Tổng Tài, Đưa Cục Cưng Cho Tôi
Chương 140
Mạc Ngôn Biệt Trí
01/04/2016
Nói thật, cô không tin anh lừa cô nhưng tin nhắn này thì ... ...... .......
Trong khoảng thời gian ngắn, cô cảm giác trái tim mình đau nhói, thở không được, lúc này nghe được tiếng bước chân, cô nhanh chóng để di động của anh lại chổ cũ .
Ngước mắt, Hách Liên Tuyệt đang nở nụ cười trong tay còn cầm cái hộp về phần là cái gì căn bản bây giờ cô cũng chẳng còn tâm tình để xem.
Hách Liên Tuyệt bước lên, mang trong tay một cái miếng tròn tròn -" Hôm nay chúng ta thử cái này được không?"
"Bao cao su?"- Trình Mộ Thanh nhìn thấy, miệng hé ra một tia cười khổ ..
Đàn ông không phải không thích đeo thứ này sao? Anh vì cái gì lại muốn đeo vào? Chẳng lẽ anh không muốn cùng cô.
Nghĩ đến đây, Hách Liên Tuyệt đã hôn thấu cô, chính là cô dừng lại, cố gắng nở ra một nụ cười -" Tuyệt, em muốn hỏi anh một việc".
"việc gì?"- Hách Liên Tuyệt có vẻ hụt hẩng, một lòng nghĩ lát nữa như thế nào mà tra tấn cô .
"Ngày hôm qua anh đi đâu?"
Hách Liên Tuyệt mặt ngẩng ra, thuỳ mâu -" Chỉ là anh đi xử lý chút việc thôi, bé yêu, hiện tại đừng nói việc này nữa được không, anh muốn ăn em......"- Hách Liên Tuyệt nhìn cô, một bộ dạng muốn ăn sạch Trình Mộ Thanh .
Chính là trong mắt Trình Mộ Thanh, dĩ nhiên là châm chọc, quả nhiên anh không dám nhìn thẳng vào mắt cô ..
Có người nói, lúc nói dối ánh mắt sẽ biến hoá không dám nhìn thẳng vào đối phương ...Phản ứng này của anh đã nói lên tất cả là anh lừa dối cô !
Lúc Hách Liên Tuyệt đang tiếp cận, cô đột nhiên đẩy anh ra " Thật xin lỗi, bây giờ em không có tâm trạng " . Nói xong cô nhặt quần áo lên mặc vào, cũng không quản chuyện thẹn thùng khi mặc quần áo trước mặt anh, chỉ cảm thấy bây giờ trái tim đau quá, đau đến thở không được, chỉ cần nghĩ đêm qua anh cùng người phụ nữ khác cùng một chỗ, bây giờ lại tìm đến cô, điều này không khỏi làm cô tổn thương !
Không khỏi, ... cô dùng cánh tay lau đôi môi đã bị anh hôn qua .. Tình yêu của anh, bất quá chỉ vậy thôi ! Một bên nói yêu cô còn một bên thì lấy cớ gạt cô đi tìm Chu Lâm Na.
Chỉ cần nghĩ vậy, cô không khỏi tức giận, tự nói với bản thân kiên cường một chút, kiên cường một chút !
Hành động của cô làm cho anh khó hiểu, sau đó ôm trụ cánh tay của cô -" Em sao vậy?"- anh ta nhăn mặt lại, vừa rồi còn tốt mà nhưng thế nào bây giờ lại như vậy?
Trình Mộ Thanh mặc quần áo vào, đẩy anh ra:" Xin lỗi, hôm nay em có việc, em đi trước "- Nói xong, liền hướng ra bên ngoài.
" Trình Mộ Thanh"- Hách Liên Tuyệt gọi lại, nhanh chân chạy đến trước mặt cô -" em làm sao vậy? Vừa rồi còn tốt mà......"
"Không có gì, chỉ là bỗng nhiên muốn về". Trình Mộ Thanh lạnh lùng nói.
