Tổng Tài, Đưa Cục Cưng Cho Tôi
Chương 87
Mạc Ngôn Biệt Trí
30/03/2016
Trình Mộ Thanh về đến nhà, một cước đá văng cửa phòng Ngôn Dục, quả thực, Ngôn Dục và Tiểu
Trạch hai người đang nằm trên giường ngủ say như chết.
Trình Mộ Thanh thiếu chút nữa đã nhấc tay lên, từ tốn xoay người ra ngoài ...
Lại tiến vào, trong tay cầm chậu nước, tạt lên người Ngôn Dục
"oa .. trời mưa .. a mưa a .. trời mưa rồi a.." -Ngôn Dục đột nhiên mở mắt, ngồi dậy, gãi gãi tóc.
Trình Mộ Thanh đặt chậu nước xuống, một phen kéo Ngôn Dục ra ngoài.
Ngôn Dục mở to mắt, nhìn Trình Mộ Thanh, bỗng nhiên ý thức được cái gì -" Này .. này này... thân là phụ nữ, cô không cần thô lỗ như vậy".
Trình Mộ Thanh nhịn không được, lười phải trả lời anh ta.
Lúc sau, Tiểu Trạch cũng tỉnh lại, dụi dụi con mắt -" Sao mà ầm ĩ quá thế."
"Tiểu Trạch, nhanh lên, mẹ cháu lại phát điên a. " Ngôn Dục hô
Tiểu Trạch nghe được, lập tức tỉnh vài phần xuống giường đi ra ngoài.
Lôi Ngôn Dục tới cửa, đang chuẩn bị tống cổ anh ta ra ngoài, Ngôn Dục quay lại giữ lấy tay cô –“Cô là phụ nữ, nên làm thế này à?”
Câu hỏi không hoàn hảo, Trình Mộ Thanh càng thêm tức giận -" Dám hỏi tôi như vậy nữa sao? Các người hôm qua không về cũng không nói cho tôi biết một tiếng? Hại tôi chạy đến bệnh viện không thấy ai, điện thoại gọi cũng không được, kết quả hại tôi lại đi tìm.... ...... anh thế nào một cuộc điện thoại cũng không gọi cho tôi?" -Trình Mộ Thanh thật tức giận.
Lúc sau, Ngôn Dục ngẩn người, còn không sợ chết hỏi -" Cô tìm ai?"
Cái này, Trình Mộ Thanh giận quá, dùng sức đem Ngôn Dục đá ra ngoài.
"Nghe tôi giải thích, Trình Mộ Thanh, Trình TIểu Thư, Trình nãi nãi....."
"Không rảnh nghe anh khiếu nại".
"Này đừng trách tôi, là Tiểu Trạch muốn về nhà nên tôi dẫn thằng bé về nha" -Ngôn Dục biết Trình Mộ Thanh rất yêu thương Tiểu Trạch, rõ ràng đem mọi việc đổ lên đầu Tiểu Trạch.
Tiểu Trạch sau khi nghe được, trừng to mắt, vừa muốn nói gì, Trình Mộ Thanh quay đầu lại, Tiểu Trạch lập tức đứng thẳng, lắc đầu -" Không phải là chuyện của con ... không phải.."
"Ngôn Dục, anh là người lớn, như thế nào đem chuyện đổ tội cho một đứa bé?"
"Tiểu Trạch, cháu không biết nói nghĩa khí ".
"Phanh" một tiếng cửa đóng lại.
Tiểu Trạch chỉ có thể âm thầm cầu nguyện Ngôn Dục đứng ở hành lang không bị người ta cường gian mà thôi ..
Trình Mộ Thanh vừa muốn chất vấn Tiểu Trạch thì di động vang lên, là công ty gọi đến, nói có chuyện rất quan trọng, nên cô cũng không có thời gian hỏi Tiểu Trạch vội vàng mở cửa đi.
Nhìn thấy mẹ đi rồi, Tiểu Trạch rốt cục đoán lỗ hổng tiếp theo .. Quay người lại, nhìn thấy cửa sổ bị mở, Ngôn Dục chui vào cửa sổ đi vào.
Tiểu Trạch vừa định nói nói cái gì, Ngôn Dục đã xuống dưới, trực tiếp nhéo lổ tai Tiểu Trạch hướng bên trong đi tới -" Ngươi, cái tiểu con sói, muốn làm tổn thương ta có phải hay không....."
***********
Trình Mộ Thanh ngồi trong văn phòng, hai tay khoanh lại, ánh mắt dừng lại ở người trước mặt - " Tôi không tìm cô, mà cô còn dám tới tìm tôi sao?"
