Tổng Tài, Đưa Cục Cưng Cho Tôi
Chương 81
Mạc Ngôn Biệt Trí
29/03/2016
( Chương 80 là cảm nghĩ của Tác Giả không liên quan đến truyện nên mình bỏ qua nha, vẫn post đúng 81 cho tròn chương)
"Tuyệt, thật không nghĩ anh nhẫn tâm vậy, không đi thì thôi, tôi đi" -Ngôn Dục tức giận, căm tức liếc anh ta một cái rồi cũng xoay người rời đi.
Nhìn bóng dáng bọn họ, Hách Liên Tuyệt chỉ nheo mi, trong lòng suy gì nghĩ gì cũng không sao biết được.
Trình Mộ Thanh vừa chạy ra cửa, Ngôn Dục liền đuổi theo -" Tôi đi cùng cô".
Trình Mộ Thanh nhìn anh ta, cũng lười nói thêm gì, gật gật đầu lên xe, quay đầu lại nhìn biệt thự, ánh mắt lạnh lẽo thống hận, Ngôn Dục nghiêng đầu, nhíu mày -" Thật ra ... Tuyệt ... cũng có chút khó xử.."
"Quên đi, hiện giờ, tôi và Tiểu Trạch với anh ta không có quan hệ gì cả" - Trình Mộ Thanh đánh gảy lời nói của Ngôn Dục.
Ngôn Dục mặt mày càng nhăn nhó -" Ý cô là, Tiểu Trạch thật sự là con của Tuyệt sao?"
"Không, hiện tại thì chỉ còn là con của tôi thôi, một mình tôi"- Trình Mộ Thanh kiên quyết nói.
Ngôn Dục liếc cô một cái, hiểu được lời nói của cô, đồng thời âm thầm nghĩ đến đặt lễ đính hôn, nếu không phải Tuyệt vì lo lắng, phái anh ta tới nơi này để sau này không có hối hận, huống chi….
Nghĩ đến đây, Ngôn Dục cứ thế lái xe về phía trước ..
"Chúng ta đi đâu bây giờ?" -Trình Mộ Thanh hỏi
"Cứu Tiểu Trạch".
"Nhưng hiện tại chúng ta cũng không biết Tiểu Trạch bị nhốt ở đâu" -Trình Mộ Thanh lo lắng nói.
Đôi mắt của Ngôn Dục lúc này trở nên tàn nhẫn, nở nụ cười tà ác " Ai nói không biết?"
Trình Mộ Thanh nhìn nhìn anh ta " Anh ——“
Ngôn Dục khôg có trả lời lại, mà tốc độ xe càng nhanh hơn, hướng đến cái nơi kia mà chạy, trong lúc bọn họ nói chuyện, anh ta đã tìm được nơi Tiểu Trạch đang ở, xe chạy trên giường vèo vèo như trận bão táp, hai mươi phút liền đến một cái nhà máy đã bỏ hoang ..
Bên ngoài có chiếc xe đậu, còn có thêm hai người đàn ông ..
Ngôn Dục quay đầu lại, sắc mặt yêu nghiệt mang theo vài phần tàn nhẫn, trưng ra vài phần mị hoặc lòng người -" Thế nào? Có sợ không?"
"Sợ" -Trình Mộ Thanh nói - " Nhưng cũng phải đi"- Lúc nói câu này, ánh mắt cô trở nên sắc đá.
Ngôn Dục rất quen với cách nói chuyện của cô, tà mị cười, đi lên thoải mái giải quyết hai người giữ cửa, Trình Mộ Thanh không ngờ anh ta lại thân thủ tốt như vậy, không khỏi nhìn anh ta với cặp mắt khác xưa, lúc này có chút tin tưởng.
Ngôn Dục trấn định lại vẻ mặt yêu nhiệt, bước chân nhẹ nhàng đi vào, Trình Mộ Thanh theo sát..
Mặt sau của Ngôn Dục, anh ta vẫn là người đàn ông rất có sức quyến rũ ..
Cửa sắt mở ra
Bên trong, 20 người mặc trang phục màu đen, mặt lạnh băng không chút thay đổi, còn có Tiểu Trạch đang bị trói trên mặt đất, cái miệng của thằng bé bị bịt lại, ánh mắt cũng bị che đi.
"Tiểu Trạch..." - Nhìn thấy Tiểu Trạch, Trình Mộ Thanh định xông lên.
Lúc này, Ngôn Dục bắt được cánh tay của cô, sau đó lắc lắc đầu, vì vậy cô nhịn xuống, chính là trong lòng muốn mắng Hách Liên Hùng ngàn vạn lần.
