Tổng Tài, Đưa Cục Cưng Cho Tôi
Chương 127
Mạc Ngôn Biệt Trí
01/04/2016
Chu Lâm Na ngồi đối
diện với Hách Liên Tuyệt, không thi yên đại, sạch sẽ mà xinh đẹp, tuy
rằng trên mặt có cái xẹo X, nhưng làm tăng thêm phần mãnh mai, một phần
bệnh trạng mĩ .
Mặc quần áo đơn giản, thoạt nhìn có một hàm xúc thú vị, không giống như lúc cô mặc quần áo cao quý
Ngồi đối diện với anh, ánh mắt nhìn anh, mặt nở một nụ cười
Hách Liên Tuyệt cắt một miếng thịt bò bỏ vào trong miệng, tuy rằng không ngon bằng nhà hàng nhưng cũng có thể ăn được.
"Ăn ngon không?" Chu Lâm Na mở to mắt chờ đợi hỏi
Hách Liên Tuyệt chậm rãi nhấm nháp, nhìn thấy ánh mắt mong chờ của cô nên gật gật đầu.
Chu Lâm Na thả lỏng một hơi cười, sau đó rót cho anh một chút rượu " Em biết anh tan ca còn chưa ăn gì, chỉ hy vọng sẽ không làm anh thất vọng!" nói xong liền rót một ly cho anh, rồi rót cho chính mình -" Cheers".
"Cheers".
Hai người chạm cốc, uống một ngụm rượu.
Nhìn thấy Hách Liên Tuyệt uống xong, Chu Lâm Na hạp mâu, khoé miệng nở lên một nụ cười, sau đó cũng uống một chút .
Hách Liên Tuyệt không nói gì nhiều, trong lòng thực nặng trĩu .
Chu Lâm Na thì ngược lại, một mực nói chuyện luyên thuyên bên tai anh ta, nói bọn trước như thế nào, như thế kia, rồi yêu nhau như thế nào này nọ nhưng Hách Liên Tuyệt ninh mi, mâu thần, thuỷ chung không nói gì.
Chu Lâm Na cũng không quên rót rượu cho anh .
Tâm tình của anh hôm nay không tốt, chỉ cần tưởng tượng lúc Trình Mộ Thanh và Uất Sâm Dạ cùng nhau ăn cơm, thì trong lòng anh ta cực kì khó chịu, hơn nữa thấy cô cười cười nói nói bên cạnh người đàn ông khác thì trong lòng anh tựa như lửa đang thiêu đốt vậy.
"Tuyệt, đừng uống nữa, anh sẽ say đó" Chu Lâm Na đi qua, cánh tay trắng nõn đoạt ly rượu trong tay anh ra.
Chính nghe nghe đến mùi hương trên người Chu Lâm Na, Hách Liên Tuyệt chỉ cảm thấy cả người như có một luồng điện xẹt qua, huyết dịch cũng đánh sâu vào đầu, thân thể không nói nóng ran.
"Tuyệt, đừng uống nữa..." Chu Lâm Na tiếp tục đoạt lấy ly rượu, nhưng thân thể cố ý cọ vào người anh .
Hách Liên Tuyệt cả người căng thẳng, cố gắng ngăn ngọn lửa trong thân thể của mình.
"Tuyệt, anh làm sao vậy? Không thoái mái chổ nào sao?" Chu Lâm Na vươn bàn tay mảnh khảnh sờ vào cái trán của anh .
Nhất thời, cổ lửa trong người không còn kịp ngăn chặn, Hách Liên Tuyệt như một con dã báo xoay người đem Chu Lâm Na ôm vào trong lòng ngực, một tay phóng túng sờ lên bộ ngực tròn đầy của cô -" Ưm.."- Chu Lâm Na cố ý kêu lên.
Hách Liên Tuyệt thô lỗ kéo cô qua, làm cho hai chân của cô mở rộng ngồi trên người anh ta, sau đó trực tiếp hôn lên đôi môi của cô, Chu Lâm Na cũng không phản kháng, ôm đầu, đáp trả lại nụ hôn đó.
