Tổng Tài, Đưa Cục Cưng Cho Tôi
Chương 101
Mạc Ngôn Biệt Trí
31/03/2016
Hách Liên Hùng chưa chết, mà bị Hách Liên Tuyệt nhốt trong Hách Liên Gia, cho ông ta cả đời khốn khổ trong đó.
Xuất hiện ở nơi nào, Hách Liên Hùng ngồi trên xe lăn, cả người tái nhợt, đương nhiên bên cạnh còn có A cường tàn phế ..
Hách Liên Tuyệt xuất hiện ở đâu là Hách Liên Hùng sẽ dùng ánh mắt thù hận nhìn anh ta.
"Đến tìm tao là vì muốn thuốc giải sao?" Hách Liên Hùng lạnh giọng hỏi, sau ngày hôm đó, ông đã già đi rất nhiều.
"Cho tôi."
Hách Liên Hùng khoé miệng gợi lên -" Tao dùng thuốc với nó, thì mày nghĩ rằng tao vì mày sẽ lưu lại thuốc giải không?"
Không khí trong phòng trở nên u ám, Hách Liên Tuyệt đứng ở đó, trên người ẩn ẩn một cỗ rét lạnh, trời sinh anh ra đã khí phách, kinh sợ lòng người.
"Ông thừa biết, ông sẽ chịu hậu quả như thế nào" -Hách Liên Tuyệt cảnh cáo từng chữ.
"Haha... Cho dù hiện tại có chết cũng có người để chôn cùng" -Hách Liên Hùng cười ha ha, trên mặt thể hiện sự hận thù chán ghét.
"Được, vậy ông hãy ở lại đây chờ chết đi, còn cô ấy, tuyệt đối sẽ không bao giờ "- Nói xong, Hách Liên Tuyệt kiên định không chút nào lưu luyến bước ra ngoài, Hách Liên Hùng là người dã tâm, đem ông ta nhốt ở trong này, cho ông ta sống không bằng chết !
Nhìn bóng dáng của Hách Liên Tuyệt, Hách Liên Hùng hai tay nắm chặt ..
****************
"Tiểu Trạch, có chuyện cần con giúp đỡ" -Hai cha con ngồi trong nhà hàng cao cấp, tao nhã dùng món Tây.
Tiểu Trạch nhìn anh - " Ba không phải đang nói về mẹ chứ"
"Thông minh".
"Không được" -Tiểu Trạch cự tuyệt -" Mẹ ... sẽ giết con".
"Mẹ sẽ không đâu, cô ấy thương con như vậy mà..." Hách Liên Tuyệt nói.
"Vậy là ba không có nhìn thấy bộ dạng phát uy của mẹ rồi -" Tiểu Trạch ngượng ngùng nói -" Ba nên hỏi Ngôn Dục một chút, sẽ biết ngay".
"Năm trăm vạn".
"Ba, ba xem con là loại gì? Làm vậy chẳng khác nào con mang mẹ bán cho ba nha...".
"Một nghìn vạn".
"Ba... đã nói....".
"Hai nghìn vạn, cực hạn."
"Ai nha, ba à, con không có cần tiền, cũng không có muốn tiền " - Tiểu Trạch có ý nghĩ sâu xa khác nói.
"Vậy con muốn gì?"
"Thiết kế nguyên tử của ba" -Tiểu Trạch sát vào Hách Liên Tuyệt, nhỏ giọng nói.
Hách Liên Tuyệt run rẩy một chút, con ngươi u lục nhìn Tiểu Trạch -" Xem như con lợi hại, thống nhất như vậy".
Thế là, nửa tiếng sau...
"Hách Liên Tuyệt, mở cửa ra, mở cửa" -Trình Mộ Thanh đứng ở Hải Á Loan, dùng sức vỗ cửa nhà của Hách Liên Tuyệt, thật hận không thể đạp cửa ra.
Nghe được tiếng la hét bên ngoài, Hách Liên Tuyệt tao nhã uống một ngụm rượu/...
Tiểu Trạch ngồi trên sofa, có chút lo lắng -" Ba, nhớ rõ đến lúc đó đừng bán đứng con a".
Hách Liên Tuyệt nháy mắt một cái cho thằng bé yên tâm -" Con lên lầu đi, mặc kệ nghe được âm thanh gì cũng đừng xuống, hiểu không?"
