Chương 122: Hôn Lễ.
Bình Phong Tử
19/09/2022
Hôm nay là ngày kết hôn của Thượng Quan Nam Trì cùng Tô Thiến Thiến, bởi vì là Thượng Quan Nam Trì nên có rats nhiều người anh không mời vẫn tới. Hôn lễ cũng không nhỏ, trên màn hình lớn tại hôn lễ phóng to ảnh cưới của Thượng Quan Nam Trì cùng Tô Thiến Thiến.
Thượng Quan Nam Trì mặc quần áo giống như ngày thường, Tô Thiến Thiến thấy vậy mới nói: "Nam Trì, sao hôm nay anh lại mặc quần áo như ngày thường vậy, âu phục chú rễ của anh đâu?"
Thượng Quan Nam Trì nói: "Ở đây, mặc đẹp trai như vậy, anh tất nhiên sẽ đổi."
Tô Thiến Thiến nói: "Vậy được rồi!"
Thượng Quan Nam Trì đi thay quần áo xong, nói: "Đi, chúng ta ra ngoài nghênh đón khách khứa."
Sau đó cùng Tô Thiến Thiến đi ra ngoài, anh phóng viên chụp ảnh bọn họ. Tô Thiến Thiến liền lộ ra vẻ mặt vui vẻ, còn anh thì bên ngoài cười nhưng trong không cười.
Qua một lúc lâu, điện thoại của Thượng Quan Nam Trì vang lên, anh nhìn Tô Thiến Thiến nói: "Em chờ anh ở đây, anh đi nghe điện thoại một lát."
Tô Thiến Thiến nói: "Anh đi nghe máy đi!"
Thượng Quan Nam Trì tìm một chỗ yên tĩnh, nói: "Làm sao vậy."
Tiểu Lý nói: "Tổng giám đốc, chuyện nên làm tôi làm tốt rồi. Chỉ là không chắc cô Tô có tàng trữ ảnh ở chỗ khác không."
Thượng Quan Nam Trì nói: "Đến nước này rồi, cô ta muốn tàng trữ cũng không có cách, tôi tuyệt đối không thể kết hôn với loại người như cô ta!"
Tiểu Lý nói: "Bây giờ tôi phát lên ảnh chụp của cô ta sao?"
Thượng Quan Nam Trì nhìn đồng hồ, cảm thấy khách tới cũng đủ rồi, nói: "Chờ thêm mười phút sau rồi hãy phát lên." Sau đó anh đi về đứng chung với Tô Thiến Thiến.
Tô Thiến Thiến nói: "Nam Trì, anh làm em sợ muốn chết, em còn tưởng rằng anh sẽ ném em lại hôn lễ mà bỏ đi!"
Thượng Quan Nam Trì nói: "Sao có thể chứ! Chúng ta chưa cử hành hôn lễ mà."
Lúc này đã không còn khách tới nữa, Thượng Quan Nam Trì nói: "Đi, chúng ta đi lên khán đài thôi."
Tô Thiến Thiến kéo tay Thượng Quan Nam Trì đi đến trên khán đài. Tất cả mọi người liền hướng mắt nhìn bọn họ, đặc biệt là phóng viên, cầm máy ảnh chụp liên tục. Đột nhiên một người phóng viên lớn tiếng nói: "Trời ơi! Màn hình lớn phía sau bọn họ thay đổi rồi kìa! Không còn là ảnh cưới nữa, đây là ảnh một ông già đang làm chuyện đồi bại với cô dâu mà."
Tô Thiến Thiến hoàn toàn không biết gì hết vẫn cao ngạo đứng đó. Lúc này có người ở dưới đài nói: "Thượng Quan tiên sinh, người phụ nữ như thế này mà anh cũng dám kết hôn sao?"
Thượng Quan Nam Trì nói: "Anh có ý gì!"
Mọi người đều nói: "Anh nhìn màn hình lớn phía sau mình đi."
Thượng Quan Nam Trì xoay người lại xem. Sau đó nói: "Tô Thiến Thiến, không ngờ cô là loại người này, cô cùng người đàn ông trên màn hình là như thế nào, cô có đàn ông còn muốn kết hôn với tôi, cô cảm thấy không ghê tởm ư? Hôm nay cô tự mình kết hôn đi!" Nói xong anh liền bỏ đi.
Trên màn hình vẫn tiếp tục phát ảnh ông già ôm Tô Thiến Thiến, hôn cô ta... tuy nhiên mặt của người đàn ông đã được làm mờ đi, nhìn không rõ đó là ai, nhưng có thể nhìn ra tuổi của người đàn ông này cũng đã già hay trung niên gì đó.
Mà Tô Thiến Thiến vẫn chưa hiểu chuyện gì, lúc này phóng viên mới chạy lên khán đài vây kín xung quanh Tô Thiến Thiến hỏi người đàn ông đó là ai, dù câu nên hỏi hay câu không nên hỏi đều hỏi hết.
Tô Thiến Thiến từ trong hạnh phúc tỉnh dậy, sau đó nói: "Là ai hãm hại tôi, tôi nhất định sẽ điều tra rõ." Nói xong liền thoát khỏi vòng vây phóng viên. Sau đó chạy nhanh tới bãi đỗ xe lái xe về nhà.