Cuồng nhiệt, thô lỗ, bá đạo, hung hăng hôn cô, đôi môi của anh như xâm lượt hoàn toàn vào môi của cô, cái cổ trắng nõn cộng thêm bộ ngực ẩn ẩn hiện hiện .
Chu Lâm Na mở dạng hai chân ngồi lên người anh, đã cảm giác được ' tiểu đệ' của anh đụng vào người cô, nên trong cơ thể cũng không khỏi dâng lên một cổ nhiệt, thậm chí chờ mong anh tiến vào, xâm lượt, nhiệt tình .
Chu Lâm Na ôm đầu anh, ánh mắt mê mang, đôi môi đỏ tươi khẻ nói bên tai -" Tuyệt, chúng ta vào đi phòng khách được không...?"
Lúc này, lý trí của anh đã bị phá vỡ, bên tai chỉ có thể nghe được giọng nói yêu kiều của cô, nhất thời ôm lấy cô đi ra phòng khách.
Anh thô lỗ, đem cô ném lên sofa, cả người đè lên.
Chu Lâm Na cũng hưởng thụ, phối hợp, ánh mắt quyến rũ nhìn anh.
Hách Liên Tuyệt cúi người, bàn tay to hung hăng bóp vào bộ ngực tròn đầy kia, cô căn bản là không mặc nội y, nên lúc này Chu Lâm Na nhắm mắt phát ra những tiếng nỉ non, sau đó tự dùng chính bàn tay của mình đặt ở 'tiểu đệ vĩ đại' của anh.
Đó là những gì người đàn ông đều không chống lại được ! Ở trong nghề lăn lộn đã lâu, Chu Lâm Na biết cách lấy lòng người đàn ông như thế nào, và cũng biết cách làm cho bọn họ khôngthể khống chế ...
"Tuyệt, nếu anh muốn em, sẽ đi, em sẽ không trách anh...."- âm thanh mị hoặc của Chu Lâm Na vang bên tai anh.
Tiếp giây theo, anh cúi người xé áo của Chu Lâm Na ra, lộ ra làn da trắng nõn, Chu Lâm Na không có kêu lên ngược lại còn chờ mong bước tiếp theo của anh .
Bàn tay hung hăng xoa bóp bộ ngực tròn đầy, động tác thô lỗ, Chu Lâm Na nhất thời không khống chế kêu lên một tiếng, một bàn tay kia cũng không quên động tác, xé quần áo, trong nháy máy tất cả đều rơi xuống đất.
Hách Liên Tuyệt để tay ở hai bên hông của Chu Lâm Na đang chuẩn bị bước tiếp theo thì chợt nhìn thấy cái chìa khoá .
Chìa moá màu đen, nhất thời giật mình cũng đình chỉ tất cả động tác.
Chu Lâm Na quay đầu lại, nhìn thấy cái chìa khoá trên mặt đất, không khỏi ảo não trong lòng kêu một tiếng, hai tay hoàn trụ thắt lưng, tiếp tục chuyện vừa rồi.
Chính là, Hách Liên Tuyệt đẩy ra, lấy lại tất cả lý trí, cái chìa khoá này là của anh đưa cho Trình Mộ Thanh.
Bởi vì cô mà nhà không trống trải, không còn cảm giác hạnh phúc tràn đầy nữa mà thay vào đó là cảm giác không vui, trống rỗng.
Nhặt chìa khoá kia lên .
"Tuyệt ——" Chu Lâm Na khơi màu lại dục vọng của anh.
Hách Liên Tuyệt chỉ ngoái đầu nhìn lại, thấy người phụ nữ nằm trên sofa, trên thân loả lồ, làn da trắng nõn lộ ra.
Giờ khắc này, anh toàn bộ đã tỉnh giấc.
"Cái chìa khoá này, tại sao em lại có?" Hách Liên Tuyệt nắm chìa khoá trong ttay, có một chút tức giận hỏi
"Tuyệt ——"
" Anh hỏi em vì sao em có chìa khoá này?" Hách Liên Tuyệt bỗng nhiên rống lên, vừa rồi còn đang cùng Chu Lâm Na vô cùng thân thiết, lúc này lại trở nên tàn khốc.