Ngôn Dục cùng Trình Mộ Thanh hướng đến phía trước, mà Hách Liên Hùng cũng đã an vị trong một cái ghế, tay cầm quải trượng, trên mặt nở nụ cười tàn nhẫn, tựa hồ như ông ta là chúa tể của thế giới này.
Trình Mộ Thanh dùng ánh mắt hung hăng nhìn ông ta/
"Các người rốt cuộc cũng đến rồi? Bất quá ngoài dự kiến chỉ có hai người " - Hách Liên Hùng chậm rãi nói, trên mặt nở nụ cười cực kì tàn nhẫn.
"Hai người thì sao? Chẳng lẽ Hách Liên Lão sợ?" -Ngôn Dục mị hoặc, giọng nói mang theo vài phần uy nghiêm, nhìn Hách Liên Hùng, cả người phát ra một trận lạnh lẽo, lúc này Ngôn Dục khác với bình thường ..
"Sợ? Ha ha ha, tiểu tử, khẩu khí của cậu có phải rất điên cuồng ngang ngược?" Hách Liên Hùng mạnh mẽ cười một tiếng.
"Tôi luôn luôn điên cuồng ngang ngược như vậy..." -m thanh Ngôn Dục mị hoặc nói.
"Hôm nay, cho dù các người biến khỏi thế giới cũng không là vấn đề".
"Thật sợ ông không có đủ sức làm nổi đó thôi." Ngôn Dục nói –“nhưng mà vầy, tôi tới đây không phải múa mép khua môi với ông, muốn thế nào mới thả Tiểu Trạch?"
"Thả? Tôi bắt nó, không có tính sẽ thả"- Hách Liên Hùng nói.
Vừa nghe đến đây, Trình Mộ Thanh càng thêm nóng nẩy -" Hách Liên Hùng, có chuyện gì thì hãy hướng đến một mình tôi thôi, bắt cóc một đứa nhỏ thì anh hùng sao?" Trình Mộ Thanh quát lớn, nguyên bản nghĩ đến ông ta chỉ là **, không nghĩ ra ông ta tàn nhẫn như vậy.
(JJ: không thoả,:(( thằng cha già này quá ác, nhưn bản W không có ghi từ để diễn tả, cứ ** làm cho mình không thể nào thay đổi được, cũng không có cách nào dùng từ để diễn tả ông già này)
"Một đứa con hoang giả mạo là của Hách Liên Gia, tất nhiên ta phải diệt trừ ! Ta tuyệt đối không cho phép ai huỷ hoại thanh danh của Hách Liên Gia" -Hách Liên Hùng nói, nhìn Trình Mộ Thanh, tràn ngập hận thù, thậm chí hận đến mức không thể mau giết cô cho xong.
"Ai giả mạo đứa nhỏ của Hách Gia? Tiểu Trạch với Hách Gia nữa điểm cũng không có liên quan, ông nhanh chóng thả thằng bé ra"- Trình Mộ Thanh nóng nảy quát, trong lòng ngập tràn sự sợ hãi, lão Hách Liên Hùng không phải điên rồi chứ!
Ngôn Dục theo dõi ông ta, khoé miệng cũng chậm chậm gợi lên -" Hách Liên Lão, Tiểu Trạch có phải con trai của Hách Liên Tuyệt hay không thì có lẽ ông đã biết rồi, nếu vậy thì có cần giả mạo không?"
“Cậu…..”
——
Hách Liên Hùng sắc mặt có chút thay đổi.
"Lúc trước, vô luận ông giết đứa nhỏ của Tuyệt, anh ấy cũng không phản kháng, bởi vì Tuyệt biết đó không phải là con của anh ta, nhưng lúc này, nếu Tuyệt biết, sẽ dễ dàng buông tha sao?" Ngôn Dục trong lời nói như là có ma lực đánh vào trong tâm lý của Hách Liên Hùng.
Trình Mộ Thanh hoảng sợ nhìn Ngôn Dục, ý của anh ta phải là.... ...
“Cậu nói hưu nói vượn cái gì? Rốt cuộc cậu là ai? Là ai?”
"Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là nếu ông thật sự làm vậy, Tuyệt nhất định sẽ thoát ra khỏi sự sắp xếp của ông, thoát ra khỏi sự khống chế của ông"-. Ngôn Dục giống như cũ, đánh vào tâm lý của ông ta
"Cậu…
——
" Hách Liên Hùng thay đổi sắc mặt, càng thêm khó coi, căm tức.
Trình Mộ Thanh đứng một bên, trong lòng lo lắng bất an.