Nghe được giọng nói nghẹn ngào của cô, Hách Liên Tuyệt nhìn thấu, cứ tưởng cô không muốn cùng anh phát sinh quan hệ, không khỏi đau lòng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên -" em rốt cuộc sao vậy? Nếu em không thích, anh sẽ không đụng em nữa......"
Đối với những hành động thân mật của anh, Trình Mộ Thanh càng thêm phản cảm, đẩy anh ra -" Xin lỗi, hiện tại em không muốn nói chuyện với anh cũng không muốn nhìn thấy anh nữa".
Nói xong, đẩy anh rồi bỏ chạy ra ngoài .
"Phanh" một tiếng, cửa bị đóng lại, lúc này cũng biết được cô rất tức giận ..
Hách Liên Tuyệt có chút không rõ, phụ nữ đúng là động vật khó hiểu nhất !
chính là cái dạng này của cô cũng làm cho anh không thoải mái, hơn nữa vừa rồi cô còn hỏi anh hôm qua ở đâu và làm gì .
Nghĩ đến đây anh nhanh chóng quay về cầm lấy di động trên tay, chính là vừa đụng vào màn hình sáng lên tin nhắn của Chu Lâm Na ...
Chẳng lẽ vừa rồi cô.... ...
nghĩ nghĩ, anh biết cô hiểu lầm rồi !
"**" Hách Liên Tuyệt hạ giọng mắng, cầm di động nhanh đuổi theo.
Anh một bên lái xe, một bên tìm kiếm, nhưng hiiện tại trời đã tối cô có thể đi đâu? Cứ thế anh một bên lái xe, một bên tìm kiếm bóng dáng quen thuộc kia ..
Nhưng tìm thế nào cũng không thấy......
Trình Mộ Thanh chạy ra, chạy lâu thật lâu cuối cùng ngồi xổm xuống khóc to lên ..
Thà rằng anh đừng nói yêu cô thì lúc anh lừa dối cô cũng chẳng vô dụng như bây giờ, chỉ biết tìm một chỗ núp mình rồi khóc !
Chính là tại sao? Tại sao anh lừa cô? Cô đã yêu anh rồi còn đâu ..
Thì ra tình yêu lại làm cho người ta trở nên vô dụng đến vậy, chỉ biết suy sút, một lòng chờ đợi nghĩ cho anh ! Thậm chí lúc anh bên cạnh người phụ nữ khác, cô cũng không biết làm gì chỉ biết ngồi đợi chờ xem anh đang làm gì, có xảy ra chuyện gì không.
Cô mặc kệ quá khứ của anh và Chu Lâm Na thế nào, chính là sau khi bọn họ xác định tình cảm của nhau, cô không thể chấp nhận được ..
Tình yêu không phải là 1 và 1 sao? Hay có lẽ anh căn bản đã không yêu cô? Chỉ nói xuông ra ngoài vậy thôi? Giống như Chu Lâm Na từng nói, anh đối với cô chỉ là đùa giỡn.... .......
Nhưng đêm đó thì sao? anh vì cái gì lại đỡ chiếc xe đó dùm cô? ..
Nghĩ nghĩ, Trình Mộ Thanh càng thêm rối mù, trong lòng vô cùng thống khổ, trái tim đau nhói không thôi, thật giống như cô chỉ cần thở một chút thì tim sẽ đau lên vạn lần ..
Lúc này, trời đỗ mưa, cô tức giận ngẩng đầu nhìn bầu trời, làm sao vậy? Ngay cả ông trời cũng ăn hiếp cô sao?
Ngọn đèn u ám rọi vào khuôn mặt của Trình Mộ Thanh, biểu tình của cô làm cho người khác không khỏi đau lòng ..
Trước khi quen biết Hách Liên Tuyệt cô không phải là người dễ khóc, chính vì anh mà cô biết khóc nhiều hơn mà cũng trở nên yếu đuối hơn ..
Hách Liên Tuyệt giống như cái kiếp nạn của cô vậy !
