Tổng Tài, Đưa Cục Cưng Cho Tôi
Chương 90
Mạc Ngôn Biệt Trí
30/03/2016
Hách Liên Tuyệt, xoay người ... ánh mắt liếc nhìn liền thấy một cái bóng dáng nho nhỏ trong
đám người, cô và Kiều Tây Tây đang ngồm ngoàm thức ăn .. Vừa vặn, Kiều
Tây Tây nhìn thấy ánh mắt của anh - " Này, anh ta nhìn cậu kìa" -Kiều
Tây Tây nghiến răng, dùng âm thanh nhỏ nhất mà chỉ hai người có thể nghe được.
Trình Mộ Thanh cũng không quay đầu lại -" Nhìn thì nhìn, tớ không có nợ tiền anh ta".
Kiều Tây Tây cũng không nói gì, ánh mắt lướt qua Hách Liên Tuyệt ...
Lúc sau, một ngừoi đàn ông bưng ly rượu đi tới -" Trình Tiểu Thư, không biết có thể cùng nhau nói chuyện?"
Trình Mộ Thanh nhìn anh ta, biết anh ta là một trong những nhà tài trợ nên cô đồng ý, sau đó quay sang nói với Kiều Tây Tây -" Mình sẽ quay lại ngay".
Kiều Tây Tây ăn hoa quả gật đầu -" Đi đi".
Nhìn thấy Trình Mộ Thanh bị người khác mang đi, Hách Liên Tuyệt mày bất an nheo lại, sau đó hướng theo bóng dáng của cô.
Chu Lâm Na còn đang kính rượu với các nhà tài trợ, nhìn thấy Hách Liên Tuyệt bỏ đi, xấu hổ nở nụ cười rồi cũng nhanh mà đuổi theo.
Kiều Tây Tây còn đang ăn, nhìn thấy cảnh tượng này cũng vội vàng buông tay dùng chính thân mình ngăn Chu Lâm Na lại ...
"ChuTiểu Thư, đi đâu a?" -Kiều Tây Tây cười cười hỏi.
Chu Lâm Na sốt ruột nhìn bóng dáng của Hách Liên Tuyệt, mặc kệ Kiều Tây Tây định sẽ rời đi nhưng lại bị Kiều Tây Tây ngăn lại " Chu Tiểu Thư, cô thật không biết lễ nghĩa nha".
Chu Lâm Na lúc này không kiên nhẫn -" Tránh ra".
"Không cho".
"Cô muốn gì?"
"Chặn con đường của cô."
"Cô——“ -Chu Lâm Na nhìn Tây Tây, nhíu mày hỏi- " Cô là ai?"
"Tôi là chị em tốt nhất của Trình Mộ Thanh, cũng là mẹ nuôi của Tiểu Trạch" -Kiều Tây Tây ngẩng đầu ưỡn ngực nói.
Nghe đến tên Trình Mộ Thanh, sau đó Chu Lâm Na dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Kiều Tây Tây -" Tôi hiện tại lười nói nhiều với cô." Nói xong định sẽ đẩy Kiều Tây Tây để rời đi.
"Ôi .. này" - Kiều Tây Tây ra vẻ kinh ngạc kêu một tiếng, sau đó tạt ly rượu vào người Chu Lâm Na.
"Cô——“ - Chu Lâm Na nhanh lấy tay lau lau rượu trên người, tức giận trừng mắt -" Cô là cố ý."
"Thật ngại nha Chu Tiểu Thư, là cô đẩy tôi mới không cẩn thận mà để rượu đổ lên người, bốn phía rất nhiều người ai cũng có thể nhìn thấy, thế nào? Lễ phục xem ra là không thể mặc nữa? Nếu không thì cởi ra tôi cầm đi giặt cho cô?"- Kiều Tây Tây dùng vẻ mặt vô tội hỏi.
Chu Lâm Na nhìn xung quanh, không ít người đang nhìn bọn họ, lễ phục đã ướt một khoảng lớn, đợt lát nữa còn phải chụp ảnh, căn bản là không thể tiếp tục đuổi theo, cuối cùng tức giận trừng mắt nhìn Tây Tây -" Được, cô giỏi lắm". Nói xong, hướng đến phòng nghỉ để thay quần áo.
Kiều Tây Tây đứng ở đó, hai tay khoanh trức ngực, trong lòng lại đắc ý không thôi -" Hừ, dám ức hiếp Tiểu Trạch, còn cả Thanh Thanh nữa, tôi sẽ khiến cho cô mất mặt trước mọi người."
Nhìn thấy bộ dạng Chu Lâm Na chật vật chạy trốn, tâm tình Kiều Tây Tây tốt hơn, xoay người tiếp tục ăn uống..
