Tổng Tài Độc Ác, Anh Chết Không Hết Tội
Chương 1: Hôn nhân thương mại
Bé Con Say Xỉn
31/07/2021
“Tề Khang Vũ, anh có đồng ý sẽ luôn chăm sóc và bảo vệ cho Chu Mộng Tịch trong bất kỳ hoàn cảnh nào, sẽ cùng cười, cùng khóc với cô ấy, sẽ là bờ vai vững chắc để cô ấy nương tựa vào. Và cho dù cuộc sống sau này có khó khăn như thế nào thì anh vẫn luôn yêu thương và chở che cho cô ấy không?”
Trái ngược với một tràng nhiệt huyết của người MC trong hôn lễ chỉ là một khoảng lặng dài. Tề Khang Vũ nhìn người con gái trước mặt đang khoác trên mình bộ váy cưới trắng tinh khiết bằng một vẻ mặt đầy thờ ơ, chán ghét. Hắn hướng mắt xuống bên dưới sân lễ, đôi mắt quét sơ qua một lượt các vị khách mời, rồi dừng lên trên người đàn ông trung niên ngồi ở hàng ghế đầu với thái độ khiêu khích.
“Có thể không đồng ý sao?”
Khóe môi mỏng khẽ nhếch lên đầy giễu cợt. Tề Khang Vũ đưa tay lên che miệng ngáp một cái, trông như hắn chẳng có chút hào hứng gì hôn lễ này vậy. Các vị khách mời ngồi ở dưới sân lễ có người bắt đầu xì xào bàn tán, có vài người lại chỉ cười trừ cho qua.
MC bắt đầu lung túng, anh ta là lần đầu tiên gặp trường hợp như thế này. Tề Trác Phong ngồi ở mặt hơi nhăn lại, ông nhìn sang phía Chu Bá Thành khẽ cúi người như để xin lỗi cho đứa con trai ngỗ ngược của mình. Chu Bá Thành chỉ khẽ cười, tỏ vẻ không lấy làm tức giận lắm. Ông ấy hướng mắt lên nhìn cô con gái nhỏ xinh đẹp của mình, trong lòng lại dâng lên một chút lo lắng. Ông không biết rốt cuộc cuộc hôn nhân mà mình hao tâm sắp xếp cho Mộng Tịch có cho cô hạnh phúc, hay sẽ đẩy cô đến bất hạnh nữa.
Tề Trác Phong nhìn Tề Khang Vũ, bàn tay khẽ xiết lại thành nắm đấm. Ông cố nén cơn giận trong người, phẩy tay ra hiệu cho người MC tiếp tục hôn lễ.
“Chu Mộng Tịch, cô có hứa sẽ luôn yêu Tề Khang Vũ bằng sự dịu dàng chính mình, sẽ luôn kiên nhẫn trọn vẹn với tình yêu của hai người. Và sẽ cùng anh ấy tận hưởng cuộc sống đầy tươi đẹp, ở bên mọi lúc khi anh ấy cần không?”
Mộng Tịch hai tay nắm chặt bó hoa cưới, hai hàng mi rủ xuống, cô không dám nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt. Đôi môi cô mấp máy một hồi rồi nói rõ lên thành tiếng:
“Tôi xin hứa.”
Lễ cưới giữa hai tập đoàn giàu nhất thành phố S lại đầy tẻ nhạt và miễn cưỡng đến thế. Nói đúng hơn đó chỉ là một cuộc hôn nhân thương mại, nhằm liên kết giữa hai tập đoàn lớn mạnh này lại thành một và chỉ một mình Mộng Tịch mong chờ lễ cưới này, còn Tề Khang Vũ phải nói là vô cùng bài xích, phản đối. Nếu không phải vì cha hắn lấy cả tính mạng ra đe dọa, hắn tuyệt đối sao có thể lấy người con gái này chứ.
Hai nhà Tề -Chu quen biết nhau đã lâu, Mộng Tịch từ lâu đã thích thầm, yêu thầm Tề Khang Vũ nhưng lại không dám bày tỏ. Chu Bá Thành rất thương con gái mình, có lẽ vì vậy mà có chuyện gì cô cũng tâm sự với ông, kể cả chuyện cô thích Tề Khang Vũ. Chu Bá Thành khi đó chỉ ngồi nghe cô nói luyên thuyên về hắn, tuyệt nhiên không nói gì.
