Tổng Tài, Đưa Cục Cưng Cho Tôi
Chương 98
Mạc Ngôn Biệt Trí
31/03/2016
Cầm máy tính trong tay, Tiểu Trạch ngồi trên giường -" Jack, mọi việc sao rồi?"
"Một câu của chú em, Anh Hoàng sốt ruột gần chết, anh ta phái Kim Sa đi rồi, mặt khác nếu chú em cần, có thể tuỳ lúc điều động người ở thành phố A" -Jack một thân áo trắng, ngồi trên ghế xoay tròn, cả người thoạt nhìn rất thoải mái ..
Tiểu Trạch nở nụ cười -" Kim Sa đến đây?"
"Kim Sa hiện tại chính là người mà Anh Hoàng coi trọng nhất, cô ấy có thể giúp chú em, chú em cũng nên biết Anh Hoàng coi trọng mình như thế nào chứ?" Jack ở bên kia, thong thả từ từ nói.
"Được, thay em cám ơn Anh Hoàng."
"Anh ta nói, không cần phải cám ơn, anh ta chờ chú em trở về tiếp anh ta"- Jack nói
"Anh nói cho Anh Hoàng, về sau em sẽ chiếu cố anh ta, còn chuyện kế thừa Ngục Môn sẽ bàn sau" -Tiểu Trạch cười hắc hắc
Lúc này, chuông cửa vang lên, Tiểu Trạch nhíu mày, Jack nhìn đồng hồ -" Nếu như không đoán sai thì Kim Sa đã đến rồi."
Tiểu Trạch không hoài nghi, gật đầu- " Hôm nào tán gẫu tiếp, em ra ngoài xem đã" -Nói xong, liền đóng máy tính lại.
Nghe được chuông cửa vang lên, Ngôn Dục đi ra mở cửa, nhìn thấy một người phụ nữ mặc quần áo đen đứng trước cửa, thoạt nhìn tuổi không lớn nhưng cả người tản ra một cỗ sát khí.
"Cô à...cô......"
"Tôi tìm Tiểu Trạch" -Kim Sa lạnh lùng nói.
Ngôn Dục định nói cái gì, Kim Sa đã tự bước vào, nhìn thấy bộ dạng lạnh nhạt của cô, Ngôn Dục tiếp tục định nói gì thì Tiểu Trạch trong phòng đi ra, nhìn thấy Kim Sa, trên mặt Tiểu Trạch lộ ra nụ cười ấm áp - " Kim Sa, chị đã đến rồ.i"
Nhìn thấy Tiểu Trạch, mặt Kim Sa không chút thay đổi -" Chúng ta vào phòng nói chuyện."
Sau đó cũng không để ý đến Ngôn Dục liền trực tiếp vào trong phòng .. Ngôn Dục không khỏi nổi giận . Đây là cái tình huống gì? Như thế nào mà một người phụ nữ tự tiện vào đây? Nơi này là nhà anh ta mà?
Tuy rằng có tức giận, nhưng thắc mắc Kim Sa rốt cuộc là ai? Cô ta như thế nào tìm được đến đây? Nghĩ đến đây, Ngôn Dục nhanh chóng chạy lên lầu, đứng ở cửa nghe lén.
"Đây là Anh Hoàng nhờ chị mang cho em"- Kim Sa đem một cái vòng cổ đặt lên bàn, một cái hình tảng đá ..
Nhìn thấy, Tiểu Trạch cầm xem xem -" đây là cái gì?"
"Không biết ......nhưng Anh Hoàng nói......."- Kim Sa vừa định muốn nói, bỗng nhiên cái lổ tai giật giật, mắt quét về phía cửa.
Tiểu Trạch cũng linh động, nhìn theo ánh mắt Kim Sa về phía cửa .. Vừa mở cửa ra, nguyên thân thể Ngôn Dục thiếu chút nữa té nhào trên mặt đất, may mắn anh ta luyện qua nên bật người thu hồi, bàn tay sáp sáp, làm bộ như không có việc gì.
"Ngôn Dục, có chuyện gì sao?"- Tiểu Trạch cười cười hỏi, một bên Kim Sa đứng, sắc mặt lạnh lẽo.
Ngôn Dục nhức đầu -" Hả? Không có việc gì, chỉ là đi ngang qua, đi ngang qua thôi.... ......."
"À ….à… chỉ là đi ngang qua" -Tiểu Trạch gật gật đầu.
