Tổng Tài Độc Ác, Anh Chết Không Hết Tội
Chương 78: Hành động kỳ lạ
Bé Con Say Xỉn
30/05/2022
Hôm nay là ngày cuối tuần, Tề Khang Vũ không phải đi làm. Bởi vì không
muốn nhìn thấy mặt hắn nên Mộng Tịch đã đi ra ngoài từ sáng sớm. Khoảng
ba giờ chiều, Tiểu Hạ gọi điện thoại cho cô, nhắc nhở bữa cơm ở Tề gia
vào tối nay.
“Ừ, chị biết rồi. Chị sẽ tranh thủ về sớm.”
Mộng Tịch tắt điện thoại, miệng khẽ thở dài rồi cất bước ra ngoài bãi đỗ xe. Cả ngày hôm nay, cô đã tìm đến một vài đối tác kinh doanh lớn của Chu Bá Thành, vừa để làm thân với họ, vừa muốn mở mang thêm tầm hiểu biết. Sau này cô định lấn sâu vào thương trường, chủ yếu có thể can thiệp vào việc hợp tác giữa hai nhà Tề - Chu, giúp cha cô tránh được mối nguy hại từ Tề thị.
Về đến biệt thự, Mộng Tịch gặp Tề Khang Vũ đang ngồi ở phòng khách. Cô chỉ liếc sơ nhìn hắn, rồi đi thẳng lên lầu. Người đàn ông kia dường như có điều gì muốn nói, giơ tay định gọi cô đến. Nhưng đến cuối cùng hắn khựng lại, thôi không cất lời.
Tắm táp xong, Mộng Tịch lựa một chiếc váy kín đáo màu đen, dài qua đầu gối. Bên ngoài trời hơi lạnh, cô cẩn thận khoác thêm một chiếc áo lông trắng, rồi cầm theo chiếc túi xách hình trụ cùng màu. Tề Khang Vũ đã đợi sẵn ở dưới, cô vừa xuống thì hắn cũng đi ra ngoài xe. Mộng Tịch tự chủ động mở cửa xe ở phía sau, ngồi vào hàng ghế phụ.
Trong cả quá trình di chuyển, không ai nói một câu nào. Tề Khang Vũ tập trung lái xe, còn Mộng Tịch, cô nhìn ra bên ngoài cửa kính, miên man theo dòng suy nghĩ.
Đến Tề gia, Tề Trác Phong vẫn như mọi lần, đứng trước cửa phòng khách đợi sẵn hai người. Thái độ nồng hậu của ông ta càng làm Mộng Tịch thêm ghê sợ trong lòng. Chẳng thà lão già này cứ giống như Tề Khang Vũ, còn hơn cái kiểu khẩu phật tâm xà, thật khó để phòng bị!
Sau bữa cơm tối đầy sự giả tạo, Tề Trác Phong tập trung mọi người, nói về lễ kỷ niệm ba mươi năm thành lập Tề thị. Mộng Tịch đột nhiên nhớ đến Vương Lĩnh, cô cúi thấp mặt, ánh mắt bỗng chốc trở nên vô hồn.
Cái chết của Vương Lĩnh vẫn còn ám ảnh sâu trong tâm trí Mộng Tịch. Nhìn sang người đàn ông đang luyên thuyên bàn về bữa tiệc chúc mừng Tề thị, cô thầm cười khinh bỉ. Lão già này thật sự rất thâm độc! Sau lưng thì ông ta giở thủ đẩy Vương thị đến bờ vực phá sản, trước mặt lại bày ra vẻ hào phóng giúp đỡ, tạo một cuộc liên hôn cho Vương Lĩnh và Thẩm Tình.
Con người Tề Trác Phong có dã tâm quá lớn, dù là Chu thị hay Vương thị, ông ta đều muốn tìm cách nuốt trọn!
Lúc ông ta và Tề Khang Vũ trở về phòng riêng, Mộng Tịch liền nhớ đến điều gì đó. Mẹ con Thẩm Lan vẫn đang ngồi ngoài phòng khách, cô cũng không thèm đoái hoài tới họ. Hai người kia tỏ rõ thái độ xem thường cô, Mộng Tịch chẳng cần giả vờ giả vịt mà tự nhiên đứng dậy, rời khỏi đó.
Cô muốn đến căn nhà gỗ cuối vườn để tìm lại bức ảnh của cố phu nhân nhà họ Tề. Những chuyện trong quá khứ giữa bà ấy và cha cô, Mộng Tịch từng nghe cha của Dương Nghiêm kể qua. Nhưng mà cô cảm thấy ông ấy dường như còn điều gì đó giấu mình, nên lần này, cô muốn tự mình hỏi Chu Bá Thành cho ra lẽ.
Nếu hai người họ chỉ đơn thuần chia tay vì sự cấm cản của gia đình nhà họ Mạc, liệu Mạc Xuân Ái có phát điên đến mức tự sát không?
Bước thê lê dọc theo hàng cây huyền diệp, Mộng Tịch thỉnh thoảng ngước đầu nhìn vầng trăng tròn vành vạch. Đôi mắt trong trẻo không hiểu vì sao lại phủ một làn nước mỏng, cô tự cười nhạo chính bản thân mình khi nhớ lại lần đầu tiên bước vào căn nhà gỗ kia, trong bóng tối mịt mù ôm lấy Tề Khang Vũ đang ngồi co ro vì sợ hãi.
Đi đến cuối con đường, cô đứng chần trừ một lúc trước cánh cửa gỗ cũ kỹ rồi mới quyết định đi vào. Một tay cô cầm điện thoại, một tay mò mẫm tìm công tắt đèn. Đợi đến lúc phòng sáng lên, cô mới quay sang nhìn mấy thùng giấy carton đặt bên cạnh giường.
Quyển album ảnh về gia đình nhà họ Tề lại một lần nữa được mở ra, lần này Mộng Tịch lật tìm rất nhanh. Bức ảnh Mạc Xuân Ái chụp cùng Chu Bá Thành được cô cất ngay vào trong túi áo. Lúc định đóng quyển album lại, Mộng Tịch vẫn không kiềm được lòng mà dán chặt mắt vào bức ảnh thuở nhỏ của Tề Khang Vũ.
Ánh mắt Mộng Tịch chợt rời đi nơi khác, bàn tay siết chặt thành nắm đấm, chống mạnh xuống nền nhà lạnh lẽo. Cô lắc mạnh đầu để tỉnh táo tâm trí, ngăn chặn bản thân không được có suy nghĩ nhân từ với kẻ thù.
Cô ngồi thẩn người trên nền đất một lúc, chẳng để làm gì cả. Rất lâu sau đó, cô mới giật mình nhìn vào màn hình điện thoại.
Nhớ đến việc Tề Trác Phong sẽ cho người ra vườn hoa tìm cô, Mộng Tịch vội rời đi trước. Vừa ra khỏi căn nhà gỗ liền nhìn thấy Tề Khang Vũ, cô đành rẽ sang hướng khác, nép sau hàng cây xanh gần đó, quan sát hắn đi vào căn nhà gỗ.
Điều làm Mộng Tịch không ngờ nhất là chỉ một lúc sau, cô tận mắt thấy Tề Trác Phong một mình tiến lại gần căn nhà gỗ, bộ dạng lén lút liếc ngang liếc dọc rồi đóng chặt cánh cửa lại. Cô giật mình kinh hãi, suýt chút còn đánh rơi điện thoại. Ông ta là cha của Tề Khang Vũ, chẳng lẽ không biết rõ con trai của mình mắc chứng sợ bóng tối trong không gian chật hẹp?
Còn nếu biết, tại sao Tề Trác Phong lại làm như vậy? Mộng Tịch không khỏi hoài nghi suy nghĩ.
“Ừ, chị biết rồi. Chị sẽ tranh thủ về sớm.”
Mộng Tịch tắt điện thoại, miệng khẽ thở dài rồi cất bước ra ngoài bãi đỗ xe. Cả ngày hôm nay, cô đã tìm đến một vài đối tác kinh doanh lớn của Chu Bá Thành, vừa để làm thân với họ, vừa muốn mở mang thêm tầm hiểu biết. Sau này cô định lấn sâu vào thương trường, chủ yếu có thể can thiệp vào việc hợp tác giữa hai nhà Tề - Chu, giúp cha cô tránh được mối nguy hại từ Tề thị.
Về đến biệt thự, Mộng Tịch gặp Tề Khang Vũ đang ngồi ở phòng khách. Cô chỉ liếc sơ nhìn hắn, rồi đi thẳng lên lầu. Người đàn ông kia dường như có điều gì muốn nói, giơ tay định gọi cô đến. Nhưng đến cuối cùng hắn khựng lại, thôi không cất lời.
Tắm táp xong, Mộng Tịch lựa một chiếc váy kín đáo màu đen, dài qua đầu gối. Bên ngoài trời hơi lạnh, cô cẩn thận khoác thêm một chiếc áo lông trắng, rồi cầm theo chiếc túi xách hình trụ cùng màu. Tề Khang Vũ đã đợi sẵn ở dưới, cô vừa xuống thì hắn cũng đi ra ngoài xe. Mộng Tịch tự chủ động mở cửa xe ở phía sau, ngồi vào hàng ghế phụ.
Trong cả quá trình di chuyển, không ai nói một câu nào. Tề Khang Vũ tập trung lái xe, còn Mộng Tịch, cô nhìn ra bên ngoài cửa kính, miên man theo dòng suy nghĩ.
Đến Tề gia, Tề Trác Phong vẫn như mọi lần, đứng trước cửa phòng khách đợi sẵn hai người. Thái độ nồng hậu của ông ta càng làm Mộng Tịch thêm ghê sợ trong lòng. Chẳng thà lão già này cứ giống như Tề Khang Vũ, còn hơn cái kiểu khẩu phật tâm xà, thật khó để phòng bị!