Tiểu Trạch cười hắc hắc -" Ba nha, ôn nhu một chút với mẹ a" -Nói xong, nhanh như chớp đi lên lầu.
Nghe được ngoài cửa sắp nổ mạnh, Hách Liên Tuyệt thân mặt áo choàng màu đen, lộ ra một mảnh cổ, hạ thân mặc quần dài, đứng dậy, một bàn tay vịnh cửa.
"Hách Liên Tuyệt, mau đưa con cho em, mau mở cửa ra, nếu không mở lão nương đây sẽ phá vỡ nhà ngươi..."-Trình Mộ Thanh dùng sức đập cửa, đập đến tay đau, thì dùng chân đá, đá cho đến khi đau rồi thì dùng giày ném ..
Trong giây lát, cửa mở ra, Hách Liên Tuyệt xuất hiện ở cửa, tay còn cầm lấy khoá cửa..
Trình Mộ Thanh một chân chống đỡ, một tay thì dùng sức cầm giày ném, cửa bỗng nhiên mở ra, cô mất thăng bằng, cả người nhào đến phía trước .. nhất thời nhào vào trong một cái lòng ngực ấm áp, rất không khách khí, hai gò má dán vào lòng ngực rắn chắc trơn bóng ...
"Thì ra .. em yêu thương, nhớ nhung anh a..." -Trên đầu, vang lên giọng nói trêu tức.
Trình Mộ Thanh khuôn mặt đỏ lên, trong giây lát đẩy anh ta ra, đem giầy ném xuống đất, chạy nhanh vào, nổi giận đùng đùng nhìn anh ta -" Hách Liên Tuyệt, đưa con lại cho em".
Hách Liên Tuyệt xoay người, đi vào trong, đi đến trước quầy bar, bưng ly rượu uống một ngụm -" Thằng bé không chỉ là con em, mà nó cũng là con anh".
"Anh không cần ở đây chơi xấu, năm năm trước, thằng nhỏ là do em sinh ra, do em nuôi dưỡng, do em giáo dục, nó là con em ! với anh nó không có quan hệ gì cả".
"Nếu như không có anh, em cũng có thể tự sinh ra thằng bé sao?" -Hách Liên Tuyệt tựa vào quầy bar, ngoái đầu nhìn lại, thấp giọng hỏi.
"Anh——“
Huyên nháo, Hách Liên Tuyệt bỗng ngăn thắt lưng của cô lại, dùng chút lực, cả người Trình Mộ Thanh nhào vào trong lòng ngực của anh, nhất thời một cỗ độc nam tính làm cho hơi thở hỗn loạn, liếc anh tuỳ ý làm bậy, tâm của Trình Mộ Thanh bắt đầu bùm bùm ...
"Anh.. đang làm gì?" -Trình Mộ Thanh nhỏ giọng hỏi
Hách Liên Tuyệt không nói gì, chậm rãi để sát vào tai cô, đôi mắt trở nên mê hoặc, dần dần, hướng đến cổ rồi miệng của cô ...
"Anh .. anh nói cho em biết ... anh say a..."
"Anh nợ em một lời giải thích" -Anh ta lẩm bẩm nói -" Thật ra ngày đó..."
"Được rồi, anh không cần giải thích, Ngôn Dục đã nói ra hết rồi" Trình Mộ Thanh đánh gảy lời anh, nghĩ đến anh giải thích chuyện ngày đó cô bị Hách Liên Hùng bắt đi, nên liền đánh gảy lời nói.
"Phải không?" Hách Liên Tuyệt nhìn cô, ánh mắt trở nên loé sáng, ôn hoà..
Trình Mộ Thanh gật gật đầu
"Anh biết, anh nợ mẹ con em rất nhiều, cho anh một cơ hội bù đắp, được không?" Hách Liên Tuyệt nhẹ giọng hỏi.
Tiểu Trạch đứng trên lầu, nhìn thấy hai người chà chà xát xát cọ cọ, ba thật ra động thủ nha, lời nói nghe thật buồn nôn, toàn làm động tác ái muội, không làm chuyện chính gì cả !
Trình Mộ Thanh nhìn anh, không thể không nói rằng anh có loại ma lực làm cho người khác không thể cự tuyệt, không thể chống cự anh dù là một câu, cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh - " Nhưng mà em......."
