Tổng Tài, Đưa Cục Cưng Cho Tôi
Chương 74
Mạc Ngôn Biệt Trí
29/03/2016
Ngẩng đầu, Chu Lâm Na căm tức liếc người đàn ông một cái sau đóliền xoay người bước ra ngoài.
"Tuyệt" -Chu Lâm Na hô từ phía sau.
Hách Liên Tuyệt hơi sửng sốt nhưng không có dừng lại, tiếp tục đi.
"Tuyệt" -Chu Lâm Na chạy tới, lấy tay ngăn anh lại.
Hách Liên Tuyệt dừng lại, con ngươi không chút để ý cô, Chu Lâm Na tháo mắt kính ra, ngẩng đầu ánh mắt nhìn thẳng vào anh - " Anh biết là em đúng không?"
Hách Liên Tuyệt như cô đoán,trên mặt không có chút biểu tình gì.
Chu Lâm Na không cam lòng, ngăn anh lại - " Anh chẳng lẽ thật muốn em ngồi tù sao?"
"Tôi không nghĩ rằng, cô nhẫn tâm như vậy "- Hách Liên Tuyệt ánh mắt tàn nhẫn đảo qua cô - " Làm tổn thương ai cũng được nhưng không nên tổn thương thằng bé".
Chu Lâm Na hốt hoảng, nhìn Hách Liên Tuyệt -" Em không có muốn đả thương thằng bé, chỉ vì em muốn xem thằng bé có phải con trai của anh không, em cũng không ngờ sự tình lại nghiêm trọng như vậy . Tuyệt, chẳng lẽ anh không phát hihện ra, anh thay đổi sao?" -Đột nhiên, Chu Lâm Na hướng đến phía anh lớn tiếng, nhìn thấy ánh mắt của anh như bị thương vậy.
Hách Liên Tuyệt dừng lại -" Thằng bé chỉ là một đứa nhỏ, cô cũng nhẫn tâm ra tay ! Cô khi nào thì trở nên tàn nhẫn như vậy?"
Ngay lúc đó, phía sau, Trình Mộ Thanh vội vàng tới đồn cảnh sát, vừa mới xoay người chợt nghe đến cuộc đối thoại giữa bọn họ, giống như có liên quan đến Tiểu Trạch, theo bản năng, cô tránh không xuất hiện.
"Tàn nhẫn?" -Chu Lâm Na nói lên hai chữ, khoé miệng xẹt qua một tia cười lạnh - " Em có tàn nhẫn bằng anh không? anh nói sẽ không rời em đi, sẽ không buông tay em nhưng hiện tại thì anh đang đối xử với em như thế nào? Vì anh,em tình nguyện từ bỏ giới showbiz, chính là anh vẫn lạnh nhạt đối với em, em có tàn nhẫn bằng anh không?" - Chu Lâm Na tức giận nói to, đem những điều nghẹn khuất trong lòng nói ra.
"Nhưng vấn đề thằng bé chỉ là một đứa nhỏ, cô không cần đem sự tình liên luỵ đến thằng bé, chuyện này Trình Mộ Thanh mà biết, chắc chắn sẽ không buông tha cho cô" -Hách Liên Tuyệt nói từng chữ.
"Trình Mộ Thanh" -Nhắc tới ba chữ này, Chu Lâm Na giống như bị kích thích- " Nếu như anh không nói làm sao cô ấy biết? Lần trước khi biễu diễn trang sức, cái đèn bị nới lỏng chính là em làm, anh cũng đâu có nói với cô ấy? Vì cái gì lúc này anh lại không tiếp tục giúp em? Nếu anh nói ra ngoài thì tất cả mọi việc của em đều bị phá huỷ..."- Chu Lâm Na hét lớn, nước mắt cũng theo khoé mà tràn ra.
Mà Trình Mộ Thanh đứng bên góc nghe hết được, cả người giật mình, thì ra chuyện kia chính là cô ta làm, mà Hách Liên Tuyệt đến bệnh viện chăm sóc cô còn nói rằng do sân khấu có vấn đề? Thì ra chỉ muốn giúp con ả đó giấu diếm mà thôi ! Còn có lần Chu Lâm Na đem chính cô ra làm bia đỡ...
"Tuyệt, em cầu anh, đừng nói ra được không? Nếu anh nói thì mọi thứ hiện tại và cả tương lai của em đều bị phá huỷ..."- Nói xong, Chu Lâm Na đi qua, lay lay cánh tay của Hách Liên Tuyệt khẩn cầu nói.
Trình Mộ Thanh rốt cuộc không nhịn được nữa, trực tiếp xông ra ngoài, đi đến trước mặt Chu Lâm Na " Bốp" một tiếng chuẩn xác vô cùng, một cái tát lên mặt Chu Lâm Na, âm thanh thanh thuý vang lên..