"Đúng rồi, giới thiệu với chú, đây là Kim Sa, bạn tốt của cháu" -Tiểu Trạch nói.
Ngôn Dục nở nụ cười mê người với Kim Sa -" Người cũng như tên."
Nhưng điều đáng nói là Kim Sa không hề để ý tới ...
"Chú ấy là Ngôn Dục, là bạn của ba em" -Tiểu Trạch giới thiệu.
Kim Sa chỉ hướng đến gật gật đầu, xoay người đi vào.
Ngôn Dục sửng sốt, lần đầu tiên sức quyến rũ của anh ta bị người khác xem nhẹ, thật là đả kích ...
"Cô gái còn trẻ thế giả bộ lạnh lùng cái gì a" - Một bên xuống lầu, Ngôn Dục lẩm bẩm nói.
Lúc này, cửa mở ra, Trình Mộ Thanh đã trở về.
"Cô về rồi?" -Ngôn Dục theo bản năng chào hỏi
Nhưng Trình Mộ Thanh không nói gì, thậm chí giày cũng không thay, cả người như cái xác không hồn đi vào trong phòng ngủ.
Cho đến khi -" Này, cô làm sao vậy?" - Ngôn Dục qươ quơ tay trước mặt Trình Mộ Thanh ... Lúc này, cô mới phản ứng xoay người lại nhìn anh ta, sắc mặt có chút tái nhợt - " Có chuyện gì không?"
"Cô bị sao vậy? Sao mặt tái mét vậy? Bệnh sao?" Nói xong, vừa định vươn tay sờ sờ cái trán của Trình Mộ Thanh thì bị cô phũ phàng hấc ra.
"Tôi không sao, chỉ là quá mệt, tôi trở về phòng ngủ đây" - nói xong, liền đi đến phòng ngủ của mình.
Lúc này, cửa mở ra, Tiểu Trạch cùng Kim Sa bước ra, nhìn thấy Trình Mộ Thanh -" Mẹ, con giới thiệu với mẹ một chút...... đây là......"
Nhưng chính là Trình Mộ Thanh cũng không quay đầu lại, trực tiếp về phòng.
Tiểu Trạch nhìn về phía Ngôn Dục -" Mẹ cháu bị sao vậy?"
"Không biết, lúc về đã quái như vậy" -Ngôn Dục không biết phải nói sao
Kim Sa cũng không để ý, đến ngồi lên sofa.
"Ba” một tiếng phát ra từ phòng Trình Mộ Thanh, nghe có vẻ như là tiếng đồ đạc bị vỡ.
Cùng lúc, Tiểu Trạch, Ngôn Dục và Kim Sa vọt vào trong .. nhưng ngoại trừ cái cốc bị vỡ trên mặt đất thì cũng không có gì, mà Trình Mộ Thanh lại nằm trên giường đang ngủ say ..
Kim Sa nhìn xung quanh, đi qua kiểm tra, cửa sổ đều khoá rất chặt, không có dấu vết của ai vào ..
Ngôn Dục lo lắng, đi qua nhìn Trình Mộ Thanh -" Cô ấy còn có thể ngủ?"
Một loại cảm giác không tốt trong lòng, do dự một chút, Tiểu Trạch vẫn là kêu Trình Mộ Thanh -" Mẹ mẹ....mau tỉnh lại...tỉnh......"
Ngay từ đầu, Trình Mộ Thanh đang còn mê mang trong một không gian u ám, chính là lúc Tiểu Trạch đến sát bên người cô, thì cô lại chạy nhanh về phía một chút ánh sang.
Chậm rãi mở mắt -" Mẹ ... mẹ mệt lắm sao? Ngủ thật say" -Tiểu Trạch lo lắng nói.
"Tiểu Trạch?" Nhìn thấy người trước mặt, cô nhăn mặt, nhíu mày " Con sao lại ở trong này?"
"Vừa rồi không phải là mẹ làm vỡ một cái cốc sao? Con nghe được nên vào đây, mẹ .. mẹ thế nào? Mẹ không sao chứ?"
"Không sao, chỉ là đêm qua mất ngủ, hiện tại có chút mệt, không muốn làm gì, muốn tiếp tục ngủ" -Trình Mộ Thanh thoạt nhìn cả người vô lực.
"Không có gì là tốt rồi, mẹ tiếp tục ngủ đi, chờ đến giờ cơm con sẽ gọi" -Tiểu Trạch săn sóc nói.
