Tổng Tài, Đưa Cục Cưng Cho Tôi
Chương 95
Mạc Ngôn Biệt Trí
31/03/2016
"Mộ Thanh" - Nhĩ Lam ở đằng sau hô.
Trình Mộ Thanh vừa quay đầu lại, một chiếc Ferrari màu hồng, thật phong cách và xinh đẹp lập tức dừng lại, Ngôn Dục mang cái bộ mặt yêu nghiệt từ trên xe bước xuống, nhìn thấy Ngôn Dục, Nhĩ Lam trong nháy mắt mất tự chủ.
Cô luôn cho rằng, trên thế giới chỉ có người phụ nữ lười biếng chứ không có người phụ nữ xấu, nhưng cái gọi không xấu là đều do trang điểm mà che đi, nhưng người đàn ông trước mặt quả thật làm cho người ta say lòng, làm cho cô không thể phục hồi lại tinh thần ..
"Ngôn Dục ... anh như thế nào..."
"Theo tôi" - Ngôn Dục bình tĩnh, không nói hai lời, tiến đến trước mặt Trình Mộ Thanh lôi kéo cô lên xe.
"Này .. để làm gì .." - Trình Mộ Thanh hô
Trình Mộ Thanh vừa định nói gì, Ngôn Dục mở cửa xe, nhét cô vào, sau đó đóng cửa lại rồi sang chỗ ghế lái.
Động tác của anh ta làm cho Trình Mộ Thanh không hiểu .. Lúc này, Nhĩ Lam lấy lại tinh thần, nhìn Trình Mộ Thanh - " Mộ Thanh.. cô.."
"Nhĩ Lam, thật có lỗi, người kia không biết có phải buổi sáng phát điên hay không, tôi về trước, hôm nào gặp lại..."
Trình Mộ Thanh còn nói chưa xong, Ngôn Dục đột nhiên khởi động, "Cọ" một tiếng,xe liền chạy đi.
Trình Mộ Thanh sờ sờ cái chán, nổi giận nhìn Ngôn Dục - "**, này anh không phải ăn nhầm thuốc chứ?"
Ngôn Dục không trả lời, ánh mắt nhìn về kính chiếu hậu, một chiếc xe đang chạy theo đằng sau, khoé miệng lạnh lùng gợi lên, đột nhiên chuyển động phương hướng, xe trên mặt đất đánh một vòng, sau đó chạy về hướng ngược lại
Trình Mộ Thanh gắt gao cầm lấy tay - " Làm ơn, có chuyện gì thì nói cho tôi biết trước một tiếng ."
Sắc mặt Ngôn Dục hiện lên một tia khẩn trương, chờ xe vững vàng, Trình Mộ Thanh nói -" Những người đó theo anh, hay là tôi?"
Ngôn Dục quay đầu lại, ánh mắt che dấu không được sự kinh ngạc- " Cô như thế nào lại biết có người theo dõi."
Trình Mộ Thanh chỉ cười, không có trả lời, nhưng một đôi con ngươi trong suốt âm thầm trở nên sáng rực .
Trình Mộ Thanh nhìn lộ tuyến -" Muốn dẫn tôi đi đâu? Này không phải đường về nhà."
"Hiện tại tôi sẽ mang cô đến một nơi an toàn "- Ngôn Dục nói
"Tiểu Trạch đâu?" Trình Mộ Thanh lo lắng hỏi
"Yên tâm, thằng bé đã đến rồi.."
Trình Mộ Thanh biết người kia rất có tiền nhưng không nghĩ đến anh ta lại có một cái biệt thự lớn như vậy, sớm biết thì cô đã đem Tiểu Trạch đến đây ở rồi.
"Ngồi đi"-. Nói xong, Ngôn Dục hướng đến phòng của mình
Trình Mộ Thanh hiện tại làm sao còn có tâm tư ngồi a? Nhìn thấy anh ta, thần kinh căng thẳng, cũng đi theo vào.
Mới vừa vào, thì đã thấy Hách Liên Tuyệt bên trong, nhưng chuyện đáng làm cho người khác kinh ngạc nhất là anh ngồi xổm trên mặt đất còn Tiểu Trạch đứng trước mặt anh ta, hai người tựa như đang nói chuyện với nhau.
Vừa vặn, Hách Liên Tuyệt cũng thấy cô.