*********
Ngọn đèn chiếu xuống hàng ghế có chút mờ ảo, bốn phía rất nhiều vệ sĩ, Trình Mộ Thanh đứng ở trung gian, ánh mắt chăm chú nhìn một người, sau đó ánh mắt hướng về Lý Tiên Sinh người mời cô vừa rồi, nhưng người đó tránh ánh mắt của cô và cung kính nói với Hách Liên Hùng -" Ông Tổng, nếu không còn việc gì thì tôi ra ngoài trước."
"Hôm nay làm phiền cậu rồi."
"Không phiền, không phiền, nếu như về sau còn việc gì cần đến thì cứ gọi cho tôi" -Nói xong, Lý Tiên Sinh lui ra ngoài.
Trình Mộ Thanh nhìn Hách Liên Hùng, nét mặt biểu lộ một loạt châm chọc -" Xem ra, Hách Liên Tiên Sinh rất thích dùng thủ đoạn nha."
Nhìn thấy Trình Mộ Thanh, Hách Liên Hùng thấy chán ghét -" Đối với cô thì không cần dùng thủ đoạn ! Chỉ cần một cái case liền làm cho cô mắc câu, hôm nay tôi sẽ cho cô biết cái giá phải trả cho việc dám đắc tội với tôi là gì."
Trình Mộ Thanh trong tâm trầm xuống, nhanh nhạy để ý đến lời ông ta nói - " Có ý gì? Case này là ông sắp đặt sao?"
"Nếu không thì làm sao có cái bữa tiệc này?" -Hách Liên Hùng lạnh lùng cười cho sự ngu xuẩn của cô.
Trình Mộ Thanh hai tròng mắt ửng đỏ, chẳng lẽ cô hiểu lầm Hách Liên Tuyệt? Đang suy nghĩ, Hách Liên Hùng hô một tiếng.
"Xuất hiện đi."
Trình Mộ Thanh nhíu mày, khó hiểu nhìn ông ta.
Vừa dứt lời, từ một chỗ tối xuất hiện ra một bóng dáng, mặt tây phục màu đen, khuôn mặt tuyệt mỹ tinh xảo mang theo sự hận thù, nhìn đến cái bóng dáng kia, nhíu mày -" Là cô?" có lẽ lúc sau cô bỗng hiểu được cái gì.
Chu Lâm Na nhìn cô, ánh mắt tràn ngập sự hận thù, đôi mắt tàn nhẫn đảo qua Trình Mộ Thanh, sau đó nhìn Hách Liên Hùng -" Bác Trai."
"Cô đã hận cô ta như vậy, bây giờ tôi cho cô một cơ hội, giết nó đi"- Hách Liên Hùng khuôn mặt không chút thay đổi, giống như chuyện giết người đối với ông ta chỉ là một chuyện rất bình thường ..
"Cái gì?" -Chu Lâm Na kinh ngạc, tuy rằng bản thân hận không thể giết chết Trình Mộ Thanh, nhưng bây giờ kêu Chu Lâm Na đi giết người thật thì có chút sợ hãi, từ trước đến nay không bao giờ giết người.
"Như thế nào? Cô không dám?" -Hách Liên Hùng nói, ánh mắt lạnh lùng của ông ta làm cho người khác không khỏi sợ hãi.
"Không.." -Tuy rằng ngoài miệng phủ nhận, nhưng chính là thân thể của Chu Lâm Na đang run rẩy..
"Cô quên cô đáp ứng chuyện của tôi sao? Chỉ cần cô làm được, tôi sẽ đáp ứng chuyện tôi hứa với cô" -Hách Liên Hùng nhắc nhở nói.
Nhất thời, Chu Lâm Na nâng con ngươi nhìn Hách Liên Hùng, ánh mắt đang sợ hãi dần dần trở thành tàn nhẫn, đúng vậy chỉ cần giết Trình Mộ Thanh, đứa nhỏ kia cũng sẽ không tồn tại, Hách Liên Tuyệt sẽ thuộc về cô, chỉ một mình cô ! Nghĩ đến đây, Chu Lâm Na đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt hung hăng tàn ác nhìn Trình Mộ Thanh, cái loại sát ý này, Trình Mộ Thanh cảm nhận được.
Tuy rằng không biết giữa bọn họ có cái gì bí hiểm, nhưng Trình Mộ Thanh ý thức được nên liền xoay người định chạy ra ngoài, chính là cô còn chưa đụng đến cửa liền bị hai người chế trụ, quay đầu lại thấy Chu Lâm Na đang cầm một khẩu súng trong tay.
Trình Mộ Thanh nhìn Chu Lâm Na, đồng tử chậm rãi phóng đại.