Cô ta muốn gọi điện cho Tiểu Vũ nhưng nhận ra điện thoại không có ở trên người. Cô ta tức muốn điên tiết lên, đập hết đồ trong nhà. Hạnh phúc cách cô ta chỉ nửa bước chân, lại bị tên khốn nạn nào tìm ra ảnh chụp năm đó, còn phát ở trong hôn lễ.
Bây giờ cô ta mới nhớ tới, cô ta cứ chạy trốn như vậy thì số ảnh chụp vẫn phát trên màn hình lớn phải làm sao giờ! Để càng lâu, càng có nhiều người xem, mà lúc này Tiểu Vũ chạy đi đâu rồi không biết, còn chưa chịu trở về.
Khách khứa tại buổi lễ thấy Thượng Quan Nam Trì đi rồi, sau đó Tô Thiến Thiến cũng đi mất, mọi người cảm thấy không còn gì nữa nên giải tán. Hiện tại chỉ còn lão Nhị, lão Tam, lão Tứ cùng Thượng Quan Uyển Nhi.
Lão Nhị nói: "Tôi còn buồn bực không hiểu sao lão Đại đồng ý kết hôn với Tô Thiến Thiến? Hoá ra là như thế này."
Lão Tứ nói: "Nhị ca, anh nói xem chuyện này là như thế nào."
Lão Nhị nhìn Thượng Quan Uyển Nhi cùng Xa Chính Hiên đang nhìn mình, sau đó mới nói: "Nếu anh đoán không sai, lão Đại muốn khiến cho Tô Thiến Thiến mất hết danh dự."
Thượng Quan Uyển Nhi nói: "Tại sao anh của em lại làm như vậy! Đúng là Tô Thiến Thiến rất quá đáng, nhưng cũng không thể ra tay tàn nhẫn như vậy chứ!"
Xa Chính Hiên nói: "Hẳn là do Tô Thiến Thiến muốn uy hiến chuyện gì đến lão Đại."
Thượng Quan Uyển Nhi nói: "Bà nội em còn tưởng rằng anh em sẽ kết hôn cùng Tô Thiến Thiến thật, còn bảo sau này không cho anh ấy vào cửa, té ra kết hôn chỉ là để ngụy trang."
Lão Nhị nói: "Để anh gọi điện thoại cho anh ấy."
Lúc này Thượng quan Nam Trì đã về đến nhà, đang cầm một ly rượu vang nhàn nhã uống, chợt nghe thấy tiếng chuông điện thoại, anh nhìn ra là lão Nhị nên liền tiếp: "Chuyện gì."
Lão Nhị ấn loa ngoài, sau đó nói: "Lão Đại, anh ổn chứ?"
Thượng Quan Nam Trì nói: "Không ổn, rất đau lòng!"
Lão Nhị lại nói: "Anh đừng giả vờ nữa! Bây giờ anh đang uống rượu chút mừng chứ gì."
Thượng Quan Nam Trì nói: "Thế cậu nói xem, tôi chúc mừng về chuyện gì."
Lão Nhị nói: "Trong lòng của anh có thể người khác không rõ, chứ bọn chúng em quen anh lâu như vậy, chẳng lẽ lại không hiểu anh ư?"
Thượng Quan Nam Trì nói: "Bây giờ nơi đó ra sao."
Lão Nhị nói: "Còn như thế nào được, anh bỏ mặc cô dâu đi mất, không bao lâu cô dâu cũng chạy trốn, khách không còn kịch để xem về hết rồi, bây giờ còn mấy người chúng em thôi."
Thượng Quan Nam Trì nói: "Còn có chuyện gì không?"
Lão Nhị nói: "Em cảm thấy anh làm như thế là tự vả vào mặt, được cảm giác đội nón xanh, không làm thế này thì chết sao?"
Thượng Quan Nam Trì nói: "Không còn cách khác, dù gì người khác cũng thấy tôi là người vô tội."
Thượng Quan Uyển Nhi nói: "Anh, anh có thể nói cho chúng em biết tại sao anh phải làm như thế này không?"
Thượng Quan Nam Trì nói: "Bởi vì, Tô Thiến Thiến muốn kết hôn với anh nên gạt anh ăn một bữa cơm cuối cùng như từ biệt, nhân cơ hội anh không chú ý bỏ thuốc vào rượu của anh làm anh hôn mê, sau đó không nói bọn em cũng biết rồi đó, không lâu sau cô ta tới uy hiếp anh bảo mình đang mang thai. Anh đây không phải đã thành toàn cho cô ta sao?"
Thượng Quan Uyển Nhi nói: "Trách không được anh làm như thế, giết một nghìn quân địch tự tổn hại 800 quân."
Thượng Quan Nam Trì: "Vấn đề ở chỗ cô ta còn chụp lại ảnh của anh, trong khoảng thời gian này anh vì như thế mới chơi cùng cô ta, anh cảm thấy ghê tởm vô cùng."