"Ha ha “-Hách Liên Hùng cười vang hết sức lý thú - " Nếu như vậy, tôi chỉ có thể tặng các người một vé rời khỏi thế giới mà không chút động tịnh gì, vĩnh viễn sẽ không ai biết đến..."
"Tuyệt, thật không nghĩ anh nhẫn tâm vậy, không đi thì thôi, tôi đi" -Ngôn Dục tức giận, căm tức liếc anh ta một cái rồi cũng xoay người rời đi.
Nhìn bóng dáng bọn họ, Hách Liên Tuyệt chỉ nheo mi, trong lòng suy gì nghĩ gì cũng không sao biết được.
Trình Mộ Thanh vừa chạy ra cửa, Ngôn Dục liền đuổi theo -" Tôi đi cùng cô".
Trình Mộ Thanh nhìn anh ta, cũng lười nói thêm gì, gật gật đầu lên xe, quay đầu lại nhìn biệt thự, ánh mắt lạnh lẽo thống hận, Ngôn Dục nghiêng đầu, nhíu mày -" Thật ra ... Tuyệt ... cũng có chút khó xử.."
"Quên đi, hiện giờ, tôi và Tiểu Trạch với anh ta không có quan hệ gì cả" - Trình Mộ Thanh đánh gảy lời nói của Ngôn Dục.
Ngôn Dục mặt mày càng nhăn nhó -" Ý cô là, Tiểu Trạch thật sự là con của Tuyệt sao?"
"Không, hiện tại thì chỉ còn là con của tôi thôi, một mình tôi"- Trình Mộ Thanh kiên quyết nói.
Ngôn Dục liếc cô một cái, hiểu được lời nói của cô, đồng thời âm thầm nghĩ đến đặt lễ đính hôn, nếu không phải Tuyệt vì lo lắng, phái anh ta tới nơi này để sau này không có hối hận, huống chi….
Nghĩ đến đây, Ngôn Dục cứ thế lái xe về phía trước ..
"Chúng ta đi đâu bây giờ?" -Trình Mộ Thanh hỏi
"Cứu Tiểu Trạch".
"Nhưng hiện tại chúng ta cũng không biết Tiểu Trạch bị nhốt ở đâu" -Trình Mộ Thanh lo lắng nói.
Đôi mắt của Ngôn Dục lúc này trở nên tàn nhẫn, nở nụ cười tà ác " Ai nói không biết?"
Trình Mộ Thanh nhìn nhìn anh ta " Anh ——“
Ngôn Dục khôg có trả lời lại, mà tốc độ xe càng nhanh hơn, hướng đến cái nơi kia mà chạy, trong lúc bọn họ nói chuyện, anh ta đã tìm được nơi Tiểu Trạch đang ở, xe chạy trên giường vèo vèo như trận bão táp, hai mươi phút liền đến một cái nhà máy đã bỏ hoang ..
Bên ngoài có chiếc xe đậu, còn có thêm hai người đàn ông ..
Ngôn Dục quay đầu lại, sắc mặt yêu nghiệt mang theo vài phần tàn nhẫn, trưng ra vài phần mị hoặc lòng người -" Thế nào? Có sợ không?"
"Sợ" -Trình Mộ Thanh nói - " Nhưng cũng phải đi"- Lúc nói câu này, ánh mắt cô trở nên sắc đá.
Ngôn Dục rất quen với cách nói chuyện của cô, tà mị cười, đi lên thoải mái giải quyết hai người giữ cửa, Trình Mộ Thanh không ngờ anh ta lại thân thủ tốt như vậy, không khỏi nhìn anh ta với cặp mắt khác xưa, lúc này có chút tin tưởng.
Ngôn Dục trấn định lại vẻ mặt yêu nhiệt, bước chân nhẹ nhàng đi vào, Trình Mộ Thanh theo sát..
Mặt sau của Ngôn Dục, anh ta vẫn là người đàn ông rất có sức quyến rũ ..
Cửa sắt mở ra
Bên trong, 20 người mặc trang phục màu đen, mặt lạnh băng không chút thay đổi, còn có Tiểu Trạch đang bị trói trên mặt đất, cái miệng của thằng bé bị bịt lại, ánh mắt cũng bị che đi.
"Tiểu Trạch..." - Nhìn thấy Tiểu Trạch, Trình Mộ Thanh định xông lên.
Lúc này, Ngôn Dục bắt được cánh tay của cô, sau đó lắc lắc đầu, vì vậy cô nhịn xuống, chính là trong lòng muốn mắng Hách Liên Hùng ngàn vạn lần.
Ngôn Dục cùng Trình Mộ Thanh hướng đến phía trước, mà Hách Liên Hùng cũng đã an vị trong một cái ghế, tay cầm quải trượng, trên mặt nở nụ cười tàn nhẫn, tựa hồ như ông ta là chúa tể của thế giới này.
