Tổng Tài, Đưa Cục Cưng Cho Tôi
Chương 76
Mạc Ngôn Biệt Trí
29/03/2016
Trình Mộ Thanh mới từ ngoài trở về, liền thấy cái bóng dáng cao lớn trong
phòng, chỉ cần nhìn thấy anh, cô nhịn không được những ẩn khuất trong
lòng, tiến lên, ánh mắt căm thù nhìn anh - " Ngài tới đây làm cái gì?"
"Anh đến để thăm Tiểu Trạch"- Hách Liên Tuyệt nói, trong tay còn cầm rất nhiều đồ ăn ngon.
"Không cần, nơi này không hoan nghên ngài đâu, xin mời ngài đi cho" -Trình Mộ Thanh trực tiếp đuổi khách, đối với Hách Liên Tuyệt cô đã không còn muốn nói thêm gì.
Ngôn Dục, Tiểu Trạch, cả Kiều Tây Tây ba người nhìn thấy, ai cũng không dám xen vào ..
Hách Liên Tuyệt đảo qua ba người bọn họ -" Anh nghĩ anh và em nên nói chuyện với nhau".
"Nói chuyện gì? Là nói về Chu Lâm Na hay Tiểu Trạch? Nếu là chuyện của Tiểu Trạch thì tôi cũng nói rõ cho anh hiểu và cũng khẳng định rằng không phải ! Cho nên đừng tự mình đa tình rồi tới đây để tỏ vẻ nịnh bợ, thằng bé không phải con anh, anh không cần phí thời gian mà đến đây nữa".
Đôi mắt màu lục của anh nhìn chằm chằm vào cô, Trình Mộ Thanh cũng nhìn lại, bốn mắt nhìn nhau, không ai chịu nhận thua, hiện tại Trình Mộ Thanh cảm thấy cái chuyện cô đã từng muốn nói ra sự thật với anh thật là ngu xuẩn, rất ngu xuẩn !
Xoay người, Hách Liên Tuyệt bước đi.
"Hách Liên Tuyệt" -Vừa đi, Trình Mộ Thanh đã kêu lại -" Tôi biết thế lực tài lực của anh rất lớn nhưng cũng khẳng định rằng tôi không sợ anh, mặc kệ anh giúp Chu Lâm Na giữ gìn như thế nào, tôi nhất định sẽ tố cáo cô ta" -Trình Mộ Thanh gằn từng chữ.
Hách Liên Tuyệt không nói gì trực tiếp rời đi.
Anh không nói lời nào? Là biểu thị ý gì? Trình Mộ Thanh cảm thấy trong lòng bế tắc.
Ngôn Dục bước qua -" Thôi thôi, không cần giận giữ, nhiều đồ ăn ngon như vậy, cô chắc vẫn chưa ăn gì, ăn một chút trước đi" -Ngôn Dục giảng hoà nói.
"Không ăn, ném đi" -Trình Mộ Thanh nhìn thấy những thứ đó cảm thấy phiền lòng.
Ngôn Dục cùng Kiều Tây Tây nhìn về cô.
"Mẹ, cho dù là mẹ tức giận cũng không thể lãng phí lương thực nha"- Tiểu Trạch mở miệng.
Trình Mộ Thanh nhìn thằng bé không nói gì nhưng trong lòng rất nghẹn khuất.
"Í? Di động của ai?"- Ngôn Dục bỗng nhiên cầm lấy di động trên bàn hỏi.
"Không phải của tôi" -Kiều Tây Tây lắc đầu.
Tiểu Trạch cũng lắc đầu -" Con cũng chưa từng thấy qua".
Lúc này, Trình Mộ Thanh quay đầu lại nhìn di động trong tay Ngôn Dục.
"Thiệt là cái nhãn hiệu rẻ tiền, không biết ai loạn xạ quăng cái loại rác rưởi này ở đây" -Nói xong, Ngôn Dục định vứt bỏ.
"Chờ một chút" -Trình Mộ Thanh đi qua, cầm lấy di động mở ra, bên trong liền truyền phát ra một đoạn nói chuyện.