"Nó là của em"- Chu Lâm Na nói
"Cái chìa khoá này là anh đưa cho Trình Mộ Thanh, em gạt anh?" Hách Liên Tuyệt không thể khống chế bản thân, thật sự muốn một phen bóp chết Chu Lâm Na.
Không nghĩ tới thời khắc mấu chốt, mà vì một cái chìa khoá huỷ hết tất cả !
Chu Lâm Na ngồi dậy, nhìn Hách Liên Tuyệt, ánh mắt cũng trở nên vắng vẻ -" Đúng vậy, cái chìa khoá này chính là của cô ta....."
"Kia như thế nào ở trong tay em? Em đã làm gì cô ấy?" Hách Liên Tuyệt hỏi, một tay bóp cổ Chu Lâm Na, làm cho sắc mặt cô trở nên trắng bệch.
(TT: vừa đi khám sức phẻ về, nên không tỉnh táo lắm, mà không muốn trì trệ, nên từ ngữ, giọng điệu văn nó lủn củn, monng mọi người thông cảm)
"Khụ ......Anh buông......" Chu Lâm Na ho khan nói, sắc mặt đỏ bừng, thật không ngờ vì Trình Mộ Thanh mà anh lại bóp cổ của cô .
Giờ khắc này, lòng của cô đã tan vỡ từng mảnh .
Hách Liên Tuyệt buông Chu Lâm Na ra -" Em tốt nhất cho anh một lời giải thích"- nói xong, sắc mặt vẫn vậy, khó chịu nặng nề -" Mặc quần áo vào".
Chu Lâm Na trong lòng cười lạnh, anh hiện tại liếc cô một cái cũng tiết sao?
Cầm lấy quần áo che lấp trên người, Chu Lâm Na hai mắt vô cảm chậm rãi nói -" Là ngày đó em từ bệnh viện trở về, đem cafe đến cho anh, vừa ra cửa em thấy Trình Mộ Thanh dưới lầu.
Hách Liên Tuyệt nheo con ngươi lại -" Cô ấy có quay về đây?"
"Cô ta trở về lấy bản thiết kế".
"Em nói với cô ấy cái gì?"
" Em không có nói gì với cô ấy cả, về phần tại sao cô ấy hiểu lầm em cũng không biết, cô ấy chỉ nhờ em đem chìa khoá này trả lại cho anh, về sau anh cũng không cần tìm cô ấy nữa"- Chu Lâm Na nói từng chữ, trong quá trình không khỏi thêm mắm thêm muối
Bất quá những lời Chu Lâm Na nói cũng là sự thật, Hách Liên Tuyệt ngồi ở chỗ kia, nắm chìa khoá trong tay, hai tròng mắt nheo lại......
Cô ấy hiểu lầm sao? Hay trong lòng cô vốn vĩ đã không có anh ?
Lúc này, Chu Lâm Na vịn vào anh -" Tuyệt, trong lòng em thuỷ chung chỉ có một người, em yêu anh, em nguyện ý làm tất cả vì anh, chúng ta trở lại được không?Giống như hôm nay, em nấu ăn đợi anh về ... Đơn giản mà lại tốt đẹp.."
Lúc nói, tay của Chu Lâm Na vói vào trong quần của anh, Hách Liên Tuyệt một phen cản lại, gắt gao nói -" Còn cần anh nói một lần nữa với em không? Anh không yêu em, càng không thể ở cùng một chỗ với em, chuyện này coi như không xảy ra ... Cút ——"
Cút?
Hách Liên Tuyệt chưa bao giờ nói với cô như vậy, người đàn ông này không thuộc về cô sao? vì cái gì trong lòng cô lại không đau? Mà chỉ bi thương cùng thù hận.
Từ sofa bước xuống, nhặt trên đất tuỳ tiện vài thứ, xoay người bước đi, bỗng nhiên dừng lại -" Anh yêu cô ấy vậy sao?"