"Tiện nhân, chuyện này, tôi sẽ không để yên".
"Tuyệt" -Chu Lâm Na hô từ phía sau.
Hách Liên Tuyệt hơi sửng sốt nhưng không có dừng lại, tiếp tục đi.
"Tuyệt" -Chu Lâm Na chạy tới, lấy tay ngăn anh lại.
Hách Liên Tuyệt dừng lại, con ngươi không chút để ý cô, Chu Lâm Na tháo mắt kính ra, ngẩng đầu ánh mắt nhìn thẳng vào anh - " Anh biết là em đúng không?"
Hách Liên Tuyệt như cô đoán,trên mặt không có chút biểu tình gì.
Chu Lâm Na không cam lòng, ngăn anh lại - " Anh chẳng lẽ thật muốn em ngồi tù sao?"
"Tôi không nghĩ rằng, cô nhẫn tâm như vậy "- Hách Liên Tuyệt ánh mắt tàn nhẫn đảo qua cô - " Làm tổn thương ai cũng được nhưng không nên tổn thương thằng bé".
Chu Lâm Na hốt hoảng, nhìn Hách Liên Tuyệt -" Em không có muốn đả thương thằng bé, chỉ vì em muốn xem thằng bé có phải con trai của anh không, em cũng không ngờ sự tình lại nghiêm trọng như vậy . Tuyệt, chẳng lẽ anh không phát hihện ra, anh thay đổi sao?" -Đột nhiên, Chu Lâm Na hướng đến phía anh lớn tiếng, nhìn thấy ánh mắt của anh như bị thương vậy.
Hách Liên Tuyệt dừng lại -" Thằng bé chỉ là một đứa nhỏ, cô cũng nhẫn tâm ra tay ! Cô khi nào thì trở nên tàn nhẫn như vậy?"
Ngay lúc đó, phía sau, Trình Mộ Thanh vội vàng tới đồn cảnh sát, vừa mới xoay người chợt nghe đến cuộc đối thoại giữa bọn họ, giống như có liên quan đến Tiểu Trạch, theo bản năng, cô tránh không xuất hiện.
"Tàn nhẫn?" -Chu Lâm Na nói lên hai chữ, khoé miệng xẹt qua một tia cười lạnh - " Em có tàn nhẫn bằng anh không? anh nói sẽ không rời em đi, sẽ không buông tay em nhưng hiện tại thì anh đang đối xử với em như thế nào? Vì anh,em tình nguyện từ bỏ giới showbiz, chính là anh vẫn lạnh nhạt đối với em, em có tàn nhẫn bằng anh không?" - Chu Lâm Na tức giận nói to, đem những điều nghẹn khuất trong lòng nói ra.
"Nhưng vấn đề thằng bé chỉ là một đứa nhỏ, cô không cần đem sự tình liên luỵ đến thằng bé, chuyện này Trình Mộ Thanh mà biết, chắc chắn sẽ không buông tha cho cô" -Hách Liên Tuyệt nói từng chữ.
"Trình Mộ Thanh" -Nhắc tới ba chữ này, Chu Lâm Na giống như bị kích thích- " Nếu như anh không nói làm sao cô ấy biết? Lần trước khi biễu diễn trang sức, cái đèn bị nới lỏng chính là em làm, anh cũng đâu có nói với cô ấy? Vì cái gì lúc này anh lại không tiếp tục giúp em? Nếu anh nói ra ngoài thì tất cả mọi việc của em đều bị phá huỷ..."- Chu Lâm Na hét lớn, nước mắt cũng theo khoé mà tràn ra.
Mà Trình Mộ Thanh đứng bên góc nghe hết được, cả người giật mình, thì ra chuyện kia chính là cô ta làm, mà Hách Liên Tuyệt đến bệnh viện chăm sóc cô còn nói rằng do sân khấu có vấn đề? Thì ra chỉ muốn giúp con ả đó giấu diếm mà thôi ! Còn có lần Chu Lâm Na đem chính cô ra làm bia đỡ...
"Tuyệt, em cầu anh, đừng nói ra được không? Nếu anh nói thì mọi thứ hiện tại và cả tương lai của em đều bị phá huỷ..."- Nói xong, Chu Lâm Na đi qua, lay lay cánh tay của Hách Liên Tuyệt khẩn cầu nói.
Trình Mộ Thanh rốt cuộc không nhịn được nữa, trực tiếp xông ra ngoài, đi đến trước mặt Chu Lâm Na " Bốp" một tiếng chuẩn xác vô cùng, một cái tát lên mặt Chu Lâm Na, âm thanh thanh thuý vang lên..
"Tiện nhân, chuyện này, tôi sẽ không để yên".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.