Lúc này, một chiếc xe dừng trước mặt của cô, Uất Sâm Dạ xa xa nhìn thấy cô, một người phụ nữ nhỏ bé ngây ngốc ngồi xổm nơi này, chẳng lẽ cô không biết trời đang mưa sao?
Uất Sâm Dạ nhanh chạy xe tới, bước xuống cởi áo khoát để lên người Trình Mộ Thanh -" em điên rồi sao? Không thấy trời đang mưa à?"
"Có dịp tự làm cho chính bản thân mình tỉnh ngộ" Trình Mộ Thanh sâu kín nói.
Uất Sâm Dạ biết cô không vui, nên lôi cô lên xe, Trình Mộ Thanh cũng không phản ứng, chỉ lên xe rồi ngồi vào ..
Trời mưa không lớn lắm, nhưng nó cứ to nhỏ to nhỏ không cố định ... cũng giống như cô và Hách Liên Tuyệt vậy ..
Dọc theo đường đi, Trình Mộ Thanh mân thần không nói thêm gì .. Tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng Uất Sm Dạ khẳng định chuyện này có liên quan đến Hách Liên Tuyệt !
"Anh chở em về"
"Không cần ——" Trình Mộ Thanh ra tiếng, trả lời có chút gấp, nếu như cô trở về ngộ nhỡ Hách Liên Tuyệt đi tìm thì biết làm sao ..
Chính là nghĩ lại, anh đối với cô chỉ là đùa giỡn, đùa giỡn mà thôi .. Mà nếu đã đùa giỡn thì làm sao anh đi tìm cô được? Tự cho mình cái an ủi .. anh trở về tìm đi ...
"Uất Sâm Dạ, chở em đi vòng vòng một chút được không? hiện tại em không muốn về". Trình Mộ Thanh nói
Chỉ cần nhìn thấy con ngươi trong suốt của cô thì không ai có thể cự tuyệt được .. Uất Sâm Dạ gật đầu, lái xe đi vòng vòng thành phố A .
Xe cuối cùng dừng lại ở bờ biển, trời đã hết mưa nhưng vẫn có chút gió, Trình Mộ Thanh khoát chiếc áo của Uất Sm Dạ đứng ở nơi đó, thoạt nhìn có chút cô đơn .
Uất Sâm Dạ bước qua nhìn bóng dáng của cô, đã không thể đi theo thân thể của anh ta ..
Lúc này, anh ta vươn tay ôm lấy cô ..Đây là lần đầu tiên anh ta có động tác thân mật như vậy, làm cho Trình Mộ Thanh cứng đờ, hơi nghiêng đầu nhìn anh ta, cánh tay của anh ta ôm gọn lấy cô để cô sát vào trong lòng ngực sau đó nhẹ giọng hỏi -" Lạnh không?"
Trình Mộ Thanh cái mũi có chút ê ẩm, lắc đầu- " Không lạnh".
Nhưng Uất Sâm Dạ không buông tay, mà tiếp tục ôm lấy cô -." Nếu đau khổ em hãy khóc đi"
Anh ta luôn như một người anh trai chăm sóc cho cô, tóm lại lúc cô cần anh ta sẽ xuất hiện, đây là lần đầu tiên theo bản năng cô xem anh ta trở thành anh trai .
"Uất Sâm Dạ, cám ơn anh...... Cám ơn anh đã giúp em, thật lòng cám ơn vì mỗi lần em cần anh đều xuất hiện".
Uất Sâm Dạ nở nụ cười không nói thêm gì, chỉ ôm cô một lúc một chắc hơn, có lẽ quyết định của anh ta đã sai, Hách Liên Tuyệt căn bản là không xứng với cô !
Anh ta có phải nên áp dụng hành động không? Nhưng anh ta sợ anh ta sẽ yêu cô, không thể tự kềm chế được ! Chẳng qua là nhìn thấy bộ dạng khổ sở này, anh ta không chịu nỗi, cũng khó chịu giống như cô vậy .
" Trình Mộ Thanh......"