Hách Liên Tuyệt trầm mặc không nói gì
" Em biết đáp án rồi ! Nhưng Hách Liên Tuyệt, hành động hôm nay của anh đối với em, em sẽ đòi lại gấp trăm lần, cứ việc đi, em yêu anh, yêu đến mức có thể làm cho anh chết"- Nói xong, Chu Lâm Na xoay người rời đi.
Mặc quần áo đơn giản, thoạt nhìn có một hàm xúc thú vị, không giống như lúc cô mặc quần áo cao quý
Ngồi đối diện với anh, ánh mắt nhìn anh, mặt nở một nụ cười
Hách Liên Tuyệt cắt một miếng thịt bò bỏ vào trong miệng, tuy rằng không ngon bằng nhà hàng nhưng cũng có thể ăn được.
"Ăn ngon không?" Chu Lâm Na mở to mắt chờ đợi hỏi
Hách Liên Tuyệt chậm rãi nhấm nháp, nhìn thấy ánh mắt mong chờ của cô nên gật gật đầu.
Chu Lâm Na thả lỏng một hơi cười, sau đó rót cho anh một chút rượu " Em biết anh tan ca còn chưa ăn gì, chỉ hy vọng sẽ không làm anh thất vọng!" nói xong liền rót một ly cho anh, rồi rót cho chính mình -" Cheers".
"Cheers".
Hai người chạm cốc, uống một ngụm rượu.
Nhìn thấy Hách Liên Tuyệt uống xong, Chu Lâm Na hạp mâu, khoé miệng nở lên một nụ cười, sau đó cũng uống một chút .
Hách Liên Tuyệt không nói gì nhiều, trong lòng thực nặng trĩu .
Chu Lâm Na thì ngược lại, một mực nói chuyện luyên thuyên bên tai anh ta, nói bọn trước như thế nào, như thế kia, rồi yêu nhau như thế nào này nọ nhưng Hách Liên Tuyệt ninh mi, mâu thần, thuỷ chung không nói gì.
Chu Lâm Na cũng không quên rót rượu cho anh .
Tâm tình của anh hôm nay không tốt, chỉ cần tưởng tượng lúc Trình Mộ Thanh và Uất Sâm Dạ cùng nhau ăn cơm, thì trong lòng anh ta cực kì khó chịu, hơn nữa thấy cô cười cười nói nói bên cạnh người đàn ông khác thì trong lòng anh tựa như lửa đang thiêu đốt vậy.
"Tuyệt, đừng uống nữa, anh sẽ say đó" Chu Lâm Na đi qua, cánh tay trắng nõn đoạt ly rượu trong tay anh ra.
Chính nghe nghe đến mùi hương trên người Chu Lâm Na, Hách Liên Tuyệt chỉ cảm thấy cả người như có một luồng điện xẹt qua, huyết dịch cũng đánh sâu vào đầu, thân thể không nói nóng ran.
"Tuyệt, đừng uống nữa..." Chu Lâm Na tiếp tục đoạt lấy ly rượu, nhưng thân thể cố ý cọ vào người anh .
Hách Liên Tuyệt cả người căng thẳng, cố gắng ngăn ngọn lửa trong thân thể của mình.
"Tuyệt, anh làm sao vậy? Không thoái mái chổ nào sao?" Chu Lâm Na vươn bàn tay mảnh khảnh sờ vào cái trán của anh .
Nhất thời, cổ lửa trong người không còn kịp ngăn chặn, Hách Liên Tuyệt như một con dã báo xoay người đem Chu Lâm Na ôm vào trong lòng ngực, một tay phóng túng sờ lên bộ ngực tròn đầy của cô -" Ưm.."- Chu Lâm Na cố ý kêu lên.
Hách Liên Tuyệt thô lỗ kéo cô qua, làm cho hai chân của cô mở rộng ngồi trên người anh ta, sau đó trực tiếp hôn lên đôi môi của cô, Chu Lâm Na cũng không phản kháng, ôm đầu, đáp trả lại nụ hôn đó.
Cuồng nhiệt, thô lỗ, bá đạo, hung hăng hôn cô, đôi môi của anh như xâm lượt hoàn toàn vào môi của cô, cái cổ trắng nõn cộng thêm bộ ngực ẩn ẩn hiện hiện .