Chu Lâm Na mặc váy, trang điểm đậm, mang giày cao gót 1 gang tay, cao ngạo -" Tôi vì cái gì lại không dám?"
"Tôi nói cho cô biết, cái cuộc trò chuyện đó hiện tại đang nằm trong tay tôi, lúc nào tôi đều có thể tố cáo cô"- Trình Mộ Thanh nói, chỉ cần nghĩ đến người đàn bà này muốn hại Tiểu Trạch, cô thật rất muốn bóp chết Chu Lâm Na, cho dù là ngồi tù !
Chu Lâm Na hơi khựng lại, lập tức cười - " Phải không? Nào có thế? Nếu cô cảm thấy có thể tố cáo tôi, thì cứ việc".
Nghe khẩu khí của Chu Lâm Na, có 10 phần nắm chắc là Trình Mộ Thanh không tố cáo được cô ta...
Hay là cô ta có chỗ dựa vững chắc? Cái chỗ dựa đó lớn đến mức coi rẻ pháp luật?
Nhìn nhìn Chu Lâm Na, Trình Mộ Thanh cười -" Yên tâm, tôi sẽ không bỏ qua một cái gì có thể tố cáo cô ".
Chu Lâm Na nhướn nhướn mi, một chút cũng không thèm để ý, không tỏ vẻ gì là sợ hãi.
"Cô tìm đến tôi, không chỉ là đơn giản như vậy đi?" -Trình Mộ Thanh nhíu mày hỏi.
"Không có, chỉ là đi ngang qua, thuận tiện lên nhìn xem .. A, đúng rồi, tôi nghĩ về sau chúng ta còn rất nhiều cơ hội hợp tác" -Lời của Chu Lâm Na vừa nói, bên ngoài vang lên một trận thổn thức, còn có một chút va chạm ..
Lúc sau, Hách Liên Tuyệt đi đến, liếc mắt thấy hai người nói chuyện, mày nhướn lên..
Trình Mộ Thanh ngẩn ra, Chu Lâm Na nhìn thấy liền cầm lấy áo khoát bước tới, tỏ ra vô cùng thân thiết trụ cánh tay của anh, lộ ra nụ cười ngọt ngào -" Tuyệt, cám ơn anh đến đón em" -Nói xong, nhón chân hôn lên mặt của anh - " chúng ta đi thôi".
Hách Liên Tuyệt nhìn chằm chằm Trình Mộ Thanh.
Trình Mộ Thanh cũng đưa ra bộ mặt bình tĩnh -" Không tiễn".
Ngay lúc đó, Chu Lâm Na quét qua người Trình Mộ Thanh một cái, đôi môi cao ngạo nở nụ cười, cùng Hách Liên Tuyệt đi ra ...
Bên ngoài, một đám người đổ nhào, Tổng Tài Đại Nhân Tập Đoàn TCL a !
Thật là may mắn nhìn thấy anh ta, giống như kì tích vậy, quan trọng hơn chính là anh ta cùng Chu Lâm Na xuất hiện lại càng thêm chọc người ...
Nhìn thấy bóng dáng bọn họ, Trình Mộ Thanh dừng bút hung hăng chọt chọt, thật là phiền đến chết ! Kì thật, cô cũng không hiểu mình tức giận cái gì ..
Lúc sau, trợ lý Tiểu Kì tiến vào, nhìn bóng dáng bọn họ, vẻ mặt bái quái tiến đến trước mặt Trình Mộ Thanh -" Chị Mộ Thanh, em nghe nói trước kia chị thường xuyên thiết kế trang phục cho Chu Lâm Na, như vậy chắc chị rất thân thiết với cô ấy?"
Trình Mộ Thanh khoé miệng châm chọc -" Là rất thân nữa ".
Lời nói này Tiểu Kì có chút không hiểu, vì thế càng thêm bát quái ghé sát vào Trình Mộ Thanh -" Vậy nhất định chị biết rất nhiều chuyện của cô ấy?"
Trình Mộ Thanh đứng dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bóng dáng bọn họ, hung hăng nói -" Biết đến thì cũng không tính là nhiều .. nhưng những chuyện tôi biết hoàn toàn chính là mọi người không bao giờ có thể biết đến được..."
Tiểu Kì sửng sốt, cô biết những chuyện mà người khác không biết? Về Chu Lâm Na? Vì thế làm nũng với Trình Mộ Thanh -" Vậy là chuyện gì? Mộ Thanh, nói cho em biết đi".
Trình Mộ Thanh xoay người - " Hỏi làm gì? Nếu như muốn đem bày lên với tạp chí, tôi rất thích mà kính dâng, còn nếu là chính mình bát quái thưởng thức thì quên đi".