Trình Mộ Thanh trực tiếp vọt vào - " Anh thế nào lại ở đây? Rốt cuộc anh muốn gì?"
Hách Liên Tuyệt nhìn cô, trong mắt chỉ có vẻ tĩnh lặng và thâm trầm, như nội tâm của anh vậy. Lúc này, Ngôn Dục cùng Ám Dạ và Ám Xích bên trong đi ra, trong tay cầm không ít vũ khí.
Trình Mộ Thanh trừng to mắt nhìn vào Ngôn Dục, sau đó dời xuống vũ khí trong tay anh ta, nhất thời ngây ngẩn cả người.
Hách Liên Tuyệt quay đầu lại, nhìn đến vũ khí, liếc mắt cảnh cáo một cái, lôi Trình Mộ Thanh ra ngoài –“ Ra ngoài nói chuyện."
"Này .. anh mau buông" -Trình Mộ Thanh giãy dụa -" Nói cho tôi biết, ruốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Nhìn bóng dáng bọn họ, Ám Dạ khoé miệng gợi lên nụ cười, đem đồ đạc để trên bàn bắt đầu kiểm tra.
Lúc này, Tiểu Trạch bước tới, nhìn thấy súng, cầm lấy săm soi.
Ám Dạ cùng Ám Xích kinh ngạc nhìn thằng bé, Ám Dạ ngồi xổm xuống, ánh mắt sáng rực nhìn Tiểu Trạch –“nhóc, cháu là con của Hách Liên Tuyệt phải không?"
Tiểu Trạch nhìn anh ta, gật gật đầu - " Như thế nào? Không giống sao?"
"Không, rất giống" - Ám Dạ nhìn thằng bé, khoé miệng không khỏi nở nụ cười, ngay cả cách thức nói chuyện của Tiểu Trạch cũng giống Hách Liên Tuyệt, chính là đôi mắt so với Tuyệt còn khoái hoạt hơn một phần..
Bọn anh ta lúc còn nhỏ cũng không có được ..
Tiểu Trạch nhìn nhìn khẩu súng trong tay " AK-47?"
Cái này làm cho Ám Dạ và Ám Xích càng thêm kinh ngạc, ngay cả Ngôn Dục cũng vậy.
Một đứa bé năm đại khái 5 tuổi mà có thể phân biệt loại súng sao?
Ngôn Dục bật người, ôm trụ Tiểu Trạch-" Cháu như thế nào biết?"
Tiểu Trạch nhún nhún vai, không nói gì .. đây là bí mật của Tiểu Trạch, không phải ai cũng có thể biết đến.
********
Trong phòng ..
Hách Liên Tuyệt kéo Trình Mộ Thanh đi vào " Phanh" một tiếng cửa đóng lại.
Trình Mộ Thanh vùng vẫy thoát khỏi, dùng ánh mắt xa lạ nhìn anh - " Anh rốt cuộc muốn gì?"
"Ở tại đây, đừng đi đâu hết" -Hách Liên Tuyệt trầm thấp nói.
Trình Mộ Thanh nhìn anh - " Vì cái gì tôi phải ở đây? Anh dựa vào cái gì muốn quản tôi?"
"Bên ngoài rất nguy hiểm, cho nên em hãy ở lại đây" -Hách Liên Tuyệt nói từng chữ.
Trình Mộ Thanh cười lạnh - " Đó là chuyện của tôi, không có liên hệ với anh."
Lúc này, Hách Liên Tuyệt đi qua, nhẹ nhàng ôm trụ cô vào lồng ngực -" Hãy nghe theo lời anh, em ở lại đây, đừng đi lung tung."
Trình Mộ Thanh cảm thấy chấn động, không nghĩ tới anh đột nhiên ôm mình, lập tức đẩy anh ra, dùng ánh mắt lạnh lùng -" Hiện tại đang tính cái gì? Lúc trước tôi đi van cầu anh cứu Tiểu Trạch, anh có nhớ anh nói với tôi như thế nào không? Mạng sống của thằng bé anh thờ ơ không quan tâm, rồi bây giờ giả vờ làm người tốt? Cho rằng tôi sẽ tin anh sao?"
Nhắm chặt không gian, không khí ưu thương dần dần tản ra.
Hách Liên Tuyệt đứng đối diện cô, một bóng dáng 1m8 bao phủ thân hình gầy gò của cô, nhìn cô, giây tiếp theo anh vươn tay ôm thắt lưng Mộ Thanh và áp môi vào môi cô, ngấu nghiến như cuồng phong bão táp.