Đây chính là bản ghi chép của Chu Lâm Na và bọn cướp, cũng là chứng cớ quan trọng nhất hiện tại, chính là di động này không phải trong tay Hách Liên Tuyệt sao? Chẳng lẽ anh không cẩn thận để quên lại? Hay là......Anh cố ý? Trình Mộ Thanh càng thêm rối rắm ..
"Anh đến để thăm Tiểu Trạch"- Hách Liên Tuyệt nói, trong tay còn cầm rất nhiều đồ ăn ngon.
"Không cần, nơi này không hoan nghên ngài đâu, xin mời ngài đi cho" -Trình Mộ Thanh trực tiếp đuổi khách, đối với Hách Liên Tuyệt cô đã không còn muốn nói thêm gì.
Ngôn Dục, Tiểu Trạch, cả Kiều Tây Tây ba người nhìn thấy, ai cũng không dám xen vào ..
Hách Liên Tuyệt đảo qua ba người bọn họ -" Anh nghĩ anh và em nên nói chuyện với nhau".
"Nói chuyện gì? Là nói về Chu Lâm Na hay Tiểu Trạch? Nếu là chuyện của Tiểu Trạch thì tôi cũng nói rõ cho anh hiểu và cũng khẳng định rằng không phải ! Cho nên đừng tự mình đa tình rồi tới đây để tỏ vẻ nịnh bợ, thằng bé không phải con anh, anh không cần phí thời gian mà đến đây nữa".
Đôi mắt màu lục của anh nhìn chằm chằm vào cô, Trình Mộ Thanh cũng nhìn lại, bốn mắt nhìn nhau, không ai chịu nhận thua, hiện tại Trình Mộ Thanh cảm thấy cái chuyện cô đã từng muốn nói ra sự thật với anh thật là ngu xuẩn, rất ngu xuẩn !
Xoay người, Hách Liên Tuyệt bước đi.
"Hách Liên Tuyệt" -Vừa đi, Trình Mộ Thanh đã kêu lại -" Tôi biết thế lực tài lực của anh rất lớn nhưng cũng khẳng định rằng tôi không sợ anh, mặc kệ anh giúp Chu Lâm Na giữ gìn như thế nào, tôi nhất định sẽ tố cáo cô ta" -Trình Mộ Thanh gằn từng chữ.
Hách Liên Tuyệt không nói gì trực tiếp rời đi.
Anh không nói lời nào? Là biểu thị ý gì? Trình Mộ Thanh cảm thấy trong lòng bế tắc.
Ngôn Dục bước qua -" Thôi thôi, không cần giận giữ, nhiều đồ ăn ngon như vậy, cô chắc vẫn chưa ăn gì, ăn một chút trước đi" -Ngôn Dục giảng hoà nói.
"Không ăn, ném đi" -Trình Mộ Thanh nhìn thấy những thứ đó cảm thấy phiền lòng.
Ngôn Dục cùng Kiều Tây Tây nhìn về cô.
"Mẹ, cho dù là mẹ tức giận cũng không thể lãng phí lương thực nha"- Tiểu Trạch mở miệng.
Trình Mộ Thanh nhìn thằng bé không nói gì nhưng trong lòng rất nghẹn khuất.
"Í? Di động của ai?"- Ngôn Dục bỗng nhiên cầm lấy di động trên bàn hỏi.
"Không phải của tôi" -Kiều Tây Tây lắc đầu.
Tiểu Trạch cũng lắc đầu -" Con cũng chưa từng thấy qua".
Lúc này, Trình Mộ Thanh quay đầu lại nhìn di động trong tay Ngôn Dục.
"Thiệt là cái nhãn hiệu rẻ tiền, không biết ai loạn xạ quăng cái loại rác rưởi này ở đây" -Nói xong, Ngôn Dục định vứt bỏ.
"Chờ một chút" -Trình Mộ Thanh đi qua, cầm lấy di động mở ra, bên trong liền truyền phát ra một đoạn nói chuyện.
Đây chính là bản ghi chép của Chu Lâm Na và bọn cướp, cũng là chứng cớ quan trọng nhất hiện tại, chính là di động này không phải trong tay Hách Liên Tuyệt sao? Chẳng lẽ anh không cẩn thận để quên lại? Hay là......Anh cố ý? Trình Mộ Thanh càng thêm rối rắm ..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.