Chương 8: Cô Đừng Cố Trốn Thoát (1)
Quẫn Quẫn Hữu Yêu
16/03/2021
Cơn đau rát từ cánh tay đã giúp Vũ Ánh Tuyết quay trở lại sau những suy nghĩ mơ hồ về một quá khứ đau buồn
Cô nhìn người đàn ông vô cảm trước mắt và vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi, tôi không cố ý, tôi .. tôi chỉ ..."
"Cô không biết tránh sao?" Phạm Khởi Đình Nhìn vào mặt cô và quát lớn
"Tôi..." Vũ Ánh Tuyết không muốn nói gì thêm. Vì những nỗi niềm thầm kín trong trái tim cô
"Xin lỗi, điều này, tôi ..." Vũ Ánh Tuyết hạ mắt xuống: "Tôi không thể chuẩn bị được bữa tối cho ngày hôm nay, cho anh ... Ông Phạm cứ làm bất cứ điều gì ông muốn!"
"Cô có sợ ông Phạm không?" "Tất nhiên là tôi sợ." Vũ Ảnh Tuyết liếc nhìn anh ta: "Tôi đã làm điều đó, và tôi tự hỏi liệu ông Phạm có trực tiếp xử tôi sau khi nhìn thấy tôi hay không!"
"Tại sao cô lại có suy nghĩ như vậy?" Vũ Ánh Tuyết phân tích nó với Phạm Khởi Đình: "Hãy nhìn xem, cha anh, ông ta rất già. Và ông ta.."
Ngại ngùng một chút, cô nói tiếp: “Ông đã quá tuổi cho những chuyện ấy, nhưng tôi thì vẫn còn rất trẻ."
“Tôi chỉ thực sự muốn ông ta hủy bỏ hôn ước mà thôi, không có ý nghĩ gì khác. Nhưng ai biết được ông ta sẽ làm gì, cho nên tôi sợ..."
Điều đó không tốt sao?
Người phụ nữ này thực sự nghĩ qua nhiều và quanh co, lại dám đặt câu hỏi về khả năng sinh lí của ông Phạm hết lần này đến lần khác.
Nữ nhân, cô đáng chết!
Ngay khi Vũ Ánh Tuyết nhìn lên, cô thấy khuôn mặt của Phạm Khởi Đình tối sầm lại, đôi mắt anh ta lạnh buốt.
"Xin lỗi, tôi đã nói điều gì sai".
"Trước mặt mình, cô ta dám nói rằng mình không còn tốt nữa. Kết quả thì chỉ tìm đến cái chết." Phạm Khởi Đình tức giận nghĩ thầm
"Tôi, tôi có thể trở về phòng không?"
"Thật không đúng khi nói điều đó bây giờ? Muốn trốn thoát sao? Đã muộn rồi .."
Phạm Khởi Đình lạnh lùng nhếch miệng, cúi xuống trực tiếp bế Vũ Ánh Tuyết và sải bước lên lầu.
"gì ."
Vũ Ánh Tuyết bị sốc đến nỗi cô hét lên. Sau khi hồi phục, cô đánh vào lưng Phạm Khởi Đình với một chút hoảng loạn: "Anh ... Anh muốn làm gì?"
"Anh ta sẽ bế mình lên lầu, để giết và chia xác?”
Trong đầu Vũ Ánh Tuyết xuất hiện những suy nghĩ điên rồ.
"Bang .." Phạm Khởi Đình ném Vũ Ánh Tuyết lên chiếc giường một cách thô lỗ.
Vũ Ánh Tuyết ngã xuống chiếc giường mềm mại, không đau nhưng đầu có chút choáng váng. Trước khi cô kịp phản ứng, Phạm Khởi Đình đã đến và ép cô thật chặt xuống giường
Cô không thể không cảm thấy hoảng sợ. Vũ Ánh Tuyết cố gắng hỏi một cách giận dữ: "Phạm Khởi Đình, anh muốn làm gì, thả tôi ra"
Phạm Khởi Đình nắm lấy đôi tay đang dùng sức của cô và khống chế cô cách trực tiếp.
"Anh đang làm cái quái gì thế?" Giọng nói của Vũ Ánh Tuyết hơi khan vì bị Phạm Khởi Đình làm cho sợ hãi.