Trình Mộ Thanh vừa quay đầu lại, một chiếc Ferrari màu hồng, thật phong cách và xinh đẹp lập tức dừng lại, Ngôn Dục mang cái bộ mặt yêu nghiệt từ trên xe bước xuống, nhìn thấy Ngôn Dục, Nhĩ Lam trong nháy mắt mất tự chủ.
Cô luôn cho rằng, trên thế giới chỉ có người phụ nữ lười biếng chứ không có người phụ nữ xấu, nhưng cái gọi không xấu là đều do trang điểm mà che đi, nhưng người đàn ông trước mặt quả thật làm cho người ta say lòng, làm cho cô không thể phục hồi lại tinh thần ..
"Ngôn Dục ... anh như thế nào..."
"Theo tôi" - Ngôn Dục bình tĩnh, không nói hai lời, tiến đến trước mặt Trình Mộ Thanh lôi kéo cô lên xe.
"Này .. để làm gì .." - Trình Mộ Thanh hô
Trình Mộ Thanh vừa định nói gì, Ngôn Dục mở cửa xe, nhét cô vào, sau đó đóng cửa lại rồi sang chỗ ghế lái.
Động tác của anh ta làm cho Trình Mộ Thanh không hiểu .. Lúc này, Nhĩ Lam lấy lại tinh thần, nhìn Trình Mộ Thanh - " Mộ Thanh.. cô.."
"Nhĩ Lam, thật có lỗi, người kia không biết có phải buổi sáng phát điên hay không, tôi về trước, hôm nào gặp lại..."
Trình Mộ Thanh còn nói chưa xong, Ngôn Dục đột nhiên khởi động, "Cọ" một tiếng,xe liền chạy đi.
Trình Mộ Thanh sờ sờ cái chán, nổi giận nhìn Ngôn Dục - "**, này anh không phải ăn nhầm thuốc chứ?"
Ngôn Dục không trả lời, ánh mắt nhìn về kính chiếu hậu, một chiếc xe đang chạy theo đằng sau, khoé miệng lạnh lùng gợi lên, đột nhiên chuyển động phương hướng, xe trên mặt đất đánh một vòng, sau đó chạy về hướng ngược lại
Trình Mộ Thanh gắt gao cầm lấy tay - " Làm ơn, có chuyện gì thì nói cho tôi biết trước một tiếng ."
Sắc mặt Ngôn Dục hiện lên một tia khẩn trương, chờ xe vững vàng, Trình Mộ Thanh nói -" Những người đó theo anh, hay là tôi?"
Ngôn Dục quay đầu lại, ánh mắt che dấu không được sự kinh ngạc- " Cô như thế nào lại biết có người theo dõi."
Trình Mộ Thanh chỉ cười, không có trả lời, nhưng một đôi con ngươi trong suốt âm thầm trở nên sáng rực .
Trình Mộ Thanh nhìn lộ tuyến -" Muốn dẫn tôi đi đâu? Này không phải đường về nhà."
"Hiện tại tôi sẽ mang cô đến một nơi an toàn "- Ngôn Dục nói
"Tiểu Trạch đâu?" Trình Mộ Thanh lo lắng hỏi
"Yên tâm, thằng bé đã đến rồi.."
Trình Mộ Thanh biết người kia rất có tiền nhưng không nghĩ đến anh ta lại có một cái biệt thự lớn như vậy, sớm biết thì cô đã đem Tiểu Trạch đến đây ở rồi.
"Ngồi đi"-. Nói xong, Ngôn Dục hướng đến phòng của mình
Trình Mộ Thanh hiện tại làm sao còn có tâm tư ngồi a? Nhìn thấy anh ta, thần kinh căng thẳng, cũng đi theo vào.
Mới vừa vào, thì đã thấy Hách Liên Tuyệt bên trong, nhưng chuyện đáng làm cho người khác kinh ngạc nhất là anh ngồi xổm trên mặt đất còn Tiểu Trạch đứng trước mặt anh ta, hai người tựa như đang nói chuyện với nhau.
Vừa vặn, Hách Liên Tuyệt cũng thấy cô.
Trình Mộ Thanh trực tiếp vọt vào - " Anh thế nào lại ở đây? Rốt cuộc anh muốn gì?"