Ngay lúc này, Tiểu Kì xác định,Trình Mộ Thanh và Chu Lâm Na chính là nước và lửa không thể hoà hợp ..
Trình Mộ Thanh thiếu chút nữa đã nhấc tay lên, từ tốn xoay người ra ngoài ...
Lại tiến vào, trong tay cầm chậu nước, tạt lên người Ngôn Dục
"oa .. trời mưa .. a mưa a .. trời mưa rồi a.." -Ngôn Dục đột nhiên mở mắt, ngồi dậy, gãi gãi tóc.
Trình Mộ Thanh đặt chậu nước xuống, một phen kéo Ngôn Dục ra ngoài.
Ngôn Dục mở to mắt, nhìn Trình Mộ Thanh, bỗng nhiên ý thức được cái gì -" Này .. này này... thân là phụ nữ, cô không cần thô lỗ như vậy".
Trình Mộ Thanh nhịn không được, lười phải trả lời anh ta.
Lúc sau, Tiểu Trạch cũng tỉnh lại, dụi dụi con mắt -" Sao mà ầm ĩ quá thế."
"Tiểu Trạch, nhanh lên, mẹ cháu lại phát điên a. " Ngôn Dục hô
Tiểu Trạch nghe được, lập tức tỉnh vài phần xuống giường đi ra ngoài.
Lôi Ngôn Dục tới cửa, đang chuẩn bị tống cổ anh ta ra ngoài, Ngôn Dục quay lại giữ lấy tay cô –“Cô là phụ nữ, nên làm thế này à?”
Câu hỏi không hoàn hảo, Trình Mộ Thanh càng thêm tức giận -" Dám hỏi tôi như vậy nữa sao? Các người hôm qua không về cũng không nói cho tôi biết một tiếng? Hại tôi chạy đến bệnh viện không thấy ai, điện thoại gọi cũng không được, kết quả hại tôi lại đi tìm.... ...... anh thế nào một cuộc điện thoại cũng không gọi cho tôi?" -Trình Mộ Thanh thật tức giận.
Lúc sau, Ngôn Dục ngẩn người, còn không sợ chết hỏi -" Cô tìm ai?"
Cái này, Trình Mộ Thanh giận quá, dùng sức đem Ngôn Dục đá ra ngoài.
"Nghe tôi giải thích, Trình Mộ Thanh, Trình TIểu Thư, Trình nãi nãi....."
"Không rảnh nghe anh khiếu nại".
"Này đừng trách tôi, là Tiểu Trạch muốn về nhà nên tôi dẫn thằng bé về nha" -Ngôn Dục biết Trình Mộ Thanh rất yêu thương Tiểu Trạch, rõ ràng đem mọi việc đổ lên đầu Tiểu Trạch.
Tiểu Trạch sau khi nghe được, trừng to mắt, vừa muốn nói gì, Trình Mộ Thanh quay đầu lại, Tiểu Trạch lập tức đứng thẳng, lắc đầu -" Không phải là chuyện của con ... không phải.."
"Ngôn Dục, anh là người lớn, như thế nào đem chuyện đổ tội cho một đứa bé?"
"Tiểu Trạch, cháu không biết nói nghĩa khí ".
"Phanh" một tiếng cửa đóng lại.
Tiểu Trạch chỉ có thể âm thầm cầu nguyện Ngôn Dục đứng ở hành lang không bị người ta cường gian mà thôi ..
Trình Mộ Thanh vừa muốn chất vấn Tiểu Trạch thì di động vang lên, là công ty gọi đến, nói có chuyện rất quan trọng, nên cô cũng không có thời gian hỏi Tiểu Trạch vội vàng mở cửa đi.
Nhìn thấy mẹ đi rồi, Tiểu Trạch rốt cục đoán lỗ hổng tiếp theo .. Quay người lại, nhìn thấy cửa sổ bị mở, Ngôn Dục chui vào cửa sổ đi vào.
Tiểu Trạch vừa định nói nói cái gì, Ngôn Dục đã xuống dưới, trực tiếp nhéo lổ tai Tiểu Trạch hướng bên trong đi tới -" Ngươi, cái tiểu con sói, muốn làm tổn thương ta có phải hay không....."
***********
Trình Mộ Thanh ngồi trong văn phòng, hai tay khoanh lại, ánh mắt dừng lại ở người trước mặt - " Tôi không tìm cô, mà cô còn dám tới tìm tôi sao?"
Chu Lâm Na mặc váy, trang điểm đậm, mang giày cao gót 1 gang tay, cao ngạo -" Tôi vì cái gì lại không dám?"