"Các người, các người đang làm gì?" -Lúc này, cửa bỗng nhiên truyền đến một trận hét to, Chu Lâm Na xuất hiện khi nào, vẻ mặt tổn thương nhìn bọn họ.
Xuất hiện ở nơi nào, Hách Liên Hùng ngồi trên xe lăn, cả người tái nhợt, đương nhiên bên cạnh còn có A cường tàn phế ..
Hách Liên Tuyệt xuất hiện ở đâu là Hách Liên Hùng sẽ dùng ánh mắt thù hận nhìn anh ta.
"Đến tìm tao là vì muốn thuốc giải sao?" Hách Liên Hùng lạnh giọng hỏi, sau ngày hôm đó, ông đã già đi rất nhiều.
"Cho tôi."
Hách Liên Hùng khoé miệng gợi lên -" Tao dùng thuốc với nó, thì mày nghĩ rằng tao vì mày sẽ lưu lại thuốc giải không?"
Không khí trong phòng trở nên u ám, Hách Liên Tuyệt đứng ở đó, trên người ẩn ẩn một cỗ rét lạnh, trời sinh anh ra đã khí phách, kinh sợ lòng người.
"Ông thừa biết, ông sẽ chịu hậu quả như thế nào" -Hách Liên Tuyệt cảnh cáo từng chữ.
"Haha... Cho dù hiện tại có chết cũng có người để chôn cùng" -Hách Liên Hùng cười ha ha, trên mặt thể hiện sự hận thù chán ghét.
"Được, vậy ông hãy ở lại đây chờ chết đi, còn cô ấy, tuyệt đối sẽ không bao giờ "- Nói xong, Hách Liên Tuyệt kiên định không chút nào lưu luyến bước ra ngoài, Hách Liên Hùng là người dã tâm, đem ông ta nhốt ở trong này, cho ông ta sống không bằng chết !
Nhìn bóng dáng của Hách Liên Tuyệt, Hách Liên Hùng hai tay nắm chặt ..
****************
"Tiểu Trạch, có chuyện cần con giúp đỡ" -Hai cha con ngồi trong nhà hàng cao cấp, tao nhã dùng món Tây.
Tiểu Trạch nhìn anh - " Ba không phải đang nói về mẹ chứ"
"Thông minh".
"Không được" -Tiểu Trạch cự tuyệt -" Mẹ ... sẽ giết con".
"Mẹ sẽ không đâu, cô ấy thương con như vậy mà..." Hách Liên Tuyệt nói.
"Vậy là ba không có nhìn thấy bộ dạng phát uy của mẹ rồi -" Tiểu Trạch ngượng ngùng nói -" Ba nên hỏi Ngôn Dục một chút, sẽ biết ngay".
"Năm trăm vạn".
"Ba, ba xem con là loại gì? Làm vậy chẳng khác nào con mang mẹ bán cho ba nha...".
"Một nghìn vạn".
"Ba... đã nói....".
"Hai nghìn vạn, cực hạn."
"Ai nha, ba à, con không có cần tiền, cũng không có muốn tiền " - Tiểu Trạch có ý nghĩ sâu xa khác nói.
"Vậy con muốn gì?"
"Thiết kế nguyên tử của ba" -Tiểu Trạch sát vào Hách Liên Tuyệt, nhỏ giọng nói.
Hách Liên Tuyệt run rẩy một chút, con ngươi u lục nhìn Tiểu Trạch -" Xem như con lợi hại, thống nhất như vậy".
Thế là, nửa tiếng sau...
"Hách Liên Tuyệt, mở cửa ra, mở cửa" -Trình Mộ Thanh đứng ở Hải Á Loan, dùng sức vỗ cửa nhà của Hách Liên Tuyệt, thật hận không thể đạp cửa ra.
Nghe được tiếng la hét bên ngoài, Hách Liên Tuyệt tao nhã uống một ngụm rượu/...
Tiểu Trạch ngồi trên sofa, có chút lo lắng -" Ba, nhớ rõ đến lúc đó đừng bán đứng con a".
Hách Liên Tuyệt nháy mắt một cái cho thằng bé yên tâm -" Con lên lầu đi, mặc kệ nghe được âm thanh gì cũng đừng xuống, hiểu không?"
Tiểu Trạch cười hắc hắc -" Ba nha, ôn nhu một chút với mẹ a" -Nói xong, nhanh như chớp đi lên lầu.