Hách Liên Tuyệt nhìn cô, trong mắt chỉ có vẻ tĩnh lặng và thâm trầm, như nội tâm của anh vậy. Lúc này, Ngôn Dục cùng Ám Dạ và Ám Xích bên trong đi ra, trong tay cầm không ít vũ khí.
Trình Mộ Thanh trừng to mắt nhìn vào Ngôn Dục, sau đó dời xuống vũ khí trong tay anh ta, nhất thời ngây ngẩn cả người.
Hách Liên Tuyệt quay đầu lại, nhìn đến vũ khí, liếc mắt cảnh cáo một cái, lôi Trình Mộ Thanh ra ngoài –“ Ra ngoài nói chuyện."
"Này .. anh mau buông" -Trình Mộ Thanh giãy dụa -" Nói cho tôi biết, ruốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Nhìn bóng dáng bọn họ, Ám Dạ khoé miệng gợi lên nụ cười, đem đồ đạc để trên bàn bắt đầu kiểm tra.
Lúc này, Tiểu Trạch bước tới, nhìn thấy súng, cầm lấy săm soi.
Ám Dạ cùng Ám Xích kinh ngạc nhìn thằng bé, Ám Dạ ngồi xổm xuống, ánh mắt sáng rực nhìn Tiểu Trạch –“nhóc, cháu là con của Hách Liên Tuyệt phải không?"
Tiểu Trạch nhìn anh ta, gật gật đầu - " Như thế nào? Không giống sao?"
"Không, rất giống" - Ám Dạ nhìn thằng bé, khoé miệng không khỏi nở nụ cười, ngay cả cách thức nói chuyện của Tiểu Trạch cũng giống Hách Liên Tuyệt, chính là đôi mắt so với Tuyệt còn khoái hoạt hơn một phần..
Bọn anh ta lúc còn nhỏ cũng không có được ..
Tiểu Trạch nhìn nhìn khẩu súng trong tay " AK-47?"
Cái này làm cho Ám Dạ và Ám Xích càng thêm kinh ngạc, ngay cả Ngôn Dục cũng vậy.
Một đứa bé năm đại khái 5 tuổi mà có thể phân biệt loại súng sao?
Ngôn Dục bật người, ôm trụ Tiểu Trạch-" Cháu như thế nào biết?"
Tiểu Trạch nhún nhún vai, không nói gì .. đây là bí mật của Tiểu Trạch, không phải ai cũng có thể biết đến.
********
Trong phòng ..
Hách Liên Tuyệt kéo Trình Mộ Thanh đi vào " Phanh" một tiếng cửa đóng lại.
Trình Mộ Thanh vùng vẫy thoát khỏi, dùng ánh mắt xa lạ nhìn anh - " Anh rốt cuộc muốn gì?"
"Ở tại đây, đừng đi đâu hết" -Hách Liên Tuyệt trầm thấp nói.
Trình Mộ Thanh nhìn anh - " Vì cái gì tôi phải ở đây? Anh dựa vào cái gì muốn quản tôi?"
"Bên ngoài rất nguy hiểm, cho nên em hãy ở lại đây" -Hách Liên Tuyệt nói từng chữ.
Trình Mộ Thanh cười lạnh - " Đó là chuyện của tôi, không có liên hệ với anh."
Lúc này, Hách Liên Tuyệt đi qua, nhẹ nhàng ôm trụ cô vào lồng ngực -" Hãy nghe theo lời anh, em ở lại đây, đừng đi lung tung."
Trình Mộ Thanh cảm thấy chấn động, không nghĩ tới anh đột nhiên ôm mình, lập tức đẩy anh ra, dùng ánh mắt lạnh lùng -" Hiện tại đang tính cái gì? Lúc trước tôi đi van cầu anh cứu Tiểu Trạch, anh có nhớ anh nói với tôi như thế nào không? Mạng sống của thằng bé anh thờ ơ không quan tâm, rồi bây giờ giả vờ làm người tốt? Cho rằng tôi sẽ tin anh sao?"
Nhắm chặt không gian, không khí ưu thương dần dần tản ra.
Hách Liên Tuyệt đứng đối diện cô, một bóng dáng 1m8 bao phủ thân hình gầy gò của cô, nhìn cô, giây tiếp theo anh vươn tay ôm thắt lưng Mộ Thanh và áp môi vào môi cô, ngấu nghiến như cuồng phong bão táp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.