"sao?"
"Nếu em ở đây không vui thì chúng ta cùng nhau quay về Milan đi".
Trong khoảng thời gian ngắn, cô cảm giác trái tim mình đau nhói, thở không được, lúc này nghe được tiếng bước chân, cô nhanh chóng để di động của anh lại chổ cũ .
Ngước mắt, Hách Liên Tuyệt đang nở nụ cười trong tay còn cầm cái hộp về phần là cái gì căn bản bây giờ cô cũng chẳng còn tâm tình để xem.
Hách Liên Tuyệt bước lên, mang trong tay một cái miếng tròn tròn -" Hôm nay chúng ta thử cái này được không?"
"Bao cao su?"- Trình Mộ Thanh nhìn thấy, miệng hé ra một tia cười khổ ..
Đàn ông không phải không thích đeo thứ này sao? Anh vì cái gì lại muốn đeo vào? Chẳng lẽ anh không muốn cùng cô.
Nghĩ đến đây, Hách Liên Tuyệt đã hôn thấu cô, chính là cô dừng lại, cố gắng nở ra một nụ cười -" Tuyệt, em muốn hỏi anh một việc".
"việc gì?"- Hách Liên Tuyệt có vẻ hụt hẩng, một lòng nghĩ lát nữa như thế nào mà tra tấn cô .
"Ngày hôm qua anh đi đâu?"
Hách Liên Tuyệt mặt ngẩng ra, thuỳ mâu -" Chỉ là anh đi xử lý chút việc thôi, bé yêu, hiện tại đừng nói việc này nữa được không, anh muốn ăn em......"- Hách Liên Tuyệt nhìn cô, một bộ dạng muốn ăn sạch Trình Mộ Thanh .
Chính là trong mắt Trình Mộ Thanh, dĩ nhiên là châm chọc, quả nhiên anh không dám nhìn thẳng vào mắt cô ..
Có người nói, lúc nói dối ánh mắt sẽ biến hoá không dám nhìn thẳng vào đối phương ...Phản ứng này của anh đã nói lên tất cả là anh lừa dối cô !
Lúc Hách Liên Tuyệt đang tiếp cận, cô đột nhiên đẩy anh ra " Thật xin lỗi, bây giờ em không có tâm trạng " . Nói xong cô nhặt quần áo lên mặc vào, cũng không quản chuyện thẹn thùng khi mặc quần áo trước mặt anh, chỉ cảm thấy bây giờ trái tim đau quá, đau đến thở không được, chỉ cần nghĩ đêm qua anh cùng người phụ nữ khác cùng một chỗ, bây giờ lại tìm đến cô, điều này không khỏi làm cô tổn thương !
Không khỏi, ... cô dùng cánh tay lau đôi môi đã bị anh hôn qua .. Tình yêu của anh, bất quá chỉ vậy thôi ! Một bên nói yêu cô còn một bên thì lấy cớ gạt cô đi tìm Chu Lâm Na.
Chỉ cần nghĩ vậy, cô không khỏi tức giận, tự nói với bản thân kiên cường một chút, kiên cường một chút !
Hành động của cô làm cho anh khó hiểu, sau đó ôm trụ cánh tay của cô -" Em sao vậy?"- anh ta nhăn mặt lại, vừa rồi còn tốt mà nhưng thế nào bây giờ lại như vậy?
Trình Mộ Thanh mặc quần áo vào, đẩy anh ra:" Xin lỗi, hôm nay em có việc, em đi trước "- Nói xong, liền hướng ra bên ngoài.
" Trình Mộ Thanh"- Hách Liên Tuyệt gọi lại, nhanh chân chạy đến trước mặt cô -" em làm sao vậy? Vừa rồi còn tốt mà......"
"Không có gì, chỉ là bỗng nhiên muốn về". Trình Mộ Thanh lạnh lùng nói.
