Tổng Tài, Đưa Cục Cưng Cho Tôi

Chương 130

Mạc Ngôn Biệt Trí

01/04/2016

Hi Ân Ân rất đẹp, cô ấy nhất định sẽ hạnh phúc ..

Trên đường trở về, trong lòng của Trình Mộ Thanh toàn là cảnh tượng hôn lễ của Đằng và Hi Ân Ân ... bọn họ chắc chắn sẽ rất hạnh phúc ..

Trong lúc hôn lễ, Ân Ân không ngừng lôi kéo cô nói đủ mọi chuyện, nhìn bọn họ cứ như là chị em thân thiết vậy, làm cho cô không khỏi liên tục bật cười .

Lúc trở về, Ân Ân còn ám chỉ với cô Hách Liên Tuyệt là người đàn ông không tồi .. nhưng chính là chuyện này thì có liên quan gì đến cô?

Người anh ta thích là Chu Lâm Na mà, nghĩ đến đây, sắc mặt của Trình Mộ Thanh âm u đi vài phần .. hoàn hồn ánh mắt đều nhìn ra ngoài cửa sổ ..

Từ nãy đến giờ, Hách Liên Tuyệt vẫn chú ý đến cảm xúc của cô, vừa rồi là vẻ mặt khát khao, bây giờ thì lại mặt co mày cáu......

"Két ——" Một tiếng, xe ngừng lại

Cảm giác được xe dừng lại, Trình Mộ Thanh quay đầu, chống lại ánh mắt thâm trầm của anh ta, ninh mi " Sao lại ngừng?"

Hách Liên Tuyệt nhìn cô, mím môi " Em từ nãy đến giờ suy nghĩ cái gì?"

Trình Mộ Thanh sửn sốt, không rõ cho nên lắc đầu " Không có gì!"

"Em muốn kết hôn sao?" Hách Liên Tuyệt chọn mi hỏi

Trình Mộ Thanh nhíu mày, căn bản không hiểu anh ta muốn nói cái gì, hay là hỏi gì " Này không phải là vấn đề có muốn hay không, kết hôn là chuyện cả đời của tôi, tôi......"

"Nếu em muốn thì chúng ta liền kết hôn......" Hách Liên Tuyệt nói từng chữ

Trong khắc, Trình Mộ Thanh sửng sốt, nhìn thấy anh ta cầm tay cô nửa ngày, khoé miệng từ từ nở ra một nụ cười khinh miệt " Hách Liên Tuyệt, tôi không có đến nỗi mà cần anh thương hại như vậy..."

Hách Liên Tuyệt sửng sốt, ý của anh không phải như vậy, muốn giải thích nhưng chính là Trình Mộ Thanh rút tay về -" Hách Liên Tuyệt, chúng ta thật sự nên nói chuyện với nhau, anh không cần làm vậy, cho dù là vì Tiểu Trạch anh cũng không cần miễn cưỡng chính mình bởi vì tôi không có định sẽ đem Tiểu Trạch giao lại cho anh".

Hách Liên Tuyệt nhìn cô, nhìn thấy giọng nói khinh miệt cùng bộ dạng tàn nhẫn của cô, trên tay anh nổi hết cả gân xanh lên, những gì anh nói còn chưa đủ sao? Anh nói muốn cùng cô kết hôn không phải vì thương hại cô, cũng không phải vì Tiểu Trạch mà vì anh muốn bên cạnh cô, ở một chỗ với cô ..

Người phụ nữ chết tiệt này, thật không hiểu ý anh là gì sao? Cớ gì mà bắt bẻ lời nói của anh.

"Ý của anh không phải là vậy ... ý của anh là......"

"Mặc kệ ý của anh là gì, Tiểu Trạch tôi sẽ không giao lại cho anh, còn nữa về sau những trường hợp như vậy, xin anh đừng tìm tôi ..." Nói xong, Trình Mộ Thanh định đẩy cửa, sẽ xuống xe

"***" Hách Liên Tuyệt đập một cái vào tay lái, nhìn bóng dáng xiêu xiêu vẹo vẹo của cô gái bên ngoài, cuối cùng vẫn là đẩy cửa xe đuổi theo.

" Trình Mộ Thanh" -Hách Liên Tuyệt lôi cô từ phía sau

Trình Mộ Thanh có chút không kiên nhẫn, quay đầu lại " Anh.... ......."