Trình Mộ Thanh dùng ánh mắt hung hăng nhìn ông ta/
"Các người rốt cuộc cũng đến rồi? Bất quá ngoài dự kiến chỉ có hai người " - Hách Liên Hùng chậm rãi nói, trên mặt nở nụ cười cực kì tàn nhẫn.
"Hai người thì sao? Chẳng lẽ Hách Liên Lão sợ?" -Ngôn Dục mị hoặc, giọng nói mang theo vài phần uy nghiêm, nhìn Hách Liên Hùng, cả người phát ra một trận lạnh lẽo, lúc này Ngôn Dục khác với bình thường ..
"Sợ? Ha ha ha, tiểu tử, khẩu khí của cậu có phải rất điên cuồng ngang ngược?" Hách Liên Hùng mạnh mẽ cười một tiếng.
"Tôi luôn luôn điên cuồng ngang ngược như vậy..." -m thanh Ngôn Dục mị hoặc nói.
"Hôm nay, cho dù các người biến khỏi thế giới cũng không là vấn đề".
"Thật sợ ông không có đủ sức làm nổi đó thôi." Ngôn Dục nói –“nhưng mà vầy, tôi tới đây không phải múa mép khua môi với ông, muốn thế nào mới thả Tiểu Trạch?"
"Thả? Tôi bắt nó, không có tính sẽ thả"- Hách Liên Hùng nói.
Vừa nghe đến đây, Trình Mộ Thanh càng thêm nóng nẩy -" Hách Liên Hùng, có chuyện gì thì hãy hướng đến một mình tôi thôi, bắt cóc một đứa nhỏ thì anh hùng sao?" Trình Mộ Thanh quát lớn, nguyên bản nghĩ đến ông ta chỉ là **, không nghĩ ra ông ta tàn nhẫn như vậy.
(JJ: không thoả,:(( thằng cha già này quá ác, nhưn bản W không có ghi từ để diễn tả, cứ ** làm cho mình không thể nào thay đổi được, cũng không có cách nào dùng từ để diễn tả ông già này)
"Một đứa con hoang giả mạo là của Hách Liên Gia, tất nhiên ta phải diệt trừ ! Ta tuyệt đối không cho phép ai huỷ hoại thanh danh của Hách Liên Gia" -Hách Liên Hùng nói, nhìn Trình Mộ Thanh, tràn ngập hận thù, thậm chí hận đến mức không thể mau giết cô cho xong.
"Ai giả mạo đứa nhỏ của Hách Gia? Tiểu Trạch với Hách Gia nữa điểm cũng không có liên quan, ông nhanh chóng thả thằng bé ra"- Trình Mộ Thanh nóng nảy quát, trong lòng ngập tràn sự sợ hãi, lão Hách Liên Hùng không phải điên rồi chứ!
Ngôn Dục theo dõi ông ta, khoé miệng cũng chậm chậm gợi lên -" Hách Liên Lão, Tiểu Trạch có phải con trai của Hách Liên Tuyệt hay không thì có lẽ ông đã biết rồi, nếu vậy thì có cần giả mạo không?"
“Cậu…..”
——
Hách Liên Hùng sắc mặt có chút thay đổi.
"Lúc trước, vô luận ông giết đứa nhỏ của Tuyệt, anh ấy cũng không phản kháng, bởi vì Tuyệt biết đó không phải là con của anh ta, nhưng lúc này, nếu Tuyệt biết, sẽ dễ dàng buông tha sao?" Ngôn Dục trong lời nói như là có ma lực đánh vào trong tâm lý của Hách Liên Hùng.
Trình Mộ Thanh hoảng sợ nhìn Ngôn Dục, ý của anh ta phải là.... ...
“Cậu nói hưu nói vượn cái gì? Rốt cuộc cậu là ai? Là ai?”
"Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là nếu ông thật sự làm vậy, Tuyệt nhất định sẽ thoát ra khỏi sự sắp xếp của ông, thoát ra khỏi sự khống chế của ông"-. Ngôn Dục giống như cũ, đánh vào tâm lý của ông ta
"Cậu…
——
" Hách Liên Hùng thay đổi sắc mặt, càng thêm khó coi, căm tức.
Trình Mộ Thanh đứng một bên, trong lòng lo lắng bất an.
"Ha ha “-Hách Liên Hùng cười vang hết sức lý thú - " Nếu như vậy, tôi chỉ có thể tặng các người một vé rời khỏi thế giới mà không chút động tịnh gì, vĩnh viễn sẽ không ai biết đến..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.