"Tôi nói cho cô biết, cái cuộc trò chuyện đó hiện tại đang nằm trong tay tôi, lúc nào tôi đều có thể tố cáo cô"- Trình Mộ Thanh nói, chỉ cần nghĩ đến người đàn bà này muốn hại Tiểu Trạch, cô thật rất muốn bóp chết Chu Lâm Na, cho dù là ngồi tù !
Chu Lâm Na hơi khựng lại, lập tức cười - " Phải không? Nào có thế? Nếu cô cảm thấy có thể tố cáo tôi, thì cứ việc".
Nghe khẩu khí của Chu Lâm Na, có 10 phần nắm chắc là Trình Mộ Thanh không tố cáo được cô ta...
Hay là cô ta có chỗ dựa vững chắc? Cái chỗ dựa đó lớn đến mức coi rẻ pháp luật?
Nhìn nhìn Chu Lâm Na, Trình Mộ Thanh cười -" Yên tâm, tôi sẽ không bỏ qua một cái gì có thể tố cáo cô ".
Chu Lâm Na nhướn nhướn mi, một chút cũng không thèm để ý, không tỏ vẻ gì là sợ hãi.
"Cô tìm đến tôi, không chỉ là đơn giản như vậy đi?" -Trình Mộ Thanh nhíu mày hỏi.
"Không có, chỉ là đi ngang qua, thuận tiện lên nhìn xem .. A, đúng rồi, tôi nghĩ về sau chúng ta còn rất nhiều cơ hội hợp tác" -Lời của Chu Lâm Na vừa nói, bên ngoài vang lên một trận thổn thức, còn có một chút va chạm ..
Lúc sau, Hách Liên Tuyệt đi đến, liếc mắt thấy hai người nói chuyện, mày nhướn lên..
Trình Mộ Thanh ngẩn ra, Chu Lâm Na nhìn thấy liền cầm lấy áo khoát bước tới, tỏ ra vô cùng thân thiết trụ cánh tay của anh, lộ ra nụ cười ngọt ngào -" Tuyệt, cám ơn anh đến đón em" -Nói xong, nhón chân hôn lên mặt của anh - " chúng ta đi thôi".
Hách Liên Tuyệt nhìn chằm chằm Trình Mộ Thanh.
Trình Mộ Thanh cũng đưa ra bộ mặt bình tĩnh -" Không tiễn".
Ngay lúc đó, Chu Lâm Na quét qua người Trình Mộ Thanh một cái, đôi môi cao ngạo nở nụ cười, cùng Hách Liên Tuyệt đi ra ...
Bên ngoài, một đám người đổ nhào, Tổng Tài Đại Nhân Tập Đoàn TCL a !
Thật là may mắn nhìn thấy anh ta, giống như kì tích vậy, quan trọng hơn chính là anh ta cùng Chu Lâm Na xuất hiện lại càng thêm chọc người ...
Nhìn thấy bóng dáng bọn họ, Trình Mộ Thanh dừng bút hung hăng chọt chọt, thật là phiền đến chết ! Kì thật, cô cũng không hiểu mình tức giận cái gì ..
Lúc sau, trợ lý Tiểu Kì tiến vào, nhìn bóng dáng bọn họ, vẻ mặt bái quái tiến đến trước mặt Trình Mộ Thanh -" Chị Mộ Thanh, em nghe nói trước kia chị thường xuyên thiết kế trang phục cho Chu Lâm Na, như vậy chắc chị rất thân thiết với cô ấy?"
Trình Mộ Thanh khoé miệng châm chọc -" Là rất thân nữa ".
Lời nói này Tiểu Kì có chút không hiểu, vì thế càng thêm bát quái ghé sát vào Trình Mộ Thanh -" Vậy nhất định chị biết rất nhiều chuyện của cô ấy?"
Trình Mộ Thanh đứng dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bóng dáng bọn họ, hung hăng nói -" Biết đến thì cũng không tính là nhiều .. nhưng những chuyện tôi biết hoàn toàn chính là mọi người không bao giờ có thể biết đến được..."
Tiểu Kì sửng sốt, cô biết những chuyện mà người khác không biết? Về Chu Lâm Na? Vì thế làm nũng với Trình Mộ Thanh -" Vậy là chuyện gì? Mộ Thanh, nói cho em biết đi".
Trình Mộ Thanh xoay người - " Hỏi làm gì? Nếu như muốn đem bày lên với tạp chí, tôi rất thích mà kính dâng, còn nếu là chính mình bát quái thưởng thức thì quên đi".
Ngay lúc này, Tiểu Kì xác định,Trình Mộ Thanh và Chu Lâm Na chính là nước và lửa không thể hoà hợp ..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.