Chu Lâm Na mở dạng hai chân ngồi lên người anh, đã cảm giác được ' tiểu đệ' của anh đụng vào người cô, nên trong cơ thể cũng không khỏi dâng lên một cổ nhiệt, thậm chí chờ mong anh tiến vào, xâm lượt, nhiệt tình .
Chu Lâm Na ôm đầu anh, ánh mắt mê mang, đôi môi đỏ tươi khẻ nói bên tai -" Tuyệt, chúng ta vào đi phòng khách được không...?"
Lúc này, lý trí của anh đã bị phá vỡ, bên tai chỉ có thể nghe được giọng nói yêu kiều của cô, nhất thời ôm lấy cô đi ra phòng khách.
Anh thô lỗ, đem cô ném lên sofa, cả người đè lên.
Chu Lâm Na cũng hưởng thụ, phối hợp, ánh mắt quyến rũ nhìn anh.
Hách Liên Tuyệt cúi người, bàn tay to hung hăng bóp vào bộ ngực tròn đầy kia, cô căn bản là không mặc nội y, nên lúc này Chu Lâm Na nhắm mắt phát ra những tiếng nỉ non, sau đó tự dùng chính bàn tay của mình đặt ở 'tiểu đệ vĩ đại' của anh.
Đó là những gì người đàn ông đều không chống lại được ! Ở trong nghề lăn lộn đã lâu, Chu Lâm Na biết cách lấy lòng người đàn ông như thế nào, và cũng biết cách làm cho bọn họ khôngthể khống chế ...
"Tuyệt, nếu anh muốn em, sẽ đi, em sẽ không trách anh...."- âm thanh mị hoặc của Chu Lâm Na vang bên tai anh.
Tiếp giây theo, anh cúi người xé áo của Chu Lâm Na ra, lộ ra làn da trắng nõn, Chu Lâm Na không có kêu lên ngược lại còn chờ mong bước tiếp theo của anh .
Bàn tay hung hăng xoa bóp bộ ngực tròn đầy, động tác thô lỗ, Chu Lâm Na nhất thời không khống chế kêu lên một tiếng, một bàn tay kia cũng không quên động tác, xé quần áo, trong nháy máy tất cả đều rơi xuống đất.
Hách Liên Tuyệt để tay ở hai bên hông của Chu Lâm Na đang chuẩn bị bước tiếp theo thì chợt nhìn thấy cái chìa khoá .
Chìa moá màu đen, nhất thời giật mình cũng đình chỉ tất cả động tác.
Chu Lâm Na quay đầu lại, nhìn thấy cái chìa khoá trên mặt đất, không khỏi ảo não trong lòng kêu một tiếng, hai tay hoàn trụ thắt lưng, tiếp tục chuyện vừa rồi.
Chính là, Hách Liên Tuyệt đẩy ra, lấy lại tất cả lý trí, cái chìa khoá này là của anh đưa cho Trình Mộ Thanh.
Bởi vì cô mà nhà không trống trải, không còn cảm giác hạnh phúc tràn đầy nữa mà thay vào đó là cảm giác không vui, trống rỗng.
Nhặt chìa khoá kia lên .
"Tuyệt ——" Chu Lâm Na khơi màu lại dục vọng của anh.
Hách Liên Tuyệt chỉ ngoái đầu nhìn lại, thấy người phụ nữ nằm trên sofa, trên thân loả lồ, làn da trắng nõn lộ ra.
Giờ khắc này, anh toàn bộ đã tỉnh giấc.
"Cái chìa khoá này, tại sao em lại có?" Hách Liên Tuyệt nắm chìa khoá trong ttay, có một chút tức giận hỏi
"Tuyệt ——"
" Anh hỏi em vì sao em có chìa khoá này?" Hách Liên Tuyệt bỗng nhiên rống lên, vừa rồi còn đang cùng Chu Lâm Na vô cùng thân thiết, lúc này lại trở nên tàn khốc.
"Nó là của em"- Chu Lâm Na nói
"Cái chìa khoá này là anh đưa cho Trình Mộ Thanh, em gạt anh?" Hách Liên Tuyệt không thể khống chế bản thân, thật sự muốn một phen bóp chết Chu Lâm Na.