Năm cô lên mười bảy tuổi, mẹ cô đã qua đời trong một tai nạn xe hơi. Sau đó cha cô vì thường xuyên phải làm việc ở trụ sở chính của tập đoàn bên Mỹ nên mang cô sang bên đó học tập và định cư.
Khoảng thời gian Mộng Tịch ở bên Mỹ, cô vẫn cất giữ hình bóng của Tề Khang Vũ trong lòng, chưa một lần rung động với người đàn ông nào khác. Thoáng một cái đã năm năm trôi qua, cô trở về nước thì biết hắn đã có người trong lòng. Mộng Tịch định dần quên đi thứ tình cảm đơn phương ấy, thầm chúc hắn hạnh phúc cả đời. Ai ngờ đùng một cái, một cuộc hôn nhân được sắp xếp cho cô và hắn, tất cả chỉ vì lợi ích của hai tập đoàn Tề -Chu.
Lí do là gì cũng được, dù người khác nói cô chấp mê bất ngộ cũng được. Được gả cho người mình yêu, ai có đủ tỉnh táo để từ chối chứ?
Cho đến bây giờ cô vẫn không thể tin được, cô cùng Tề Khang Vũ đã trở thành vợ chồng. Khoảnh thời gian sau này, cô nguyện dùng cả tấm chân tình để lay động trái tim hắn. Mộng Tịch tin rằng, rồi có một ngày Tề Khang Vũ sẽ thật lòng thật dạ yêu thương cô.
Nhưng mà, kết cục của hai người bọn họ, thật sự sẽ có hạnh phúc sao?
Hôn lễ vừa kết thúc, Tề Khang Vũ một chút cũng không muốn ở lại. Hắn vào trong phòng ở khách sạn, vội vàng thay một bộ âu phục khác rồi đi mất. Mộng Tịch cũng không nhàn rỗi gì, cô cũng vội cởi bỏ chiếc váy cưới rườm rà này, mặc lên mình một chiếc váy hoa thanh lịch để đi tiễn cha mình ra sân bay.
Dù hôm nay là ngày trọng đại của cô gái mình, Chu Bá Thành cũng chỉ sắp xếp để dự hết buổi lễ. Dưới sự thúc dục của Tề thị, ông phải nhanh chóng sang Mỹ sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, chuẩn bị hợp nhất hai tập đoàn Tề -Chu.
Mộng Tịch thay đồ xong thì đi xuống nhà xe, vừa lúc gặp Tề Khang Vũ cũng ở đó. Hắn đứng dựa vào chiếc Bugatti đen huyền cách xe của cô không xa, dường như là hắn cố ý đợi cô xuống. Ánh mắt Tề Khang Vũ nhìn cô không có lấy một tia thân thiện, chứ đừng nói gì là vẻ trìu mến, ấm áp của người đàn ông dành cho người phụ nữ của mình.
Mộng Tịch không biết nói gì, cô cũng biết rõ tại sao Tề Khang Vũ lại ghét mình nhiều đến như vậy nhưng lại chỉ mặc kệ. Tình yêu dường như làm cô mờ đi lí chí, rõ ràng không muốn phân biệt đúng sai gì nữa.
Tề Khang Vũ đột nhiên lại phía xe của Mộng Tịch, trước khi cô kịp lên xe đã kéo cô lại, đẩy sát vào bức tường phía bên cạnh. Hắn không kiêng nể gì, dùng lực bàn tay xiết chặt cô tay cô, khuôn mặt không chút tì vết ghé sát vào tai Mộng Tịch mà nói:
“Chu Mộng Tịch, cô thích làm kẻ thứ ba đến thế à?”
Những lời của Tề Khang Vũ như một nhát dao chí mạng đâm vào tim Mộng Tịch, sắc mặt cô hơi tái đi, cổ họng bắt đầu nghẹn lại:
“Khang Vũ, em thật sự yêu anh. Cho em một cơ hội có được không?”
Cô tưởng những lời thổ lộ chân tình của mình lúc này sẽ làm hắn cảm động sao? Không hề! Tề Khang Vũ nhìn cô gái trước mặt mà cảm thấy thật ghê tởm. Trong mắt hắn, cô không khác gì một kẻ trơ trẽn đi cướp lấy hạnh phúc của người khác.
“Yêu tôi ư? Vậy cô có dám chết vì tôi không?”
