. Vợ yêu, em nói có phải không?”
Tề Khang Vũ cố tình chĩa hướng chú ý của cánh phóng viên về phía Mộng Tịch, ai nấy đều đang chờ đợi câu trả lời từ cô. Trong tình huống này, Mộng Tịch chỉ đành xuôi theo, miễn cưỡng gật đầu một cái rồi đi nhanh vào bên trong.
Khách mời đã đến đông đủ, Tề Trác Phong đứng trên sân khấu, tuyên bố về mục đích chính của buổi tiệc. Tiếp đến, ông ta chính thức giới thiệu Mộng Tịch là con dâu của Tề gia cho giới truyền thông.
Ông ta đứng trên bậc cao, ngước mặt hãnh diện kể về những hoạt động từ thiện xuyên suốt một năm vừa qua của mình. Mộng Tịch càng nghe càng cảm thấy con người của Tề Trác Phong quá giả tạo, người đàn ông có vẻ ngoài đôn hậu này lại chính là một con cáo già gian xảo, độc ác.
Mộng Tịch cầm ly rượu vang trên tay, đưa mắt tìm kiếm bóng dáng của Vương Lĩnh. Giây phút nhìn thấy hắn đứng trước mặt mình, cô như chết lặng.
Nghẹn đến không thể thở nổi…
Là khi Vương Lĩnh tự sát, trên tay hắn vẫn còn cầm tấm ảnh chụp chung giữa hai người. Là đến khi quyết định rời xa khỏi thế giới này, hắn vẫn chỉ lưu luyến một mình Mộng Tịch. Tình yêu mà Vương Lĩnh dành cho cô, cố chấp, mê muội hệt như cách cô từng yêu Tề Khang Vũ vậy. Vì thế mới đau lòng…
“Em vẫn khỏe chứ?”
Giọng nói trầm ấm cất lên, mang theo sự dịu dàng vốn có dành cho cô gái nhỏ. Khóe môi Mộng Tịch thấp thoáng nụ cười, nhưng bước chân lại chẳng nhấc lên nổi.
Vương Lĩnh tiến đến gần, thu hẹp khoảng cách giữa hai người. Mới hơn một tháng không gặp, cô bây giờ đã trở thành vợ của người ta rồi.
Có buồn, có tiếc nuối. Nhưng sau cùng, vẫn là mong cô được hạnh phúc!
Mộng Tịch hít một hơi thật sâu, thu lại vẻ mặt xúc động. Cô cười dịu dàng, nghiêng đầu chào hắn.
“Em khỏe. Anh thế nào, vừa mới về nước tuần trước sao?”
“Làm sao em biết?” Vương Lĩnh thoáng ngạc nhiên, vì hắn không hề báo với cô.
Mộng Tịch nghĩ ngợi điều gì đó, cười đầy ẩn ý. Nếu cô nói với Vương Lĩnh, những chuyện đang xảy ra ở thời điểm hiện tại, cô đã trải qua một lần thì hắn có tin không?
“Em đoán thôi!”
Mộng Tịch lại cất lời, không đợi Vương Lĩnh hỏi mà tự mình nói ra mục đích của cuộc hôn nhân với Tề Khang Vũ. Vì lợi ích của tập đoàn hai bên, nên cô mới gả cho hắn. Chính xác là một cuộc hôn nhân thương mại!
“Có cần phải làm thế không? Chu thị đâu cần dựa dẫm vào Tề thị, vẫn có thể phát triển tốt mà?”
Mộng Tịch trầm ngâm, gật đầu rồi nói:
“Em còn có lý do khác!”
Đúng vậy! Chu Bá Thành chưa từng có ý định mang cô ra làm cuộc trao đổi trên thương trường. Sở dĩ ông biết Mộng Tịch yêu thầm Tề Khang Vũ, nên mới lợi dụng chuyện hợp tác giữa hai tập đoàn để tác thành cho cô mà thôi.
Nhưng đó đã là chuyện trong quá khứ rồi. Lần này, lí do Mộng Tịch quyết định kết hôn cùng Tề Khang Vũ là để trả thù!
Cho người mẹ kính yêu của cô và cho cả đứa con trong bụng chưa kịp chào đời nữa!
“Mộng Tịch, có phải em yêu Tề Khang Vũ không?”
Vương Lĩnh bất ngờ hỏi cô, như để xác định quyết định trong lòng mình thêm lần nữa. Nếu Mộng Tịch thật lòng yêu người đàn ông đó, thì hắn sẽ thành tâm chúc phúc cho hai người.
“Không, em không yêu hắn! Em lấy hắn, vì hận thù.” Mộng Tịch thẳng thừng đáp lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.