"Ừ" .Trình Mộ Thanh gật gật đầu
Tiểu Trạch vừa đứng dậy, Trình Mộ Thanh đã nhắm chặt mắt, mê mang rơi vào giấc ngủ.
"Một câu của chú em, Anh Hoàng sốt ruột gần chết, anh ta phái Kim Sa đi rồi, mặt khác nếu chú em cần, có thể tuỳ lúc điều động người ở thành phố A" -Jack một thân áo trắng, ngồi trên ghế xoay tròn, cả người thoạt nhìn rất thoải mái ..
Tiểu Trạch nở nụ cười -" Kim Sa đến đây?"
"Kim Sa hiện tại chính là người mà Anh Hoàng coi trọng nhất, cô ấy có thể giúp chú em, chú em cũng nên biết Anh Hoàng coi trọng mình như thế nào chứ?" Jack ở bên kia, thong thả từ từ nói.
"Được, thay em cám ơn Anh Hoàng."
"Anh ta nói, không cần phải cám ơn, anh ta chờ chú em trở về tiếp anh ta"- Jack nói
"Anh nói cho Anh Hoàng, về sau em sẽ chiếu cố anh ta, còn chuyện kế thừa Ngục Môn sẽ bàn sau" -Tiểu Trạch cười hắc hắc
Lúc này, chuông cửa vang lên, Tiểu Trạch nhíu mày, Jack nhìn đồng hồ -" Nếu như không đoán sai thì Kim Sa đã đến rồi."
Tiểu Trạch không hoài nghi, gật đầu- " Hôm nào tán gẫu tiếp, em ra ngoài xem đã" -Nói xong, liền đóng máy tính lại.
Nghe được chuông cửa vang lên, Ngôn Dục đi ra mở cửa, nhìn thấy một người phụ nữ mặc quần áo đen đứng trước cửa, thoạt nhìn tuổi không lớn nhưng cả người tản ra một cỗ sát khí.
"Cô à...cô......"
"Tôi tìm Tiểu Trạch" -Kim Sa lạnh lùng nói.
Ngôn Dục định nói cái gì, Kim Sa đã tự bước vào, nhìn thấy bộ dạng lạnh nhạt của cô, Ngôn Dục tiếp tục định nói gì thì Tiểu Trạch trong phòng đi ra, nhìn thấy Kim Sa, trên mặt Tiểu Trạch lộ ra nụ cười ấm áp - " Kim Sa, chị đã đến rồ.i"
Nhìn thấy Tiểu Trạch, mặt Kim Sa không chút thay đổi -" Chúng ta vào phòng nói chuyện."
Sau đó cũng không để ý đến Ngôn Dục liền trực tiếp vào trong phòng .. Ngôn Dục không khỏi nổi giận . Đây là cái tình huống gì? Như thế nào mà một người phụ nữ tự tiện vào đây? Nơi này là nhà anh ta mà?
Tuy rằng có tức giận, nhưng thắc mắc Kim Sa rốt cuộc là ai? Cô ta như thế nào tìm được đến đây? Nghĩ đến đây, Ngôn Dục nhanh chóng chạy lên lầu, đứng ở cửa nghe lén.
"Đây là Anh Hoàng nhờ chị mang cho em"- Kim Sa đem một cái vòng cổ đặt lên bàn, một cái hình tảng đá ..
Nhìn thấy, Tiểu Trạch cầm xem xem -" đây là cái gì?"
"Không biết ......nhưng Anh Hoàng nói......."- Kim Sa vừa định muốn nói, bỗng nhiên cái lổ tai giật giật, mắt quét về phía cửa.
Tiểu Trạch cũng linh động, nhìn theo ánh mắt Kim Sa về phía cửa .. Vừa mở cửa ra, nguyên thân thể Ngôn Dục thiếu chút nữa té nhào trên mặt đất, may mắn anh ta luyện qua nên bật người thu hồi, bàn tay sáp sáp, làm bộ như không có việc gì.
"Ngôn Dục, có chuyện gì sao?"- Tiểu Trạch cười cười hỏi, một bên Kim Sa đứng, sắc mặt lạnh lẽo.
Ngôn Dục nhức đầu -" Hả? Không có việc gì, chỉ là đi ngang qua, đi ngang qua thôi.... ......."
"À ….à… chỉ là đi ngang qua" -Tiểu Trạch gật gật đầu.
"Đúng rồi, giới thiệu với chú, đây là Kim Sa, bạn tốt của cháu" -Tiểu Trạch nói.