Thấy Mộng Tịch im lặng không nói gì, Tề Khang Vũ cười nhạt, hắn hất mạnh tay cô rồi đi mất. Suốt khoảng thời gian ấy cô chỉ biết nín thở, dùng tôi tay mảnh khảnh của mình bám chặt vào bức tường. Đợi hắn đi khỏi, cô ngồi phịch xuống đất, những giọt nước mắt nóng hổi tuôn ra không ngừng.
“Tề Khang Vũ, em dám.”
Trái ngược với một tràng nhiệt huyết của người MC trong hôn lễ chỉ là một khoảng lặng dài. Tề Khang Vũ nhìn người con gái trước mặt đang khoác trên mình bộ váy cưới trắng tinh khiết bằng một vẻ mặt đầy thờ ơ, chán ghét. Hắn hướng mắt xuống bên dưới sân lễ, đôi mắt quét sơ qua một lượt các vị khách mời, rồi dừng lên trên người đàn ông trung niên ngồi ở hàng ghế đầu với thái độ khiêu khích.
“Có thể không đồng ý sao?”
Khóe môi mỏng khẽ nhếch lên đầy giễu cợt. Tề Khang Vũ đưa tay lên che miệng ngáp một cái, trông như hắn chẳng có chút hào hứng gì hôn lễ này vậy. Các vị khách mời ngồi ở dưới sân lễ có người bắt đầu xì xào bàn tán, có vài người lại chỉ cười trừ cho qua.
MC bắt đầu lung túng, anh ta là lần đầu tiên gặp trường hợp như thế này. Tề Trác Phong ngồi ở mặt hơi nhăn lại, ông nhìn sang phía Chu Bá Thành khẽ cúi người như để xin lỗi cho đứa con trai ngỗ ngược của mình. Chu Bá Thành chỉ khẽ cười, tỏ vẻ không lấy làm tức giận lắm. Ông ấy hướng mắt lên nhìn cô con gái nhỏ xinh đẹp của mình, trong lòng lại dâng lên một chút lo lắng. Ông không biết rốt cuộc cuộc hôn nhân mà mình hao tâm sắp xếp cho Mộng Tịch có cho cô hạnh phúc, hay sẽ đẩy cô đến bất hạnh nữa.
Tề Trác Phong nhìn Tề Khang Vũ, bàn tay khẽ xiết lại thành nắm đấm. Ông cố nén cơn giận trong người, phẩy tay ra hiệu cho người MC tiếp tục hôn lễ.
“Chu Mộng Tịch, cô có hứa sẽ luôn yêu Tề Khang Vũ bằng sự dịu dàng chính mình, sẽ luôn kiên nhẫn trọn vẹn với tình yêu của hai người. Và sẽ cùng anh ấy tận hưởng cuộc sống đầy tươi đẹp, ở bên mọi lúc khi anh ấy cần không?”
Mộng Tịch hai tay nắm chặt bó hoa cưới, hai hàng mi rủ xuống, cô không dám nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt. Đôi môi cô mấp máy một hồi rồi nói rõ lên thành tiếng:
“Tôi xin hứa.”
Lễ cưới giữa hai tập đoàn giàu nhất thành phố S lại đầy tẻ nhạt và miễn cưỡng đến thế. Nói đúng hơn đó chỉ là một cuộc hôn nhân thương mại, nhằm liên kết giữa hai tập đoàn lớn mạnh này lại thành một và chỉ một mình Mộng Tịch mong chờ lễ cưới này, còn Tề Khang Vũ phải nói là vô cùng bài xích, phản đối. Nếu không phải vì cha hắn lấy cả tính mạng ra đe dọa, hắn tuyệt đối sao có thể lấy người con gái này chứ.
Hai nhà Tề -Chu quen biết nhau đã lâu, Mộng Tịch từ lâu đã thích thầm, yêu thầm Tề Khang Vũ nhưng lại không dám bày tỏ. Chu Bá Thành rất thương con gái mình, có lẽ vì vậy mà có chuyện gì cô cũng tâm sự với ông, kể cả chuyện cô thích Tề Khang Vũ. Chu Bá Thành khi đó chỉ ngồi nghe cô nói luyên thuyên về hắn, tuyệt nhiên không nói gì.
Năm cô lên mười bảy tuổi, mẹ cô đã qua đời trong một tai nạn xe hơi. Sau đó cha cô vì thường xuyên phải làm việc ở trụ sở chính của tập đoàn bên Mỹ nên mang cô sang bên đó học tập và định cư.