Nghe được ngoài cửa sắp nổ mạnh, Hách Liên Tuyệt thân mặt áo choàng màu đen, lộ ra một mảnh cổ, hạ thân mặc quần dài, đứng dậy, một bàn tay vịnh cửa.
"Hách Liên Tuyệt, mau đưa con cho em, mau mở cửa ra, nếu không mở lão nương đây sẽ phá vỡ nhà ngươi..."-Trình Mộ Thanh dùng sức đập cửa, đập đến tay đau, thì dùng chân đá, đá cho đến khi đau rồi thì dùng giày ném ..
Trong giây lát, cửa mở ra, Hách Liên Tuyệt xuất hiện ở cửa, tay còn cầm lấy khoá cửa..
Trình Mộ Thanh một chân chống đỡ, một tay thì dùng sức cầm giày ném, cửa bỗng nhiên mở ra, cô mất thăng bằng, cả người nhào đến phía trước .. nhất thời nhào vào trong một cái lòng ngực ấm áp, rất không khách khí, hai gò má dán vào lòng ngực rắn chắc trơn bóng ...
"Thì ra .. em yêu thương, nhớ nhung anh a..." -Trên đầu, vang lên giọng nói trêu tức.
Trình Mộ Thanh khuôn mặt đỏ lên, trong giây lát đẩy anh ta ra, đem giầy ném xuống đất, chạy nhanh vào, nổi giận đùng đùng nhìn anh ta -" Hách Liên Tuyệt, đưa con lại cho em".
Hách Liên Tuyệt xoay người, đi vào trong, đi đến trước quầy bar, bưng ly rượu uống một ngụm -" Thằng bé không chỉ là con em, mà nó cũng là con anh".
"Anh không cần ở đây chơi xấu, năm năm trước, thằng nhỏ là do em sinh ra, do em nuôi dưỡng, do em giáo dục, nó là con em ! với anh nó không có quan hệ gì cả".
"Nếu như không có anh, em cũng có thể tự sinh ra thằng bé sao?" -Hách Liên Tuyệt tựa vào quầy bar, ngoái đầu nhìn lại, thấp giọng hỏi.
"Anh——“
Huyên nháo, Hách Liên Tuyệt bỗng ngăn thắt lưng của cô lại, dùng chút lực, cả người Trình Mộ Thanh nhào vào trong lòng ngực của anh, nhất thời một cỗ độc nam tính làm cho hơi thở hỗn loạn, liếc anh tuỳ ý làm bậy, tâm của Trình Mộ Thanh bắt đầu bùm bùm ...
"Anh.. đang làm gì?" -Trình Mộ Thanh nhỏ giọng hỏi
Hách Liên Tuyệt không nói gì, chậm rãi để sát vào tai cô, đôi mắt trở nên mê hoặc, dần dần, hướng đến cổ rồi miệng của cô ...
"Anh .. anh nói cho em biết ... anh say a..."
"Anh nợ em một lời giải thích" -Anh ta lẩm bẩm nói -" Thật ra ngày đó..."
"Được rồi, anh không cần giải thích, Ngôn Dục đã nói ra hết rồi" Trình Mộ Thanh đánh gảy lời anh, nghĩ đến anh giải thích chuyện ngày đó cô bị Hách Liên Hùng bắt đi, nên liền đánh gảy lời nói.
"Phải không?" Hách Liên Tuyệt nhìn cô, ánh mắt trở nên loé sáng, ôn hoà..
Trình Mộ Thanh gật gật đầu
"Anh biết, anh nợ mẹ con em rất nhiều, cho anh một cơ hội bù đắp, được không?" Hách Liên Tuyệt nhẹ giọng hỏi.
Tiểu Trạch đứng trên lầu, nhìn thấy hai người chà chà xát xát cọ cọ, ba thật ra động thủ nha, lời nói nghe thật buồn nôn, toàn làm động tác ái muội, không làm chuyện chính gì cả !
Trình Mộ Thanh nhìn anh, không thể không nói rằng anh có loại ma lực làm cho người khác không thể cự tuyệt, không thể chống cự anh dù là một câu, cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh - " Nhưng mà em......."
"Các người, các người đang làm gì?" -Lúc này, cửa bỗng nhiên truyền đến một trận hét to, Chu Lâm Na xuất hiện khi nào, vẻ mặt tổn thương nhìn bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.