Chương 49: Một cái tên vô hình nhưng lại khiến ta rung động
Hạ Ngân Hoàng
04/01/2021
Wison uống ngụm rượu vang đỏ rồi chậm rãi hút một hơi thuốc nói với hắn.
"Lâu như vậy mà cậu vẫn không quên được sao ?"
"Lúc trước cậu chẳng phải cũng chạy khắp chốn tìm vợ đó sao"
Wison không nói đùa nữa, nét mặt hắn bắt đầu trở nên nghiêm túc ngồi thẳng dậy đối diện với Liên Trữ Hào.
"Cố Mạt Ly ẩn mình bốn năm rồi...cậu nên buông bỏ đi thì hơn"
"Là tôi có lỗi với cô ấy...sẽ không ai có thể thay thế được cô ấy trong lòng tôi"
"Liên Trữ Hào cậu lại nói được như vậy..đúng là làm cho người ta kinh ngạc"
Liên Trữ Hào khẽ cười nhạt cũng không mấy để tâm đến mấy lời đùa giỡn của hắn...thời gian trôi qua thật nhanh khiến cho người ta suýt nữa quên mất bản thân mình, lòng người cũng như thế..ai rồi cũng khác cũng sẽ nhận ta chân ái cuối cùng của cuộc đời mình.
Hắn đưa tay đặt ly rượu xuống bàn nhìn Wison rồi lại thôi thở dài dựa người về sau ghế mong lung nhìn lên trần nhà buồn bã.
...
Buổi chiều tà nắng nhẹ nhàng phũ xuống thành phố để cho người ta cảm giác thật bình yên và kết thúc sự mệt mõi của một ngày dài.
Cố Mạt Ly đi dạo dẫn theo con trai đến một căn chung cư cũ ở ngoại thành, đây là nơi gần với chỗ ở của Triệu Mạn Yên nhất.
Lần này về nước cô định sẽ làm việc một thời gian để dành một khoản tiền rồi mới quay về với gia đình nên đầu tiên cô cần một chỗ ở ổn định giá cả cũng không quá đắt đỏ.
"Chào cô..tôi là chủ nhà thuê ở đây, tôi có nghe Triệu tiểu thư nói qua rồi và cũng nhận được tiền cọc nên cô chỉ việc dọn vào ở thôi"
"Cảm ơn bà chủ"
Tiểu Hàn do chạy chơi đùa nên mệt mõi vừa vào nhà thì ngủ gục đi, Cố Mạt Ly mỉm cười bế cậu bé đi vào phòng ngủ đắp chăn xong hết rồi mới dọn dẹp lại căn phòng.
Khi cô mở vali ra thì tấm ảnh lọt ra ngoài, đây là bức hình của cô và Liên Trữ Hào cách đây bốn năm. Khoé mắt cô đột nhiên đỏ lên bàn tay cũng khẽ run lên thật lạ lùng...bao năm qua cô đã cố quên đi những khí ức và người đàn ông này nhưng khi nhìn thấy tấm ảnh lại khiến lòng cô run lên một cảm giác ngẹn ngào đến lạ thường.
Cố Mạt Ly đặt nó vào vali thật kĩ rồi tiếp tục thu dọn những đồ vặt linh tinh như chưa nhìn thấy gì cả. Liên Trữ Hào đã bốn năm rồi...chẳng qua là một cái tên mà thôi, cô cũng thầm nghĩ chắc hẳn người đàn ông đó đã kết hôn với một người phụ nữ khác và đang hạnh phúc lắm rồi.
Chuyện năm đó của Lý Tâm Vi cô sớm đã không còn để tâm. Lần đó, cô vất vả sinh ra Tiểu Hàn cứ nghĩ sẽ chết mất rồi nhưng may mắn lại thoát được khoảng khắc sinh tử đó.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Sáng hôm sau, Cố Mạt Ly làm thủ tục nhập học cho Tiểu Hàn xong hết rồi mới bắt đầu đi xin việc ở một bệnh viện nhỏ tại thành phố.
Khi đi ra khỏi cổng bệnh viện cô vô tình lướt qua một chiếc xe hơi màu đen cực kì sang trọng, người đàn ông lịch lãm trong bộ vest nâu sậm cùng gương mặt thật sự quá quen thuộc khiến tim cô như chết đứng không thể để người đó thấy nên cô lập tức lùi về sau vài bước đi vào kế một cái cây lớn che khuất bóng dáng cô.
Liên Trữ Hào đến bệnh viện nhỏ này để làm gì chứ có lẻ là hắn không được khoẻ nhưng lại không muốn cho người khác biết mình bị bệnh...hoặc là một nguyên do nào đó.
Một nữ y tá đột ngột chạy ra ôm lấy hắn còn cười vui vẻ đưa cho hắn một tờ giấy giống như hồ sơ vậy. Cô ta còn không rời đi ngay lại còn nói chuyện vô cùng vui vẻ cả Liên Trữ Hào cũng nhận lấy và với thái độ thật thản nhiên.