"Trình Mộ Thanh, muốn trách thì tự trách chính mình đi, hôm nay cô phải chết" -Nói xong, hai tay run rẩy cầm súng, nhắm ngay Trình Mộ Thanh.
“Đùng”, hạ còi sung, đạn trúng vào vách cửa.
Trình Mộ Thanh cũng không quay đầu lại -" Nhìn thì nhìn, tớ không có nợ tiền anh ta".
Kiều Tây Tây cũng không nói gì, ánh mắt lướt qua Hách Liên Tuyệt ...
Lúc sau, một ngừoi đàn ông bưng ly rượu đi tới -" Trình Tiểu Thư, không biết có thể cùng nhau nói chuyện?"
Trình Mộ Thanh nhìn anh ta, biết anh ta là một trong những nhà tài trợ nên cô đồng ý, sau đó quay sang nói với Kiều Tây Tây -" Mình sẽ quay lại ngay".
Kiều Tây Tây ăn hoa quả gật đầu -" Đi đi".
Nhìn thấy Trình Mộ Thanh bị người khác mang đi, Hách Liên Tuyệt mày bất an nheo lại, sau đó hướng theo bóng dáng của cô.
Chu Lâm Na còn đang kính rượu với các nhà tài trợ, nhìn thấy Hách Liên Tuyệt bỏ đi, xấu hổ nở nụ cười rồi cũng nhanh mà đuổi theo.
Kiều Tây Tây còn đang ăn, nhìn thấy cảnh tượng này cũng vội vàng buông tay dùng chính thân mình ngăn Chu Lâm Na lại ...
"ChuTiểu Thư, đi đâu a?" -Kiều Tây Tây cười cười hỏi.
Chu Lâm Na sốt ruột nhìn bóng dáng của Hách Liên Tuyệt, mặc kệ Kiều Tây Tây định sẽ rời đi nhưng lại bị Kiều Tây Tây ngăn lại " Chu Tiểu Thư, cô thật không biết lễ nghĩa nha".
Chu Lâm Na lúc này không kiên nhẫn -" Tránh ra".
"Không cho".
"Cô muốn gì?"
"Chặn con đường của cô."
"Cô——“ -Chu Lâm Na nhìn Tây Tây, nhíu mày hỏi- " Cô là ai?"
"Tôi là chị em tốt nhất của Trình Mộ Thanh, cũng là mẹ nuôi của Tiểu Trạch" -Kiều Tây Tây ngẩng đầu ưỡn ngực nói.
Nghe đến tên Trình Mộ Thanh, sau đó Chu Lâm Na dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Kiều Tây Tây -" Tôi hiện tại lười nói nhiều với cô." Nói xong định sẽ đẩy Kiều Tây Tây để rời đi.
"Ôi .. này" - Kiều Tây Tây ra vẻ kinh ngạc kêu một tiếng, sau đó tạt ly rượu vào người Chu Lâm Na.
"Cô——“ - Chu Lâm Na nhanh lấy tay lau lau rượu trên người, tức giận trừng mắt -" Cô là cố ý."
"Thật ngại nha Chu Tiểu Thư, là cô đẩy tôi mới không cẩn thận mà để rượu đổ lên người, bốn phía rất nhiều người ai cũng có thể nhìn thấy, thế nào? Lễ phục xem ra là không thể mặc nữa? Nếu không thì cởi ra tôi cầm đi giặt cho cô?"- Kiều Tây Tây dùng vẻ mặt vô tội hỏi.
Chu Lâm Na nhìn xung quanh, không ít người đang nhìn bọn họ, lễ phục đã ướt một khoảng lớn, đợt lát nữa còn phải chụp ảnh, căn bản là không thể tiếp tục đuổi theo, cuối cùng tức giận trừng mắt nhìn Tây Tây -" Được, cô giỏi lắm". Nói xong, hướng đến phòng nghỉ để thay quần áo.
Kiều Tây Tây đứng ở đó, hai tay khoanh trức ngực, trong lòng lại đắc ý không thôi -" Hừ, dám ức hiếp Tiểu Trạch, còn cả Thanh Thanh nữa, tôi sẽ khiến cho cô mất mặt trước mọi người."
Nhìn thấy bộ dạng Chu Lâm Na chật vật chạy trốn, tâm tình Kiều Tây Tây tốt hơn, xoay người tiếp tục ăn uống..
*********
Ngọn đèn chiếu xuống hàng ghế có chút mờ ảo, bốn phía rất nhiều vệ sĩ, Trình Mộ Thanh đứng ở trung gian, ánh mắt chăm chú nhìn một người, sau đó ánh mắt hướng về Lý Tiên Sinh người mời cô vừa rồi, nhưng người đó tránh ánh mắt của cô và cung kính nói với Hách Liên Hùng -" Ông Tổng, nếu không còn việc gì thì tôi ra ngoài trước."