"Lên xe, anh có chuyện muốn nói với em"

Trình Mộ Thanh ghét nhất bị anh ra lệnh như thế này



"Không" Trình Mộ Thanh tức khí, bỏ tay anh ra liền đi đến đằng trước.

Hiện tại trời đã tối, một chiếc xe tiếp theo bay nhanh qua sát người cô, mà hai ngừoi lại đứng ở đây cãi nhau..

"Anh nói lên xe....."

"Tôi nói là không.."

"Trình Mộ Thanh, anh nói cho em biết, sự nhẫn nại của anh là có giới hạn..."

"Tôi cũng nói cho anh biết, tôi đã chịu anh đủ rồi, kiên nhẫn của tôi đã không còn" Trình Mộ Thanh tức giận hô to, xoay người định chạy, chính là phía sau một chiếc xe bay nhanh đến, mà cô không suy nghĩ xem chiếc xe có đụng mình hay không, chỉ tự nói rằng chạy mau chạy mau, chính là hai cái chân đứng ở đó không nhúc nhích .

"Cẩn thận ——" Hách Liên Tuyệt hô to một tiếng đột nhiên chạy tới, đẩy Trình Mộ Thanh ra, trong một giây lúc cô té ra chỗ khác thị nhìn thấy thân thể của anh bị chiếc xe đụng vào văng lên, rồi ngã lăn xuống mặt đất .

Trình Mộ Thanh trợn tròn mắt,đại não trống không, chờ cho chiếc xe kia chạy ra, cô mới nhớ tới rồi nhanh chạy lại .

" Hách Liên Tuyệt.... ......." Trình Mộ Thanh la lớn nhưng không phát hiện ra giọng nói của mình run rẩy và sợ hãi đến mức nào.

Cô quỳ trên mặt đất, ôm lấy đầu của anh, nhìn xuống đất có một mảng máu, sau đó nhìn vào cánh tay của chính mình cũng có máu .. nhưng không biết làm gì ..

Cả người ngập tràn sợ hãi, trong đầu chỉ nhớ tới thời khắc anh bị xe đụng lúc nãy .

" Hách Liên Tuyệt..... Hách Liên Tuyệt" Trình Mộ Thanh như một cái máy cứ kêu tên anh, lại không nói gì, nhìn thấy vết máu trên người ngập tràn sợ hãi.

Anh nhắm chặt hai mắt, suất khí trên người cũng có vài phần tái đi ..

" Hách Liên Tuyệt, anh đứng lên, anh làm sao vậy? Anh mau đứng lên..." Trình Mộ Thanh bất tri bất giác, khóc oà lên như đứa trẻ, cô hoàn toàn không biết nên làm gì, nhìn xe bốn phía chạy qua lại, nhưng không biết kêu ai để tới cứu anh ..

Ai sẽ tới cứu anh ... ...... .......

**************

Trong bệnh viện, cô đứng ở hành lang, cả người run rẩy, đại não trống không

Thời điểm Ngôn Dục và Tiểu Trạch chạy tới, chỉ thấy cô ngồi trên

Tiểu Trạch cái mũi chua xót, chạy tới " Mẹ, mẹ sao rồi?"

Trình Mộ Thanh chậm rãi nâng con ngươi lên, nhìn đến Tiểu Trạch cô bật khóc oà ra " Tiểu Trạch..." Nói xong, cô ôm lấy Tiểu Trạch khóc rống lên .

Đây là lần đầu tiên, Tiểu Trạch thấy cô khóc như vậy, tâm đều run rẩy

"Mẹ......" Tiểu Trạch nhỏ giọng kêu " Ba sẽ không có việc gì đâu!"

Trình Mộ Thanh ôm Tiểu Trạch, nước mắt không ngừng lại được, vừa rồi bọn họ còn cãi nhau nhưng cũng là anh đã cứu cô thoát khỏi tai nạn xe cộ .

Sớm biết trước được tương lai thì cô đã lên xe, nhất định không cải nhau với anh, nhất định sẽ không chạy đi......



Nếu cô như vậy, anh đã không xảy ra chuyện rồi .. Nhưng cuộc đời này không có nhiều chữ nếu đến thế, bây giờ khi nhắm mắt lại thì cũng chỉ thấy cảnh anh bị xe tông mà thôi ..