"Lâu như vậy mà cậu vẫn không quên được sao ?"
"Lúc trước cậu chẳng phải cũng chạy khắp chốn tìm vợ đó sao"
Wison không nói đùa nữa, nét mặt hắn bắt đầu trở nên nghiêm túc ngồi thẳng dậy đối diện với Liên Trữ Hào.
"Cố Mạt Ly ẩn mình bốn năm rồi...cậu nên buông bỏ đi thì hơn"
"Là tôi có lỗi với cô ấy...sẽ không ai có thể thay thế được cô ấy trong lòng tôi"
"Liên Trữ Hào cậu lại nói được như vậy..đúng là làm cho người ta kinh ngạc"
Liên Trữ Hào khẽ cười nhạt cũng không mấy để tâm đến mấy lời đùa giỡn của hắn...thời gian trôi qua thật nhanh khiến cho người ta suýt nữa quên mất bản thân mình, lòng người cũng như thế..ai rồi cũng khác cũng sẽ nhận ta chân ái cuối cùng của cuộc đời mình.
Hắn đưa tay đặt ly rượu xuống bàn nhìn Wison rồi lại thôi thở dài dựa người về sau ghế mong lung nhìn lên trần nhà buồn bã.
...
Buổi chiều tà nắng nhẹ nhàng phũ xuống thành phố để cho người ta cảm giác thật bình yên và kết thúc sự mệt mõi của một ngày dài.
Cố Mạt Ly đi dạo dẫn theo con trai đến một căn chung cư cũ ở ngoại thành, đây là nơi gần với chỗ ở của Triệu Mạn Yên nhất.
Lần này về nước cô định sẽ làm việc một thời gian để dành một khoản tiền rồi mới quay về với gia đình nên đầu tiên cô cần một chỗ ở ổn định giá cả cũng không quá đắt đỏ.
"Chào cô..tôi là chủ nhà thuê ở đây, tôi có nghe Triệu tiểu thư nói qua rồi và cũng nhận được tiền cọc nên cô chỉ việc dọn vào ở thôi"
"Cảm ơn bà chủ"
Tiểu Hàn do chạy chơi đùa nên mệt mõi vừa vào nhà thì ngủ gục đi, Cố Mạt Ly mỉm cười bế cậu bé đi vào phòng ngủ đắp chăn xong hết rồi mới dọn dẹp lại căn phòng.
Khi cô mở vali ra thì tấm ảnh lọt ra ngoài, đây là bức hình của cô và Liên Trữ Hào cách đây bốn năm. Khoé mắt cô đột nhiên đỏ lên bàn tay cũng khẽ run lên thật lạ lùng...bao năm qua cô đã cố quên đi những khí ức và người đàn ông này nhưng khi nhìn thấy tấm ảnh lại khiến lòng cô run lên một cảm giác ngẹn ngào đến lạ thường.
Cố Mạt Ly đặt nó vào vali thật kĩ rồi tiếp tục thu dọn những đồ vặt linh tinh như chưa nhìn thấy gì cả. Liên Trữ Hào đã bốn năm rồi...chẳng qua là một cái tên mà thôi, cô cũng thầm nghĩ chắc hẳn người đàn ông đó đã kết hôn với một người phụ nữ khác và đang hạnh phúc lắm rồi.
Chuyện năm đó của Lý Tâm Vi cô sớm đã không còn để tâm. Lần đó, cô vất vả sinh ra Tiểu Hàn cứ nghĩ sẽ chết mất rồi nhưng may mắn lại thoát được khoảng khắc sinh tử đó.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Sáng hôm sau, Cố Mạt Ly làm thủ tục nhập học cho Tiểu Hàn xong hết rồi mới bắt đầu đi xin việc ở một bệnh viện nhỏ tại thành phố.
Khi đi ra khỏi cổng bệnh viện cô vô tình lướt qua một chiếc xe hơi màu đen cực kì sang trọng, người đàn ông lịch lãm trong bộ vest nâu sậm cùng gương mặt thật sự quá quen thuộc khiến tim cô như chết đứng không thể để người đó thấy nên cô lập tức lùi về sau vài bước đi vào kế một cái cây lớn che khuất bóng dáng cô.
Liên Trữ Hào đến bệnh viện nhỏ này để làm gì chứ có lẻ là hắn không được khoẻ nhưng lại không muốn cho người khác biết mình bị bệnh...hoặc là một nguyên do nào đó.
Một nữ y tá đột ngột chạy ra ôm lấy hắn còn cười vui vẻ đưa cho hắn một tờ giấy giống như hồ sơ vậy. Cô ta còn không rời đi ngay lại còn nói chuyện vô cùng vui vẻ cả Liên Trữ Hào cũng nhận lấy và với thái độ thật thản nhiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.