Khoảng thời gian Mộng Tịch ở bên Mỹ, cô vẫn cất giữ hình bóng của Tề Khang Vũ trong lòng, chưa một lần rung động với người đàn ông nào khác. Thoáng một cái đã năm năm trôi qua, cô trở về nước thì biết hắn đã có người trong lòng. Mộng Tịch định dần quên đi thứ tình cảm đơn phương ấy, thầm chúc hắn hạnh phúc cả đời. Ai ngờ đùng một cái, một cuộc hôn nhân được sắp xếp cho cô và hắn, tất cả chỉ vì lợi ích của hai tập đoàn Tề -Chu.
Lí do là gì cũng được, dù người khác nói cô chấp mê bất ngộ cũng được. Được gả cho người mình yêu, ai có đủ tỉnh táo để từ chối chứ?
Cho đến bây giờ cô vẫn không thể tin được, cô cùng Tề Khang Vũ đã trở thành vợ chồng. Khoảnh thời gian sau này, cô nguyện dùng cả tấm chân tình để lay động trái tim hắn. Mộng Tịch tin rằng, rồi có một ngày Tề Khang Vũ sẽ thật lòng thật dạ yêu thương cô.
Nhưng mà, kết cục của hai người bọn họ, thật sự sẽ có hạnh phúc sao?
Hôn lễ vừa kết thúc, Tề Khang Vũ một chút cũng không muốn ở lại. Hắn vào trong phòng ở khách sạn, vội vàng thay một bộ âu phục khác rồi đi mất. Mộng Tịch cũng không nhàn rỗi gì, cô cũng vội cởi bỏ chiếc váy cưới rườm rà này, mặc lên mình một chiếc váy hoa thanh lịch để đi tiễn cha mình ra sân bay.
Dù hôm nay là ngày trọng đại của cô gái mình, Chu Bá Thành cũng chỉ sắp xếp để dự hết buổi lễ. Dưới sự thúc dục của Tề thị, ông phải nhanh chóng sang Mỹ sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, chuẩn bị hợp nhất hai tập đoàn Tề -Chu.
Mộng Tịch thay đồ xong thì đi xuống nhà xe, vừa lúc gặp Tề Khang Vũ cũng ở đó. Hắn đứng dựa vào chiếc Bugatti đen huyền cách xe của cô không xa, dường như là hắn cố ý đợi cô xuống. Ánh mắt Tề Khang Vũ nhìn cô không có lấy một tia thân thiện, chứ đừng nói gì là vẻ trìu mến, ấm áp của người đàn ông dành cho người phụ nữ của mình.
Mộng Tịch không biết nói gì, cô cũng biết rõ tại sao Tề Khang Vũ lại ghét mình nhiều đến như vậy nhưng lại chỉ mặc kệ. Tình yêu dường như làm cô mờ đi lí chí, rõ ràng không muốn phân biệt đúng sai gì nữa.
Tề Khang Vũ đột nhiên lại phía xe của Mộng Tịch, trước khi cô kịp lên xe đã kéo cô lại, đẩy sát vào bức tường phía bên cạnh. Hắn không kiêng nể gì, dùng lực bàn tay xiết chặt cô tay cô, khuôn mặt không chút tì vết ghé sát vào tai Mộng Tịch mà nói:
“Chu Mộng Tịch, cô thích làm kẻ thứ ba đến thế à?”
Những lời của Tề Khang Vũ như một nhát dao chí mạng đâm vào tim Mộng Tịch, sắc mặt cô hơi tái đi, cổ họng bắt đầu nghẹn lại:
“Khang Vũ, em thật sự yêu anh. Cho em một cơ hội có được không?”
Cô tưởng những lời thổ lộ chân tình của mình lúc này sẽ làm hắn cảm động sao? Không hề! Tề Khang Vũ nhìn cô gái trước mặt mà cảm thấy thật ghê tởm. Trong mắt hắn, cô không khác gì một kẻ trơ trẽn đi cướp lấy hạnh phúc của người khác.
“Yêu tôi ư? Vậy cô có dám chết vì tôi không?”
Thấy Mộng Tịch im lặng không nói gì, Tề Khang Vũ cười nhạt, hắn hất mạnh tay cô rồi đi mất. Suốt khoảng thời gian ấy cô chỉ biết nín thở, dùng tôi tay mảnh khảnh của mình bám chặt vào bức tường. Đợi hắn đi khỏi, cô ngồi phịch xuống đất, những giọt nước mắt nóng hổi tuôn ra không ngừng.
“Tề Khang Vũ, em dám.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.