Đề là do cô, tất cả do cô !

Ngôn Dục đứng một bên, nhìn đèn của phòng cấp cứu " Tuyệt, sẽ không có chuyện gì.."

Lời nói này không phải là nghi vấn, cũng chẳng phải là an ủi bản thân mà là khẳng định !

Trước kia khi anh đối diện giữa cửa sanh tử, gặp chuyện tàn khốc hơn gấp 100 lần so với chuyện này, mà anh còn tỉnh lại thì bây giờ cũng sẽ có thể !

Kim Sa đứng một bên, mày trau lại, nhưng không nói gì..

Vài người đứng ở hành lang đợi, im lặng chờ đợi, trải qua 1 tiếng chiến tranh tâm lý, rốt cuộc cánh cửa phòng cấp cứu cũng mở ra

Bác sĩ bước ra, mọi người vọt lên, Trình Mộ Thanh là nhanh nhất, sau đó vô lực cầm cánh tay của bác sĩ " Bác sĩ, anh ấy sao rồi? Sao rồi?"

Bác sĩ nhìn những người đứng trước cửa, tháo khẩu trang xuống " Phẩu thuật đã thành công nhưng bão bộ của bệnh nhân bị ảnh hưởng nghiêm trọng, có thể tỉnh lại hay không thì còn phải dựa vào ý chí kiên cường của bệnh nhân, nếu 48 tiếng sau tỉnh lại thì không có gì đáng ngại nhưng nếu không tỉnh lại thì......." Nói đến đây bác sĩ tạm dừng một chút

Trình Mộ Thanh hết sức nắm cánh tay của người bác sĩ " Thì sao?"

Người bác sĩ thở dài một hơi " Nếu 48 tiếng nữa không tỉnh dậy thì có thể một năm sau mới tỉnh lại hoặc cả đời cũng chẳng tỉnh dậy nữa"

Trình Mộ Thanh hoàn toàn đơ người, người sống thực vật?

"Không —— anh ấy sẽ không trở thành người có đời sống thực vật, ánh ấy nhất định phải tỉnh lại, bác sĩ, cầu ngài hãy cứu anh ấy .. cứu cứu anh ấy" Trình Mộ Thanh dùng sức nói

"Chúng tôi đã cố gắng hết sức......"

"Không .. các người cứu anh ấy đi, anh ấy nhất định sẽ tỉnh lại, nhất định sẽ tỉnh lại......" Trong lòng Trình Mộ Thanh đã tự trách, anh ta bởi vì cô mới trở thành bộ dạng bây giờ, cô thật sự đáng trách

"Hiện tại những gì chúng ta có thể làm là chờ đợi thôi.."

Chờ? Cô ghét nhất là từ này ..

Sau khi bác sĩ rời đi, Hách Liên Tuyệt được đẩy ra, nhìn thấy anh nằm trên giường bệnh hai mắt nhắm nghiền, ngực của cô không khỏi cứng lại như là khí phách lăng nhiên, không ai bì nổi, nhất định sẽ rất khó chịu ..

Mắt thấy anh bị đưa vào phòng bệnh, trong lòng cô âm thầm hạ một cái quyết tâm là 48 tiếng này, sẽ không rời anh nửa bước ..

Cô nhất định phải chờ cho đến khi anh tỉnh lại ! Nhất định phải......

"Các người về đi, tôi ở đây cùng anh ấy" Hiện tại trời đã rạng sáng, hốc mắt đỏ ửng, Trình Mộ Thanh nói.

"Chúng tôi ở đây chờ cùng cô"- Ngôn Dục nói

Tiểu Trạch gật đầu đồng ý " Mẹ, con sẽ đợi cùng mẹ"

Trình Mộ Thanh không nói thêm gì, chậm rãi đi đến phòng bệnh, Tiểu Trạch và Ngôn Dục cũng không khỏi khổ sở, Trình Mộ Thanh thì tự trách thân mình, Tiểu Trạch cho Kim Sa về trước, Tiểu Trạch ở đây cùng Ngôn Dục là được rồi, Kim Sa nghe vậy cũng không nói gì liền bước đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Tài, Đưa Cục Cưng Cho Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook