Tổng Tài, Đưa Cục Cưng Cho Tôi
Chương 85
Mạc Ngôn Biệt Trí
30/03/2016
Ngôn Dục mang theo Tiểu Trạch xuất hiện trong biệt thự của Hách Liên Tuyệt.
Hách Liên Tuyệt cầm ly rượu, trên người mặc quần áo thoải mái, tuy rằng quần áo rất đơn giản nhưng làm cho anh không thể nào thoát khỏi sự cao quý quyến rũ cả.
Trên cánh tay có vết trầy, chính là anh không để ý, thậm chí băng bó cũng không có, vết thương không chảy máu nhưng thoạt nhìn có chút nhiễm trùng ..
"Sao lại tới đây?" - Hách Liên Tuyệt nhìn Ngôn Dục, sau đó ánh mắt dừng lại trên người Tiểu Trạch, sắc mặt của thằng bé đã tốt hơn nhiều, dò xét sau đó ánh mắt lại dịch chuyển đi nơi khác.
Ngôn Dục bước qua nhìn tay anh, ngưng mi - " Tuyệt, người mang mặt nạ đen hôm đó có phải là anh?"
Hách Liên Tuyệt bước đến sofa, hai chân vắt chéo, tao nhã uống một ngụm rượu -" Cái gì mà người đeo mặt nạ ? Hai ngày không thấy chú em rồi, ở đây nói bậy bạ gì?".
Ngôn Dục nhìn chằm chằm vào anh, tựa hồ như nhìn ra sơ hở từ anh - " Tuyệt, không cần giả bộ với tôi, chúng ta quen biết nhiều năm rồi, chẳng lẽ ngay cả anh mà tôi cũng không hiểu sao?"
Hách Liên Tuyệt khinh miệt nhếch môi, cầm ly rượu uống cạn sạch.
Tiểu Trạch một bên nhìn bọn họ nói chuyện, nhất là Hách Liên Tuyệt, cái khuôn mặt không thể nhìn ra đang nghĩ gì.
Ngôn Dục thờ phì phì, cầm lấy tay anh - " Vậy nói cho tôi biết cái vết thương này là sao?"
"Trầy da mà thôi ! Có gì lớn lao mà thắc mắc?" - Hách Liên Tuyệt nói, sau đó rút tay về.
Trầy da? Hách Liên Tuyệt mà đánh 10 người thì cũng khó mà làm anh bị thương, hiện tại như thế nào lại bị trầy da? Lời nói dối thấp kém vậy mà cũng có thể nói ra.
"Được, cho dù anh không phải là người đeo mặt nạ, thì mấy hôm nay ở đâu sao tôi không thể liên lạc được?"
"Xuất ngoại làm chút chuyện" - Hách Liên Tuyêt lưu loát trả lời, hoàn toàn không nhìn ra có gì khác lạ, ngoại trừ vết thương của anh, thật khó có thể khẳng định anh chính là người đeo mặt nạ.
Ngôn Dục nhìn Hách Liên Tuyệt, mày chau lại, vì cái gì mà hiện tại Hách Liên Tuyệt trở nên lạnh lùng, ảm đạm như vậy?
Còn đang suy nghĩ, Tiểu Trạch chậm rãi đi tới, buông balo, sau đó lấy bên trong ra một số thuốc, bông băng, nước rửa vết thương và vài thứ linh tinh khác, một loạt để trên bàn, sau đó lấy tay Hách Liên Tuyệt đặt trên đùi mình, cầm nước rửa rửa vết thương cho anh ...
Nhìn thấy bộ dạng nhỏ bé, cẩn thận của Tiểu Trạch, không khỏi xúc động, theo bản năng, Hách LiênTuyệt không rút tay về, mà tuỳ ý để cho Tiểu Trạch băng bó vết thương.
Động tác của Tiểu Trạch rất nhẹ nhưng có chút không thuần thục, Hách Liên Tuyệt cũng không mở miệng nói gì chỉ chằm chằm nhìn Tiểu Trạch.
Hai người, không ai nói ai cái gì, nhưng có thể hiểu nhau, giống như có thần giao cách cảm vậy, hô hấp cũng trở nên khó hơn, loại cảm giác này thật kì quái.
Ngôn Dục kinh ngạc nhìn Tiểu Trạch, mấy thứ này thì khi nào thằng bé chuẩn bị vậy? Anh ta như thế nào cũng không biết? Mặc kệ là khi nào, mà cảnh tượng trước mặt này nhìn rất chua xót ...
Băng bó xong, Tiểu Trạch thu dọn đồ đạc một chút -" Ngôn Dục, chúng ta đi thôi".
Cả quá trình, thằng bé thậm chí không nói một câu với Hách Liên Tuyệt, băng bó xong liền muốn rời đi.
"Tiểu Trạch..."
Tiểu Trạch dừng lại, ngẩn ra, quay đầu.
"Mấy ngày nay chú có việc, hãy bảo vệ tốt chính mình".
Tiểu Trạch nâng con ngươi nhìn Ngôn Dục, sau đó khoé miệng chậm rãi nở nụ cười.
****************
"Cháu rốt cuộc nghe được cái gì?" - .Ngôn Dục một bên lái xe hỏi
"Không có gì" Tiểu Trạch trả lời cho có lệ.
"Không có khả năng, nếu như không có gì, cháu làm sao biến thành cái dạng cao hứng này?" - Ngôn Dục không nhịn được hiếu kỳ hỏi, trên thế giới này, có thể thông qua con người bắt tay nói lời từ biệt, này thái thái rất--không có** ! ( không hiểu câu này lắm)
"Ai nha, thật sự không có gì" -Tiểu Trạch không kiên nhẫn nói
"Không được, cháu có nói không? Nếu không nói chú liền méc mẹ cháu hôm nay cháu đi tìm Hách Liên Tuyệt, nếu như cô ấy biết cháu đã biết sự thật là Hách Liên Tuyệt là ba cháu thì cháu đoán xem mọi việc sẽ như thế nào?" - Ngôn Dục uy hiếp.
"Được được, chú cứ nói đi, nói đi, dù gì cũng là chú trở cháu đến tìm Hách Liên Tuyệt a " Tiểu Trạch rõ ràng đùa giỡn lại
"Cháu
——“
Ngôn Dục nhìn nhìn, sau đó cường ngạnh gật đầu - " Được, cháu là đồ sói lang, về sau có chuyện gì đừng cầu chú".
Tiểu Trạch sửng sốt, nhìn Ngôn Dục, gườm gườm -" Thật là, chú biết cách làm cho người khác ** a".
"Tâm tư của Tuyệt rất khó đoán, có thể hiểu tâm tư của anh ta, xem như là viên mãn "- Ngôn Dục quay đầu nhìn Tiểu Trạch-“Cháu nghĩ cháu đoán được sao?”
Tiểu Trạch suy nghĩ, cân nhắc cuối cùng nhìn Ngôn Dục- " Được, cháu sẽ nói cho chú biết nhưng chú tuyệt đối đừng nói cho người khác biết".
Vừa nghe câu này, Ngôn Dục một đôi mắt hoa đào toả sáng -" Được, chú cam đoan".
Vì thế Tiểu Trạch khó xử mở miệng - " Lúc cháu giúp Hách Liên Tuyệt bôi thuốc, chú ấy đã suy nghĩ.... ......"
"Nghĩ gì?"- Ngôn Dục nhìn nhìn, một bộ dạng tò mò nóng vội -" Mau nói a..."
"Nghĩ đến năm năm trước cùng mẹ cháu xxoo, sau đó có cháu..."
Ngôn Dục sửng sốt, quay người nhìn Tiểu Trạch, không trách được vì sao thằng bé không nói ra thì ra là chuyện này ...
Bất quá nhìn Tiểu Trạch, gương mặt ửng đỏ, Ngôn Dục cười hắc hắc -" Con nít không nên nha".
"Xí, cái gì mà con nít không nên? Bác gái, bác ẻo lả thì biết cái gì?" -Tiểu Trạch bất mãn phản bác.
"Bác gái? Ẻo lả?" Ngôn Dục mặt đỏ lên -" Ngươi cái rắm tiểu hài tử, chú là đàn ông đích thật nha ! Cái gì mà ẻo lả, ai dạy cháu hả?"
"Mẹ cháu dạy đó, mẹ còn nói không nên chấp nhặt với chú" - Tiểu Trạch không chút lưu tình, bán đứng Trình Mộ Thanh.
Ngôn Dục nhất thời tức giận, đột nhiên tăng tốc độ xe - " Trình Mộ Thanh, cô chết chắc".
Tiểu Trạch ngồi trên xe, đối với tốc độ này không có tác động gì, nhăn mặt lại nghĩ nghĩ đến tình cảnh bôi thuốc cho Hách Liên Tuyệt.
"Ngôn Dục......"
"Gọi chú để làm gì nữa" - Anh ta còn đang trong cơn giận giữ.
"Lúc cháu bôi thuốc cho ba cháu, cuối cùng ba còn suy nghĩ ... ...... giết người".
Hách Liên Tuyệt cầm ly rượu, trên người mặc quần áo thoải mái, tuy rằng quần áo rất đơn giản nhưng làm cho anh không thể nào thoát khỏi sự cao quý quyến rũ cả.
Trên cánh tay có vết trầy, chính là anh không để ý, thậm chí băng bó cũng không có, vết thương không chảy máu nhưng thoạt nhìn có chút nhiễm trùng ..
"Sao lại tới đây?" - Hách Liên Tuyệt nhìn Ngôn Dục, sau đó ánh mắt dừng lại trên người Tiểu Trạch, sắc mặt của thằng bé đã tốt hơn nhiều, dò xét sau đó ánh mắt lại dịch chuyển đi nơi khác.
Ngôn Dục bước qua nhìn tay anh, ngưng mi - " Tuyệt, người mang mặt nạ đen hôm đó có phải là anh?"
Hách Liên Tuyệt bước đến sofa, hai chân vắt chéo, tao nhã uống một ngụm rượu -" Cái gì mà người đeo mặt nạ ? Hai ngày không thấy chú em rồi, ở đây nói bậy bạ gì?".
Ngôn Dục nhìn chằm chằm vào anh, tựa hồ như nhìn ra sơ hở từ anh - " Tuyệt, không cần giả bộ với tôi, chúng ta quen biết nhiều năm rồi, chẳng lẽ ngay cả anh mà tôi cũng không hiểu sao?"
Hách Liên Tuyệt khinh miệt nhếch môi, cầm ly rượu uống cạn sạch.
Tiểu Trạch một bên nhìn bọn họ nói chuyện, nhất là Hách Liên Tuyệt, cái khuôn mặt không thể nhìn ra đang nghĩ gì.
Ngôn Dục thờ phì phì, cầm lấy tay anh - " Vậy nói cho tôi biết cái vết thương này là sao?"
"Trầy da mà thôi ! Có gì lớn lao mà thắc mắc?" - Hách Liên Tuyệt nói, sau đó rút tay về.
Trầy da? Hách Liên Tuyệt mà đánh 10 người thì cũng khó mà làm anh bị thương, hiện tại như thế nào lại bị trầy da? Lời nói dối thấp kém vậy mà cũng có thể nói ra.
"Được, cho dù anh không phải là người đeo mặt nạ, thì mấy hôm nay ở đâu sao tôi không thể liên lạc được?"
"Xuất ngoại làm chút chuyện" - Hách Liên Tuyêt lưu loát trả lời, hoàn toàn không nhìn ra có gì khác lạ, ngoại trừ vết thương của anh, thật khó có thể khẳng định anh chính là người đeo mặt nạ.
Ngôn Dục nhìn Hách Liên Tuyệt, mày chau lại, vì cái gì mà hiện tại Hách Liên Tuyệt trở nên lạnh lùng, ảm đạm như vậy?
Còn đang suy nghĩ, Tiểu Trạch chậm rãi đi tới, buông balo, sau đó lấy bên trong ra một số thuốc, bông băng, nước rửa vết thương và vài thứ linh tinh khác, một loạt để trên bàn, sau đó lấy tay Hách Liên Tuyệt đặt trên đùi mình, cầm nước rửa rửa vết thương cho anh ...
Nhìn thấy bộ dạng nhỏ bé, cẩn thận của Tiểu Trạch, không khỏi xúc động, theo bản năng, Hách LiênTuyệt không rút tay về, mà tuỳ ý để cho Tiểu Trạch băng bó vết thương.
Động tác của Tiểu Trạch rất nhẹ nhưng có chút không thuần thục, Hách Liên Tuyệt cũng không mở miệng nói gì chỉ chằm chằm nhìn Tiểu Trạch.
Hai người, không ai nói ai cái gì, nhưng có thể hiểu nhau, giống như có thần giao cách cảm vậy, hô hấp cũng trở nên khó hơn, loại cảm giác này thật kì quái.
Ngôn Dục kinh ngạc nhìn Tiểu Trạch, mấy thứ này thì khi nào thằng bé chuẩn bị vậy? Anh ta như thế nào cũng không biết? Mặc kệ là khi nào, mà cảnh tượng trước mặt này nhìn rất chua xót ...
Băng bó xong, Tiểu Trạch thu dọn đồ đạc một chút -" Ngôn Dục, chúng ta đi thôi".