Nghe được giọng nói nghẹn ngào của cô, Hách Liên Tuyệt nhìn thấu, cứ tưởng cô không muốn cùng anh phát sinh quan hệ, không khỏi đau lòng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên -" em rốt cuộc sao vậy? Nếu em không thích, anh sẽ không đụng em nữa......"
Đối với những hành động thân mật của anh, Trình Mộ Thanh càng thêm phản cảm, đẩy anh ra -" Xin lỗi, hiện tại em không muốn nói chuyện với anh cũng không muốn nhìn thấy anh nữa".
Nói xong, đẩy anh rồi bỏ chạy ra ngoài .
"Phanh" một tiếng, cửa bị đóng lại, lúc này cũng biết được cô rất tức giận ..
Hách Liên Tuyệt có chút không rõ, phụ nữ đúng là động vật khó hiểu nhất !
chính là cái dạng này của cô cũng làm cho anh không thoải mái, hơn nữa vừa rồi cô còn hỏi anh hôm qua ở đâu và làm gì .
Nghĩ đến đây anh nhanh chóng quay về cầm lấy di động trên tay, chính là vừa đụng vào màn hình sáng lên tin nhắn của Chu Lâm Na ...
Chẳng lẽ vừa rồi cô.... ...
nghĩ nghĩ, anh biết cô hiểu lầm rồi !
"**" Hách Liên Tuyệt hạ giọng mắng, cầm di động nhanh đuổi theo.
Anh một bên lái xe, một bên tìm kiếm, nhưng hiiện tại trời đã tối cô có thể đi đâu? Cứ thế anh một bên lái xe, một bên tìm kiếm bóng dáng quen thuộc kia ..
Nhưng tìm thế nào cũng không thấy......
Trình Mộ Thanh chạy ra, chạy lâu thật lâu cuối cùng ngồi xổm xuống khóc to lên ..
Thà rằng anh đừng nói yêu cô thì lúc anh lừa dối cô cũng chẳng vô dụng như bây giờ, chỉ biết tìm một chỗ núp mình rồi khóc !
Chính là tại sao? Tại sao anh lừa cô? Cô đã yêu anh rồi còn đâu ..
Thì ra tình yêu lại làm cho người ta trở nên vô dụng đến vậy, chỉ biết suy sút, một lòng chờ đợi nghĩ cho anh ! Thậm chí lúc anh bên cạnh người phụ nữ khác, cô cũng không biết làm gì chỉ biết ngồi đợi chờ xem anh đang làm gì, có xảy ra chuyện gì không.
Cô mặc kệ quá khứ của anh và Chu Lâm Na thế nào, chính là sau khi bọn họ xác định tình cảm của nhau, cô không thể chấp nhận được ..
Tình yêu không phải là 1 và 1 sao? Hay có lẽ anh căn bản đã không yêu cô? Chỉ nói xuông ra ngoài vậy thôi? Giống như Chu Lâm Na từng nói, anh đối với cô chỉ là đùa giỡn.... .......
Nhưng đêm đó thì sao? anh vì cái gì lại đỡ chiếc xe đó dùm cô? ..
Nghĩ nghĩ, Trình Mộ Thanh càng thêm rối mù, trong lòng vô cùng thống khổ, trái tim đau nhói không thôi, thật giống như cô chỉ cần thở một chút thì tim sẽ đau lên vạn lần ..
Lúc này, trời đỗ mưa, cô tức giận ngẩng đầu nhìn bầu trời, làm sao vậy? Ngay cả ông trời cũng ăn hiếp cô sao?
Ngọn đèn u ám rọi vào khuôn mặt của Trình Mộ Thanh, biểu tình của cô làm cho người khác không khỏi đau lòng ..
Trước khi quen biết Hách Liên Tuyệt cô không phải là người dễ khóc, chính vì anh mà cô biết khóc nhiều hơn mà cũng trở nên yếu đuối hơn ..
Hách Liên Tuyệt giống như cái kiếp nạn của cô vậy !
Lúc này, một chiếc xe dừng trước mặt của cô, Uất Sâm Dạ xa xa nhìn thấy cô, một người phụ nữ nhỏ bé ngây ngốc ngồi xổm nơi này, chẳng lẽ cô không biết trời đang mưa sao?
