Chương 16: Đừng Đi, Hãy Ở Lại Với Tôi (1)
Quẫn Quẫn Hữu Yêu
18/03/2021
Vũ Ánh Tuyết hùng hồn:
"Phạm Khởi Đình, nếu anh dám là vậy lần nữa, tôi chắc chắn sẽ bỏ rơi anh. Cho dù ông Phạm không thích tôi, nhưng nếu anh dám làm gì với tôi, ông ấy cũng sẽ rất tực giận. Nếu ông ấy tức giận, tôi sẽ không để anh yên... 11
Vũ Ánh Tuyết nói một lúc lâu và thấy Phạm Khởi Đình vẫn im lặng. Ngay khi nhìn lên, cô thấy Phạm Khởi Đình đã ngủ thiếp đi.
Phạm Khởi Đình ngủ thiếp với dáng vẻ lạnh nhạt, khuôn mặt thành tú, điềm tĩnh...
Rất đẹp trai!
Nhưng dù đẹp trai đến đâu, anh cũng là cũng là con trai của ông Phạm - chồng sắp cưới của cô. Nghĩ đến đây, Vũ Ánh Tuyết thở dài, thu hồi ánh mắt và chuẩn bị rời khỏi vòng tay Phạm Khởi Đình
Kết quả là ... Vũ Ánh Tuyết không
thể thoát ra khỏi vòng tay kia.
Cho dù cô ấy có vất vả thế nào, đôi tay của Phạm Khởi Đình vẫn như những thanh thép, tự khóa chặt. Một lúc lâu sau, Vũ Ánh Tuyết không biết anh ta thực sự ngủ hay giả vờ ngủ!
“Ngay cả khi ngủ cũng đáng ghét vậy sao?" Vũ Ánh Tuyết chất vấn
Vũ Ánh Tuyết dịu giọng:
"Phạm Khởi Đình, anh hãy buông tôi ra. Tôi rất mệt. Tôi muốn quay lại phòng để ngủ."
Phạm Khởi Đình không những không buông tha cho cô mà còn ôm chặt hơn. Anh vùi đầu và xoa nhẹ lên cổ rồi vai cô, giọng anh có chút dịu dàng:
"Đừng rời xa, hãy ở bên anh, đừng
rời đi."
Khi nghe những lời ấyVũ Ánh Tuyết có hơi chút bất ngờ, nhưng cô không ngờ Phạm Khởi Đình lại nói nhự vậy với một vẻ mặt rất dịu dàng. Quên đi, mình hơi đâu mà quan tâm với một kẻ say rượu? Đợi đến khi anh thực sự ngủ say thì rời đi là được rồi.
nê.
"hayza ." Vũ Ánh Tuyết thở dài nặng
Một lúc sau, mắt của cô cũng bắt đầu trĩu nặng. Sau đó, cô dựa vào vòng tay của Phạm Khởi Đình, tìm một tư thế thoải mái và ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, Phạm Khởi Đình thức dậy sớm, ngay khi anh mở mắt ra, anh thấy có một mái tóc đen đang ở trước mặt anh, anh thấy choáng váng. Chỉ sau đó anh mới phát hiện ra đó là Vũ Ánh Tuyết, cô đang ngủ say trong vòng tay anh
Bất chợt, Vũ Ánh Tuyết mở to đôi mắt vẫn còn ngái ngủ và ngáp dài. Cô chưa nhận ra mọi thứ. Ký ức đêm qua đột nhiên xuất hiện trong tâm trí Vũ Ánh Tuyết. Cô đột nhiên ngẩng đầu lên và đối mặt với Phạm Khởi Đình với một nụ cười gượng gạo, cơ thể cô lập tức cứng đờ. Giây tiếp theo, cô đẩy lùi Phạm Khởi Đình và hét lên dữ dội:
"Á."
Vũ Ánh Tuyết không đủ sức đẩy anh ra. Nên cô quyết định lùi lại, cố gắng tránh xa anh ta, càng xa càng tốt kết quả là cô lùi lại quá xa.
"Rầm"
Vũ Ánh Tuyết rơi xuống giường. May mắn thay, phòng của Phạm Khởi Đình đã được trải thảm, nên không làm cô bị thương.
Phạm Khởi Đình nhìn Vũ Ánh Tuyết bối rối cùng với sự thích thú. Anh ta vui vẻ nói:
"Hôm qua, tôi có làm gì quá đáng không? Tại sao cô lại vào đây?"
Vũ Ánh Tuyết nhanh chóng đứng dậy khỏi mặt đất, xoa xoa cánh tay đau nhức, hung hăn lườm anh và cắn răng nói:
"Anh còn đề cập đến đêm qua, những gì anh đã làm tối qua, anh thật sự không nhớ?"