Cả quá trình, thằng bé thậm chí không nói một câu với Hách Liên Tuyệt, băng bó xong liền muốn rời đi.
"Tiểu Trạch..."
Tiểu Trạch dừng lại, ngẩn ra, quay đầu.
"Mấy ngày nay chú có việc, hãy bảo vệ tốt chính mình".
Tiểu Trạch nâng con ngươi nhìn Ngôn Dục, sau đó khoé miệng chậm rãi nở nụ cười.
****************
"Cháu rốt cuộc nghe được cái gì?" - .Ngôn Dục một bên lái xe hỏi
"Không có gì" Tiểu Trạch trả lời cho có lệ.
"Không có khả năng, nếu như không có gì, cháu làm sao biến thành cái dạng cao hứng này?" - Ngôn Dục không nhịn được hiếu kỳ hỏi, trên thế giới này, có thể thông qua con người bắt tay nói lời từ biệt, này thái thái rất--không có** ! ( không hiểu câu này lắm)
"Ai nha, thật sự không có gì" -Tiểu Trạch không kiên nhẫn nói
"Không được, cháu có nói không? Nếu không nói chú liền méc mẹ cháu hôm nay cháu đi tìm Hách Liên Tuyệt, nếu như cô ấy biết cháu đã biết sự thật là Hách Liên Tuyệt là ba cháu thì cháu đoán xem mọi việc sẽ như thế nào?" - Ngôn Dục uy hiếp.
"Được được, chú cứ nói đi, nói đi, dù gì cũng là chú trở cháu đến tìm Hách Liên Tuyệt a " Tiểu Trạch rõ ràng đùa giỡn lại
"Cháu
——“
Ngôn Dục nhìn nhìn, sau đó cường ngạnh gật đầu - " Được, cháu là đồ sói lang, về sau có chuyện gì đừng cầu chú".
Tiểu Trạch sửng sốt, nhìn Ngôn Dục, gườm gườm -" Thật là, chú biết cách làm cho người khác ** a".
"Tâm tư của Tuyệt rất khó đoán, có thể hiểu tâm tư của anh ta, xem như là viên mãn "- Ngôn Dục quay đầu nhìn Tiểu Trạch-“Cháu nghĩ cháu đoán được sao?”
Tiểu Trạch suy nghĩ, cân nhắc cuối cùng nhìn Ngôn Dục- " Được, cháu sẽ nói cho chú biết nhưng chú tuyệt đối đừng nói cho người khác biết".
Vừa nghe câu này, Ngôn Dục một đôi mắt hoa đào toả sáng -" Được, chú cam đoan".
Vì thế Tiểu Trạch khó xử mở miệng - " Lúc cháu giúp Hách Liên Tuyệt bôi thuốc, chú ấy đã suy nghĩ.... ......"
"Nghĩ gì?"- Ngôn Dục nhìn nhìn, một bộ dạng tò mò nóng vội -" Mau nói a..."
"Nghĩ đến năm năm trước cùng mẹ cháu xxoo, sau đó có cháu..."
Ngôn Dục sửng sốt, quay người nhìn Tiểu Trạch, không trách được vì sao thằng bé không nói ra thì ra là chuyện này ...
Bất quá nhìn Tiểu Trạch, gương mặt ửng đỏ, Ngôn Dục cười hắc hắc -" Con nít không nên nha".
"Xí, cái gì mà con nít không nên? Bác gái, bác ẻo lả thì biết cái gì?" -Tiểu Trạch bất mãn phản bác.
"Bác gái? Ẻo lả?" Ngôn Dục mặt đỏ lên -" Ngươi cái rắm tiểu hài tử, chú là đàn ông đích thật nha ! Cái gì mà ẻo lả, ai dạy cháu hả?"
"Mẹ cháu dạy đó, mẹ còn nói không nên chấp nhặt với chú" - Tiểu Trạch không chút lưu tình, bán đứng Trình Mộ Thanh.
Ngôn Dục nhất thời tức giận, đột nhiên tăng tốc độ xe - " Trình Mộ Thanh, cô chết chắc".
Tiểu Trạch ngồi trên xe, đối với tốc độ này không có tác động gì, nhăn mặt lại nghĩ nghĩ đến tình cảnh bôi thuốc cho Hách Liên Tuyệt.
"Ngôn Dục......"
"Gọi chú để làm gì nữa" - Anh ta còn đang trong cơn giận giữ.
"Lúc cháu bôi thuốc cho ba cháu, cuối cùng ba còn suy nghĩ ... ...... giết người".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.