Không nghĩ tới thời khắc mấu chốt, mà vì một cái chìa khoá huỷ hết tất cả !
Chu Lâm Na ngồi dậy, nhìn Hách Liên Tuyệt, ánh mắt cũng trở nên vắng vẻ -" Đúng vậy, cái chìa khoá này chính là của cô ta....."
"Kia như thế nào ở trong tay em? Em đã làm gì cô ấy?" Hách Liên Tuyệt hỏi, một tay bóp cổ Chu Lâm Na, làm cho sắc mặt cô trở nên trắng bệch.
(TT: vừa đi khám sức phẻ về, nên không tỉnh táo lắm, mà không muốn trì trệ, nên từ ngữ, giọng điệu văn nó lủn củn, monng mọi người thông cảm)
"Khụ ......Anh buông......" Chu Lâm Na ho khan nói, sắc mặt đỏ bừng, thật không ngờ vì Trình Mộ Thanh mà anh lại bóp cổ của cô .
Giờ khắc này, lòng của cô đã tan vỡ từng mảnh .
Hách Liên Tuyệt buông Chu Lâm Na ra -" Em tốt nhất cho anh một lời giải thích"- nói xong, sắc mặt vẫn vậy, khó chịu nặng nề -" Mặc quần áo vào".
Chu Lâm Na trong lòng cười lạnh, anh hiện tại liếc cô một cái cũng tiết sao?
Cầm lấy quần áo che lấp trên người, Chu Lâm Na hai mắt vô cảm chậm rãi nói -" Là ngày đó em từ bệnh viện trở về, đem cafe đến cho anh, vừa ra cửa em thấy Trình Mộ Thanh dưới lầu.
Hách Liên Tuyệt nheo con ngươi lại -" Cô ấy có quay về đây?"
"Cô ta trở về lấy bản thiết kế".
"Em nói với cô ấy cái gì?"
" Em không có nói gì với cô ấy cả, về phần tại sao cô ấy hiểu lầm em cũng không biết, cô ấy chỉ nhờ em đem chìa khoá này trả lại cho anh, về sau anh cũng không cần tìm cô ấy nữa"- Chu Lâm Na nói từng chữ, trong quá trình không khỏi thêm mắm thêm muối
Bất quá những lời Chu Lâm Na nói cũng là sự thật, Hách Liên Tuyệt ngồi ở chỗ kia, nắm chìa khoá trong tay, hai tròng mắt nheo lại......
Cô ấy hiểu lầm sao? Hay trong lòng cô vốn vĩ đã không có anh ?
Lúc này, Chu Lâm Na vịn vào anh -" Tuyệt, trong lòng em thuỷ chung chỉ có một người, em yêu anh, em nguyện ý làm tất cả vì anh, chúng ta trở lại được không?Giống như hôm nay, em nấu ăn đợi anh về ... Đơn giản mà lại tốt đẹp.."
Lúc nói, tay của Chu Lâm Na vói vào trong quần của anh, Hách Liên Tuyệt một phen cản lại, gắt gao nói -" Còn cần anh nói một lần nữa với em không? Anh không yêu em, càng không thể ở cùng một chỗ với em, chuyện này coi như không xảy ra ... Cút ——"
Cút?
Hách Liên Tuyệt chưa bao giờ nói với cô như vậy, người đàn ông này không thuộc về cô sao? vì cái gì trong lòng cô lại không đau? Mà chỉ bi thương cùng thù hận.
Từ sofa bước xuống, nhặt trên đất tuỳ tiện vài thứ, xoay người bước đi, bỗng nhiên dừng lại -" Anh yêu cô ấy vậy sao?"
Hách Liên Tuyệt trầm mặc không nói gì
" Em biết đáp án rồi ! Nhưng Hách Liên Tuyệt, hành động hôm nay của anh đối với em, em sẽ đòi lại gấp trăm lần, cứ việc đi, em yêu anh, yêu đến mức có thể làm cho anh chết"- Nói xong, Chu Lâm Na xoay người rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.