Uất Sâm Dạ nhanh chạy xe tới, bước xuống cởi áo khoát để lên người Trình Mộ Thanh -" em điên rồi sao? Không thấy trời đang mưa à?"
"Có dịp tự làm cho chính bản thân mình tỉnh ngộ" Trình Mộ Thanh sâu kín nói.
Uất Sâm Dạ biết cô không vui, nên lôi cô lên xe, Trình Mộ Thanh cũng không phản ứng, chỉ lên xe rồi ngồi vào ..
Trời mưa không lớn lắm, nhưng nó cứ to nhỏ to nhỏ không cố định ... cũng giống như cô và Hách Liên Tuyệt vậy ..
Dọc theo đường đi, Trình Mộ Thanh mân thần không nói thêm gì .. Tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng Uất Sm Dạ khẳng định chuyện này có liên quan đến Hách Liên Tuyệt !
"Anh chở em về"
"Không cần ——" Trình Mộ Thanh ra tiếng, trả lời có chút gấp, nếu như cô trở về ngộ nhỡ Hách Liên Tuyệt đi tìm thì biết làm sao ..
Chính là nghĩ lại, anh đối với cô chỉ là đùa giỡn, đùa giỡn mà thôi .. Mà nếu đã đùa giỡn thì làm sao anh đi tìm cô được? Tự cho mình cái an ủi .. anh trở về tìm đi ...
"Uất Sâm Dạ, chở em đi vòng vòng một chút được không? hiện tại em không muốn về". Trình Mộ Thanh nói
Chỉ cần nhìn thấy con ngươi trong suốt của cô thì không ai có thể cự tuyệt được .. Uất Sâm Dạ gật đầu, lái xe đi vòng vòng thành phố A .
Xe cuối cùng dừng lại ở bờ biển, trời đã hết mưa nhưng vẫn có chút gió, Trình Mộ Thanh khoát chiếc áo của Uất Sm Dạ đứng ở nơi đó, thoạt nhìn có chút cô đơn .
Uất Sâm Dạ bước qua nhìn bóng dáng của cô, đã không thể đi theo thân thể của anh ta ..
Lúc này, anh ta vươn tay ôm lấy cô ..Đây là lần đầu tiên anh ta có động tác thân mật như vậy, làm cho Trình Mộ Thanh cứng đờ, hơi nghiêng đầu nhìn anh ta, cánh tay của anh ta ôm gọn lấy cô để cô sát vào trong lòng ngực sau đó nhẹ giọng hỏi -" Lạnh không?"
Trình Mộ Thanh cái mũi có chút ê ẩm, lắc đầu- " Không lạnh".
Nhưng Uất Sâm Dạ không buông tay, mà tiếp tục ôm lấy cô -." Nếu đau khổ em hãy khóc đi"
Anh ta luôn như một người anh trai chăm sóc cho cô, tóm lại lúc cô cần anh ta sẽ xuất hiện, đây là lần đầu tiên theo bản năng cô xem anh ta trở thành anh trai .
"Uất Sâm Dạ, cám ơn anh...... Cám ơn anh đã giúp em, thật lòng cám ơn vì mỗi lần em cần anh đều xuất hiện".
Uất Sâm Dạ nở nụ cười không nói thêm gì, chỉ ôm cô một lúc một chắc hơn, có lẽ quyết định của anh ta đã sai, Hách Liên Tuyệt căn bản là không xứng với cô !
Anh ta có phải nên áp dụng hành động không? Nhưng anh ta sợ anh ta sẽ yêu cô, không thể tự kềm chế được ! Chẳng qua là nhìn thấy bộ dạng khổ sở này, anh ta không chịu nỗi, cũng khó chịu giống như cô vậy .
" Trình Mộ Thanh......"
"sao?"
"Nếu em ở đây không vui thì chúng ta cùng nhau quay về Milan đi".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.