Ngôn Dục nở nụ cười mê người với Kim Sa -" Người cũng như tên."
Nhưng điều đáng nói là Kim Sa không hề để ý tới ...
"Chú ấy là Ngôn Dục, là bạn của ba em" -Tiểu Trạch giới thiệu.
Kim Sa chỉ hướng đến gật gật đầu, xoay người đi vào.
Ngôn Dục sửng sốt, lần đầu tiên sức quyến rũ của anh ta bị người khác xem nhẹ, thật là đả kích ...
"Cô gái còn trẻ thế giả bộ lạnh lùng cái gì a" - Một bên xuống lầu, Ngôn Dục lẩm bẩm nói.
Lúc này, cửa mở ra, Trình Mộ Thanh đã trở về.
"Cô về rồi?" -Ngôn Dục theo bản năng chào hỏi
Nhưng Trình Mộ Thanh không nói gì, thậm chí giày cũng không thay, cả người như cái xác không hồn đi vào trong phòng ngủ.
Cho đến khi -" Này, cô làm sao vậy?" - Ngôn Dục qươ quơ tay trước mặt Trình Mộ Thanh ... Lúc này, cô mới phản ứng xoay người lại nhìn anh ta, sắc mặt có chút tái nhợt - " Có chuyện gì không?"
"Cô bị sao vậy? Sao mặt tái mét vậy? Bệnh sao?" Nói xong, vừa định vươn tay sờ sờ cái trán của Trình Mộ Thanh thì bị cô phũ phàng hấc ra.
"Tôi không sao, chỉ là quá mệt, tôi trở về phòng ngủ đây" - nói xong, liền đi đến phòng ngủ của mình.
Lúc này, cửa mở ra, Tiểu Trạch cùng Kim Sa bước ra, nhìn thấy Trình Mộ Thanh -" Mẹ, con giới thiệu với mẹ một chút...... đây là......"
Nhưng chính là Trình Mộ Thanh cũng không quay đầu lại, trực tiếp về phòng.
Tiểu Trạch nhìn về phía Ngôn Dục -" Mẹ cháu bị sao vậy?"
"Không biết, lúc về đã quái như vậy" -Ngôn Dục không biết phải nói sao
Kim Sa cũng không để ý, đến ngồi lên sofa.
"Ba” một tiếng phát ra từ phòng Trình Mộ Thanh, nghe có vẻ như là tiếng đồ đạc bị vỡ.
Cùng lúc, Tiểu Trạch, Ngôn Dục và Kim Sa vọt vào trong .. nhưng ngoại trừ cái cốc bị vỡ trên mặt đất thì cũng không có gì, mà Trình Mộ Thanh lại nằm trên giường đang ngủ say ..
Kim Sa nhìn xung quanh, đi qua kiểm tra, cửa sổ đều khoá rất chặt, không có dấu vết của ai vào ..
Ngôn Dục lo lắng, đi qua nhìn Trình Mộ Thanh -" Cô ấy còn có thể ngủ?"
Một loại cảm giác không tốt trong lòng, do dự một chút, Tiểu Trạch vẫn là kêu Trình Mộ Thanh -" Mẹ mẹ....mau tỉnh lại...tỉnh......"
Ngay từ đầu, Trình Mộ Thanh đang còn mê mang trong một không gian u ám, chính là lúc Tiểu Trạch đến sát bên người cô, thì cô lại chạy nhanh về phía một chút ánh sang.
Chậm rãi mở mắt -" Mẹ ... mẹ mệt lắm sao? Ngủ thật say" -Tiểu Trạch lo lắng nói.
"Tiểu Trạch?" Nhìn thấy người trước mặt, cô nhăn mặt, nhíu mày " Con sao lại ở trong này?"
"Vừa rồi không phải là mẹ làm vỡ một cái cốc sao? Con nghe được nên vào đây, mẹ .. mẹ thế nào? Mẹ không sao chứ?"
"Không sao, chỉ là đêm qua mất ngủ, hiện tại có chút mệt, không muốn làm gì, muốn tiếp tục ngủ" -Trình Mộ Thanh thoạt nhìn cả người vô lực.
"Không có gì là tốt rồi, mẹ tiếp tục ngủ đi, chờ đến giờ cơm con sẽ gọi" -Tiểu Trạch săn sóc nói.
"Ừ" .Trình Mộ Thanh gật gật đầu
Tiểu Trạch vừa đứng dậy, Trình Mộ Thanh đã nhắm chặt mắt, mê mang rơi vào giấc ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.