"Phạm Khởi Đình, nếu anh dám là vậy lần nữa, tôi chắc chắn sẽ bỏ rơi anh. Cho dù ông Phạm không thích tôi, nhưng nếu anh dám làm gì với tôi, ông ấy cũng sẽ rất tực giận. Nếu ông ấy tức giận, tôi sẽ không để anh yên... 11
Vũ Ánh Tuyết nói một lúc lâu và thấy Phạm Khởi Đình vẫn im lặng. Ngay khi nhìn lên, cô thấy Phạm Khởi Đình đã ngủ thiếp đi.
Phạm Khởi Đình ngủ thiếp với dáng vẻ lạnh nhạt, khuôn mặt thành tú, điềm tĩnh...
Rất đẹp trai!
Nhưng dù đẹp trai đến đâu, anh cũng là cũng là con trai của ông Phạm - chồng sắp cưới của cô. Nghĩ đến đây, Vũ Ánh Tuyết thở dài, thu hồi ánh mắt và chuẩn bị rời khỏi vòng tay Phạm Khởi Đình
Kết quả là ... Vũ Ánh Tuyết không
thể thoát ra khỏi vòng tay kia.
Cho dù cô ấy có vất vả thế nào, đôi tay của Phạm Khởi Đình vẫn như những thanh thép, tự khóa chặt. Một lúc lâu sau, Vũ Ánh Tuyết không biết anh ta thực sự ngủ hay giả vờ ngủ!
“Ngay cả khi ngủ cũng đáng ghét vậy sao?" Vũ Ánh Tuyết chất vấn
Vũ Ánh Tuyết dịu giọng:
"Phạm Khởi Đình, anh hãy buông tôi ra. Tôi rất mệt. Tôi muốn quay lại phòng để ngủ."
Phạm Khởi Đình không những không buông tha cho cô mà còn ôm chặt hơn. Anh vùi đầu và xoa nhẹ lên cổ rồi vai cô, giọng anh có chút dịu dàng:
"Đừng rời xa, hãy ở bên anh, đừng
rời đi."
Khi nghe những lời ấyVũ Ánh Tuyết có hơi chút bất ngờ, nhưng cô không ngờ Phạm Khởi Đình lại nói nhự vậy với một vẻ mặt rất dịu dàng. Quên đi, mình hơi đâu mà quan tâm với một kẻ say rượu? Đợi đến khi anh thực sự ngủ say thì rời đi là được rồi.
nê.
"hayza ." Vũ Ánh Tuyết thở dài nặng
Một lúc sau, mắt của cô cũng bắt đầu trĩu nặng. Sau đó, cô dựa vào vòng tay của Phạm Khởi Đình, tìm một tư thế thoải mái và ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, Phạm Khởi Đình thức dậy sớm, ngay khi anh mở mắt ra, anh thấy có một mái tóc đen đang ở trước mặt anh, anh thấy choáng váng. Chỉ sau đó anh mới phát hiện ra đó là Vũ Ánh Tuyết, cô đang ngủ say trong vòng tay anh
Bất chợt, Vũ Ánh Tuyết mở to đôi mắt vẫn còn ngái ngủ và ngáp dài. Cô chưa nhận ra mọi thứ. Ký ức đêm qua đột nhiên xuất hiện trong tâm trí Vũ Ánh Tuyết. Cô đột nhiên ngẩng đầu lên và đối mặt với Phạm Khởi Đình với một nụ cười gượng gạo, cơ thể cô lập tức cứng đờ. Giây tiếp theo, cô đẩy lùi Phạm Khởi Đình và hét lên dữ dội:
"Á."
Vũ Ánh Tuyết không đủ sức đẩy anh ra. Nên cô quyết định lùi lại, cố gắng tránh xa anh ta, càng xa càng tốt kết quả là cô lùi lại quá xa.
"Rầm"
Vũ Ánh Tuyết rơi xuống giường. May mắn thay, phòng của Phạm Khởi Đình đã được trải thảm, nên không làm cô bị thương.
Phạm Khởi Đình nhìn Vũ Ánh Tuyết bối rối cùng với sự thích thú. Anh ta vui vẻ nói:
"Hôm qua, tôi có làm gì quá đáng không? Tại sao cô lại vào đây?"
Vũ Ánh Tuyết nhanh chóng đứng dậy khỏi mặt đất, xoa xoa cánh tay đau nhức, hung hăn lườm anh và cắn răng nói:
"Anh còn đề cập đến đêm qua, những gì anh đã làm tối qua, anh thật sự không nhớ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.