Chương 24: Cái gì mà đi tuần trăng mật
Hạ Ngân Hoàng
04/01/2021
Cố Mạt Ly ngồi quỵ xuống ngay mép giường bất lực vô cùng, người đàn ông này quá đáng sợ thật sự không nên chọc giận hắn...loại người như Liên Trữ Hào chỉ có thể khiến hắn vui vẻ ngoan ngoãn nghe lời mới có thể có cuộc sống bình yên.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Đêm khuya lạnh, đồng hồ chỉ đã một giờ sáng Liên Trữ Hào mới vừa lái xe về.
Hắn uống rượu thậm chí trên người còn vương hương nước hoa của nữ nhân cùng cả vết son đỏ chói trên cổ áo thật là ngứa mắt...Cố Mạt Ly không ngủ được cũng đúng lúc xuống lầu nhìn thấy hắn mệt mõi ngã lên bộ sofa nằm ngủ.
Bản thân cô cũng không nghĩ mình sẽ quan tâm hay là chăm sóc hắn như thế...vì trời quá lạnh, Liên Trữ Hào lại uống rượu nằm bên ngoài như vậy rất dễ bị cảm lạnh nên cô đã mang một chiếc chăn đến cẩn thận đắp lên người hắn.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Sáng hôm sau, Cố Mạt Ly được nghỉ phép nên buổi sáng dậy khá trễ...trên giường rộng lớn lại có chút gì đó hơi chập hẹp khiến cô mở mắt nhìn.
"Chào buổi sáng"
Giọng nói nam tính quen thuộc của hắn khiến cô giật mình ngồi bật dậy, áo ngủ không biết từ khi nào mà bị hắn cởi ra hết không còn một cái gì che chắn..
"Anh..anh..vào đây từ khi nào.."
"Từ lúc em ngủ say như chết vậy"
Liên Trữ Hào nằm sát xuống bên cạnh cô, bàn tay hơi lạnh ôm chặt lấy eo cô dịu dàng nói.
"Ở lại bên cạnh tôi...ngoan ngoãn nghe lời tôi được chứ ?"
"Được..."
Một câu trả lời giống như vô thức phát ra, Cố Mạt Ly không hiểu nỗi bản thân mình sao lại cứ rung động khi hắn dịu dàng và trưng ra cái bộ mặt vô hại như thế.
Liên Trữ Hào khẽ cười hài lòng ôm lấy cô xuống nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán rồi di chuyển xuống bờ môi căng mọng quyến rủ kia...hắn không thể phũ nhận người phụ nữ này cực kì khiến hắn mất kiểm soát khi chạm vào, giống như một liều thuốc gây nghiện không thể dứt ra vậy.
Nụ hôn sâu lắng lại ngọt ngào chưa bao giờ có, cô lại không muốn đẩy hắn ra mà cứ thế tiếp nhận nụ hôn đó của hắn...bàn tay hư hỏng nào đó mò vào trong áo làm cơ thể cô bắt đầu nóng lên vô cùng khó chịu.
"Dừng..dừng lại đi.."
"Thích không ?"
"Không..không có"
"Cơ thể em thành thật hơn miệng của em nhiều"
Những lời nói mê muội ám sát vào tai ngày khiến cô mất tự chủ mà ôm lấy vai hắn...không thể nào kháng cự lại người đàn ông này, có lúc cô nghĩ cô đã yêu hắn nhưng rồi lại thôi...dù có là yêu thì thế nào, sớm muộn gì cũng rời xa nhau thì cứ như vậy mà sống không ai yêu ai chỉ là quan hệ xác thịt hay vợ chồng trên danh nghĩa.
Đột nhiên cô vô thức mở mắt nhìn thấy, vết son kia in đậm trên cổ áo hắn là thế nào....cô giật mình đẩy mạnh hắn ra.
"Anh..anh không đi làm sao ?"
"Không...tôi nghỉ phép đưa em đi tuần trăng mật"
"Sao chứ ?...cái gì mà tuần trăng..ưm.."
Đôi môi thô bạo phút chốc ngậm lấy cánh môi mềm mại kia chặn lại những câu hỏi nhạt nhẽo kia rồi lại từ từ buông cô ra cười nói.
"Chuẩn bị đi...chúng ta đi từ bây giờ luôn"
"Nhưng ngày mai tôi phải đi làm.."
"Viện trưởng rất vui vẻ cho em nghỉ phép"
"Anh đã đến bệnh viện ?"
"Phải..thái độ em sao vậy hả ?...tôi khiến em mất mặt lắm sao ?"
"Không..không có chỉ là tôi không muốn đi"
Nét mặt lạnh tanh của Liên Trữ Hào lộ rõ, Cố Mạt Ly giật mình hoảng sợ sửa lại những lời nói kia ngay.
"À..tôi rất muốn đi chỉ là sợ anh bận bịu công việc.."
"Ly Nhi lo lắng cho tôi sao ?"
"Tôi.."
"Được rồi..xuống ăn sáng thôi"
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Đêm khuya lạnh, đồng hồ chỉ đã một giờ sáng Liên Trữ Hào mới vừa lái xe về.
Hắn uống rượu thậm chí trên người còn vương hương nước hoa của nữ nhân cùng cả vết son đỏ chói trên cổ áo thật là ngứa mắt...Cố Mạt Ly không ngủ được cũng đúng lúc xuống lầu nhìn thấy hắn mệt mõi ngã lên bộ sofa nằm ngủ.
Bản thân cô cũng không nghĩ mình sẽ quan tâm hay là chăm sóc hắn như thế...vì trời quá lạnh, Liên Trữ Hào lại uống rượu nằm bên ngoài như vậy rất dễ bị cảm lạnh nên cô đã mang một chiếc chăn đến cẩn thận đắp lên người hắn.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Sáng hôm sau, Cố Mạt Ly được nghỉ phép nên buổi sáng dậy khá trễ...trên giường rộng lớn lại có chút gì đó hơi chập hẹp khiến cô mở mắt nhìn.
"Chào buổi sáng"
Giọng nói nam tính quen thuộc của hắn khiến cô giật mình ngồi bật dậy, áo ngủ không biết từ khi nào mà bị hắn cởi ra hết không còn một cái gì che chắn..
"Anh..anh..vào đây từ khi nào.."
"Từ lúc em ngủ say như chết vậy"
Liên Trữ Hào nằm sát xuống bên cạnh cô, bàn tay hơi lạnh ôm chặt lấy eo cô dịu dàng nói.
"Ở lại bên cạnh tôi...ngoan ngoãn nghe lời tôi được chứ ?"
"Được..."
Một câu trả lời giống như vô thức phát ra, Cố Mạt Ly không hiểu nỗi bản thân mình sao lại cứ rung động khi hắn dịu dàng và trưng ra cái bộ mặt vô hại như thế.
Liên Trữ Hào khẽ cười hài lòng ôm lấy cô xuống nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán rồi di chuyển xuống bờ môi căng mọng quyến rủ kia...hắn không thể phũ nhận người phụ nữ này cực kì khiến hắn mất kiểm soát khi chạm vào, giống như một liều thuốc gây nghiện không thể dứt ra vậy.
Nụ hôn sâu lắng lại ngọt ngào chưa bao giờ có, cô lại không muốn đẩy hắn ra mà cứ thế tiếp nhận nụ hôn đó của hắn...bàn tay hư hỏng nào đó mò vào trong áo làm cơ thể cô bắt đầu nóng lên vô cùng khó chịu.
"Dừng..dừng lại đi.."
"Thích không ?"
"Không..không có"
"Cơ thể em thành thật hơn miệng của em nhiều"
Những lời nói mê muội ám sát vào tai ngày khiến cô mất tự chủ mà ôm lấy vai hắn...không thể nào kháng cự lại người đàn ông này, có lúc cô nghĩ cô đã yêu hắn nhưng rồi lại thôi...dù có là yêu thì thế nào, sớm muộn gì cũng rời xa nhau thì cứ như vậy mà sống không ai yêu ai chỉ là quan hệ xác thịt hay vợ chồng trên danh nghĩa.
Đột nhiên cô vô thức mở mắt nhìn thấy, vết son kia in đậm trên cổ áo hắn là thế nào....cô giật mình đẩy mạnh hắn ra.
"Anh..anh không đi làm sao ?"
"Không...tôi nghỉ phép đưa em đi tuần trăng mật"
"Sao chứ ?...cái gì mà tuần trăng..ưm.."
Đôi môi thô bạo phút chốc ngậm lấy cánh môi mềm mại kia chặn lại những câu hỏi nhạt nhẽo kia rồi lại từ từ buông cô ra cười nói.
"Chuẩn bị đi...chúng ta đi từ bây giờ luôn"
"Nhưng ngày mai tôi phải đi làm.."
"Viện trưởng rất vui vẻ cho em nghỉ phép"
"Anh đã đến bệnh viện ?"
"Phải..thái độ em sao vậy hả ?...tôi khiến em mất mặt lắm sao ?"
"Không..không có chỉ là tôi không muốn đi"
Nét mặt lạnh tanh của Liên Trữ Hào lộ rõ, Cố Mạt Ly giật mình hoảng sợ sửa lại những lời nói kia ngay.
"À..tôi rất muốn đi chỉ là sợ anh bận bịu công việc.."
"Ly Nhi lo lắng cho tôi sao ?"
"Tôi.."
"Được rồi..xuống ăn sáng thôi"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.