Phạm Khởi Đình cười khẩy: "Tôi muốn làm gì à?"
Cô nhìn người đàn ông vô cảm trước mắt và vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi, tôi không cố ý, tôi .. tôi chỉ ..."
"Cô không biết tránh sao?" Phạm Khởi Đình Nhìn vào mặt cô và quát lớn
"Tôi..." Vũ Ánh Tuyết không muốn nói gì thêm. Vì những nỗi niềm thầm kín trong trái tim cô
"Xin lỗi, điều này, tôi ..." Vũ Ánh Tuyết hạ mắt xuống: "Tôi không thể chuẩn bị được bữa tối cho ngày hôm nay, cho anh ... Ông Phạm cứ làm bất cứ điều gì ông muốn!"
"Cô có sợ ông Phạm không?" "Tất nhiên là tôi sợ." Vũ Ảnh Tuyết liếc nhìn anh ta: "Tôi đã làm điều đó, và tôi tự hỏi liệu ông Phạm có trực tiếp xử tôi sau khi nhìn thấy tôi hay không!"
"Tại sao cô lại có suy nghĩ như vậy?" Vũ Ánh Tuyết phân tích nó với Phạm Khởi Đình: "Hãy nhìn xem, cha anh, ông ta rất già. Và ông ta.."
Ngại ngùng một chút, cô nói tiếp: “Ông đã quá tuổi cho những chuyện ấy, nhưng tôi thì vẫn còn rất trẻ."
“Tôi chỉ thực sự muốn ông ta hủy bỏ hôn ước mà thôi, không có ý nghĩ gì khác. Nhưng ai biết được ông ta sẽ làm gì, cho nên tôi sợ..."
Điều đó không tốt sao?
Người phụ nữ này thực sự nghĩ qua nhiều và quanh co, lại dám đặt câu hỏi về khả năng sinh lí của ông Phạm hết lần này đến lần khác.
Nữ nhân, cô đáng chết!
Ngay khi Vũ Ánh Tuyết nhìn lên, cô thấy khuôn mặt của Phạm Khởi Đình tối sầm lại, đôi mắt anh ta lạnh buốt.
"Xin lỗi, tôi đã nói điều gì sai".
"Trước mặt mình, cô ta dám nói rằng mình không còn tốt nữa. Kết quả thì chỉ tìm đến cái chết." Phạm Khởi Đình tức giận nghĩ thầm
"Tôi, tôi có thể trở về phòng không?"
"Thật không đúng khi nói điều đó bây giờ? Muốn trốn thoát sao? Đã muộn rồi .."
Phạm Khởi Đình lạnh lùng nhếch miệng, cúi xuống trực tiếp bế Vũ Ánh Tuyết và sải bước lên lầu.
"gì ."
Vũ Ánh Tuyết bị sốc đến nỗi cô hét lên. Sau khi hồi phục, cô đánh vào lưng Phạm Khởi Đình với một chút hoảng loạn: "Anh ... Anh muốn làm gì?"
"Anh ta sẽ bế mình lên lầu, để giết và chia xác?”
Trong đầu Vũ Ánh Tuyết xuất hiện những suy nghĩ điên rồ.
"Bang .." Phạm Khởi Đình ném Vũ Ánh Tuyết lên chiếc giường một cách thô lỗ.
Vũ Ánh Tuyết ngã xuống chiếc giường mềm mại, không đau nhưng đầu có chút choáng váng. Trước khi cô kịp phản ứng, Phạm Khởi Đình đã đến và ép cô thật chặt xuống giường
Cô không thể không cảm thấy hoảng sợ. Vũ Ánh Tuyết cố gắng hỏi một cách giận dữ: "Phạm Khởi Đình, anh muốn làm gì, thả tôi ra"
Phạm Khởi Đình nắm lấy đôi tay đang dùng sức của cô và khống chế cô cách trực tiếp.
"Anh đang làm cái quái gì thế?" Giọng nói của Vũ Ánh Tuyết hơi khan vì bị Phạm Khởi Đình làm cho sợ hãi.
Phạm Khởi Đình cười khẩy: "Tôi muốn làm gì à?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.