Sau bữa cơm tối đầy sự giả tạo, Tề Trác Phong tập trung mọi người, nói về lễ kỷ niệm ba mươi năm thành lập Tề thị. Mộng Tịch đột nhiên nhớ đến Vương Lĩnh, cô cúi thấp mặt, ánh mắt bỗng chốc trở nên vô hồn.
Cái chết của Vương Lĩnh vẫn còn ám ảnh sâu trong tâm trí Mộng Tịch. Nhìn sang người đàn ông đang luyên thuyên bàn về bữa tiệc chúc mừng Tề thị, cô thầm cười khinh bỉ. Lão già này thật sự rất thâm độc! Sau lưng thì ông ta giở thủ đẩy Vương thị đến bờ vực phá sản, trước mặt lại bày ra vẻ hào phóng giúp đỡ, tạo một cuộc liên hôn cho Vương Lĩnh và Thẩm Tình.
Con người Tề Trác Phong có dã tâm quá lớn, dù là Chu thị hay Vương thị, ông ta đều muốn tìm cách nuốt trọn!
Lúc ông ta và Tề Khang Vũ trở về phòng riêng, Mộng Tịch liền nhớ đến điều gì đó. Mẹ con Thẩm Lan vẫn đang ngồi ngoài phòng khách, cô cũng không thèm đoái hoài tới họ. Hai người kia tỏ rõ thái độ xem thường cô, Mộng Tịch chẳng cần giả vờ giả vịt mà tự nhiên đứng dậy, rời khỏi đó.
Cô muốn đến căn nhà gỗ cuối vườn để tìm lại bức ảnh của cố phu nhân nhà họ Tề. Những chuyện trong quá khứ giữa bà ấy và cha cô, Mộng Tịch từng nghe cha của Dương Nghiêm kể qua. Nhưng mà cô cảm thấy ông ấy dường như còn điều gì đó giấu mình, nên lần này, cô muốn tự mình hỏi Chu Bá Thành cho ra lẽ.
Nếu hai người họ chỉ đơn thuần chia tay vì sự cấm cản của gia đình nhà họ Mạc, liệu Mạc Xuân Ái có phát điên đến mức tự sát không?
Bước thê lê dọc theo hàng cây huyền diệp, Mộng Tịch thỉnh thoảng ngước đầu nhìn vầng trăng tròn vành vạch. Đôi mắt trong trẻo không hiểu vì sao lại phủ một làn nước mỏng, cô tự cười nhạo chính bản thân mình khi nhớ lại lần đầu tiên bước vào căn nhà gỗ kia, trong bóng tối mịt mù ôm lấy Tề Khang Vũ đang ngồi co ro vì sợ hãi.
Đi đến cuối con đường, cô đứng chần trừ một lúc trước cánh cửa gỗ cũ kỹ rồi mới quyết định đi vào. Một tay cô cầm điện thoại, một tay mò mẫm tìm công tắt đèn. Đợi đến lúc phòng sáng lên, cô mới quay sang nhìn mấy thùng giấy carton đặt bên cạnh giường.
Quyển album ảnh về gia đình nhà họ Tề lại một lần nữa được mở ra, lần này Mộng Tịch lật tìm rất nhanh. Bức ảnh Mạc Xuân Ái chụp cùng Chu Bá Thành được cô cất ngay vào trong túi áo. Lúc định đóng quyển album lại, Mộng Tịch vẫn không kiềm được lòng mà dán chặt mắt vào bức ảnh thuở nhỏ của Tề Khang Vũ.
Ánh mắt Mộng Tịch chợt rời đi nơi khác, bàn tay siết chặt thành nắm đấm, chống mạnh xuống nền nhà lạnh lẽo. Cô lắc mạnh đầu để tỉnh táo tâm trí, ngăn chặn bản thân không được có suy nghĩ nhân từ với kẻ thù.
Cô ngồi thẩn người trên nền đất một lúc, chẳng để làm gì cả. Rất lâu sau đó, cô mới giật mình nhìn vào màn hình điện thoại.
Nhớ đến việc Tề Trác Phong sẽ cho người ra vườn hoa tìm cô, Mộng Tịch vội rời đi trước. Vừa ra khỏi căn nhà gỗ liền nhìn thấy Tề Khang Vũ, cô đành rẽ sang hướng khác, nép sau hàng cây xanh gần đó, quan sát hắn đi vào căn nhà gỗ.
Điều làm Mộng Tịch không ngờ nhất là chỉ một lúc sau, cô tận mắt thấy Tề Trác Phong một mình tiến lại gần căn nhà gỗ, bộ dạng lén lút liếc ngang liếc dọc rồi đóng chặt cánh cửa lại. Cô giật mình kinh hãi, suýt chút còn đánh rơi điện thoại. Ông ta là cha của Tề Khang Vũ, chẳng lẽ không biết rõ con trai của mình mắc chứng sợ bóng tối trong không gian chật hẹp?
Còn nếu biết, tại sao Tề Trác Phong lại làm như vậy? Mộng Tịch không khỏi hoài nghi suy nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.