"Hôm nay làm phiền cậu rồi."
"Không phiền, không phiền, nếu như về sau còn việc gì cần đến thì cứ gọi cho tôi" -Nói xong, Lý Tiên Sinh lui ra ngoài.
Trình Mộ Thanh nhìn Hách Liên Hùng, nét mặt biểu lộ một loạt châm chọc -" Xem ra, Hách Liên Tiên Sinh rất thích dùng thủ đoạn nha."
Nhìn thấy Trình Mộ Thanh, Hách Liên Hùng thấy chán ghét -" Đối với cô thì không cần dùng thủ đoạn ! Chỉ cần một cái case liền làm cho cô mắc câu, hôm nay tôi sẽ cho cô biết cái giá phải trả cho việc dám đắc tội với tôi là gì."
Trình Mộ Thanh trong tâm trầm xuống, nhanh nhạy để ý đến lời ông ta nói - " Có ý gì? Case này là ông sắp đặt sao?"
"Nếu không thì làm sao có cái bữa tiệc này?" -Hách Liên Hùng lạnh lùng cười cho sự ngu xuẩn của cô.
Trình Mộ Thanh hai tròng mắt ửng đỏ, chẳng lẽ cô hiểu lầm Hách Liên Tuyệt? Đang suy nghĩ, Hách Liên Hùng hô một tiếng.
"Xuất hiện đi."
Trình Mộ Thanh nhíu mày, khó hiểu nhìn ông ta.
Vừa dứt lời, từ một chỗ tối xuất hiện ra một bóng dáng, mặt tây phục màu đen, khuôn mặt tuyệt mỹ tinh xảo mang theo sự hận thù, nhìn đến cái bóng dáng kia, nhíu mày -" Là cô?" có lẽ lúc sau cô bỗng hiểu được cái gì.
Chu Lâm Na nhìn cô, ánh mắt tràn ngập sự hận thù, đôi mắt tàn nhẫn đảo qua Trình Mộ Thanh, sau đó nhìn Hách Liên Hùng -" Bác Trai."
"Cô đã hận cô ta như vậy, bây giờ tôi cho cô một cơ hội, giết nó đi"- Hách Liên Hùng khuôn mặt không chút thay đổi, giống như chuyện giết người đối với ông ta chỉ là một chuyện rất bình thường ..
"Cái gì?" -Chu Lâm Na kinh ngạc, tuy rằng bản thân hận không thể giết chết Trình Mộ Thanh, nhưng bây giờ kêu Chu Lâm Na đi giết người thật thì có chút sợ hãi, từ trước đến nay không bao giờ giết người.
"Như thế nào? Cô không dám?" -Hách Liên Hùng nói, ánh mắt lạnh lùng của ông ta làm cho người khác không khỏi sợ hãi.
"Không.." -Tuy rằng ngoài miệng phủ nhận, nhưng chính là thân thể của Chu Lâm Na đang run rẩy..
"Cô quên cô đáp ứng chuyện của tôi sao? Chỉ cần cô làm được, tôi sẽ đáp ứng chuyện tôi hứa với cô" -Hách Liên Hùng nhắc nhở nói.
Nhất thời, Chu Lâm Na nâng con ngươi nhìn Hách Liên Hùng, ánh mắt đang sợ hãi dần dần trở thành tàn nhẫn, đúng vậy chỉ cần giết Trình Mộ Thanh, đứa nhỏ kia cũng sẽ không tồn tại, Hách Liên Tuyệt sẽ thuộc về cô, chỉ một mình cô ! Nghĩ đến đây, Chu Lâm Na đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt hung hăng tàn ác nhìn Trình Mộ Thanh, cái loại sát ý này, Trình Mộ Thanh cảm nhận được.
Tuy rằng không biết giữa bọn họ có cái gì bí hiểm, nhưng Trình Mộ Thanh ý thức được nên liền xoay người định chạy ra ngoài, chính là cô còn chưa đụng đến cửa liền bị hai người chế trụ, quay đầu lại thấy Chu Lâm Na đang cầm một khẩu súng trong tay.
Trình Mộ Thanh nhìn Chu Lâm Na, đồng tử chậm rãi phóng đại.
"Trình Mộ Thanh, muốn trách thì tự trách chính mình đi, hôm nay cô phải chết" -Nói xong, hai tay run rẩy cầm súng, nhắm ngay Trình Mộ Thanh.
“Đùng”, hạ còi sung, đạn trúng vào vách cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.