Ôn Tiểu Nhã biết hôm nay Thượng Quan Nam Trì sẽ kết hôn, trong lòng cô đau giống như bị dao cắt, nhưng không để An Tử Dực lo lắng nên cô vẫn cố giữ nụ cười.
An Tử Dực nói: "Tiểu Nhã, em đừng như vậy, không thấy mệt sao?"
Ôn Tiểu Nhã nói: "Không mệt."
An Tử Dực nói: "Em như vậy làm anh đau lòng lắm, nếu em mệt liền về nhà nghỉ ngơi đi, dù gì nơi này việc cũng không nhiều. Anh giúp em một chút là được."
Ôn Tiểu Nhã nói: "Vậy việc của anh không cần phải làm ư?"
An Tử Dực nói: "Tất nhiên anh phải làm! Chỉ là anh đã phân phó cho người khác làm thay, anh cũng không có việc gì làm cho nên có nhiều thời gian ở bên cạnh em."
Ôn Tiểu Nhã nói: "Em không sao, anh cho rằng em là con gái tuổi 18 hả? Nói lại thì đây là tự em rời khỏi Thượng Quan Nam Trì."
An Tử Dực nói: "Em không sao là tốt rồi, anh chỉ sợ trong lòng em nghĩ quẩn."
Ôn Tiểu Nhã nói: "Sau này không có việc gì thì đừng thảo luận về anh ta, có được không? Hiện tại chúng ta đang tìm hiểu nhau, lại đi thảo luận về người khác thì tẻ nhạt lắm."
An Tử Dực nói: "Được, anh đồng ý với em, về sau sẽ không nhắc tới anh ta nữa chỉ tâm sự chuyện chúng ta."
Editor: Alissa
Cập nhật 5.10.2022
Thượng Quan Nam Trì mặc quần áo giống như ngày thường, Tô Thiến Thiến thấy vậy mới nói: "Nam Trì, sao hôm nay anh lại mặc quần áo như ngày thường vậy, âu phục chú rễ của anh đâu?"
Thượng Quan Nam Trì nói: "Ở đây, mặc đẹp trai như vậy, anh tất nhiên sẽ đổi."
Tô Thiến Thiến nói: "Vậy được rồi!"
Thượng Quan Nam Trì đi thay quần áo xong, nói: "Đi, chúng ta ra ngoài nghênh đón khách khứa."
Sau đó cùng Tô Thiến Thiến đi ra ngoài, anh phóng viên chụp ảnh bọn họ. Tô Thiến Thiến liền lộ ra vẻ mặt vui vẻ, còn anh thì bên ngoài cười nhưng trong không cười.
Qua một lúc lâu, điện thoại của Thượng Quan Nam Trì vang lên, anh nhìn Tô Thiến Thiến nói: "Em chờ anh ở đây, anh đi nghe điện thoại một lát."
Tô Thiến Thiến nói: "Anh đi nghe máy đi!"
Thượng Quan Nam Trì tìm một chỗ yên tĩnh, nói: "Làm sao vậy."
Tiểu Lý nói: "Tổng giám đốc, chuyện nên làm tôi làm tốt rồi. Chỉ là không chắc cô Tô có tàng trữ ảnh ở chỗ khác không."
Thượng Quan Nam Trì nói: "Đến nước này rồi, cô ta muốn tàng trữ cũng không có cách, tôi tuyệt đối không thể kết hôn với loại người như cô ta!"
Tiểu Lý nói: "Bây giờ tôi phát lên ảnh chụp của cô ta sao?"
Thượng Quan Nam Trì nhìn đồng hồ, cảm thấy khách tới cũng đủ rồi, nói: "Chờ thêm mười phút sau rồi hãy phát lên." Sau đó anh đi về đứng chung với Tô Thiến Thiến.
Tô Thiến Thiến nói: "Nam Trì, anh làm em sợ muốn chết, em còn tưởng rằng anh sẽ ném em lại hôn lễ mà bỏ đi!"
Thượng Quan Nam Trì nói: "Sao có thể chứ! Chúng ta chưa cử hành hôn lễ mà."
Lúc này đã không còn khách tới nữa, Thượng Quan Nam Trì nói: "Đi, chúng ta đi lên khán đài thôi."
Tô Thiến Thiến kéo tay Thượng Quan Nam Trì đi đến trên khán đài. Tất cả mọi người liền hướng mắt nhìn bọn họ, đặc biệt là phóng viên, cầm máy ảnh chụp liên tục. Đột nhiên một người phóng viên lớn tiếng nói: "Trời ơi! Màn hình lớn phía sau bọn họ thay đổi rồi kìa! Không còn là ảnh cưới nữa, đây là ảnh một ông già đang làm chuyện đồi bại với cô dâu mà."
Tô Thiến Thiến hoàn toàn không biết gì hết vẫn cao ngạo đứng đó. Lúc này có người ở dưới đài nói: "Thượng Quan tiên sinh, người phụ nữ như thế này mà anh cũng dám kết hôn sao?"
Thượng Quan Nam Trì nói: "Anh có ý gì!"
Mọi người đều nói: "Anh nhìn màn hình lớn phía sau mình đi."
Thượng Quan Nam Trì xoay người lại xem. Sau đó nói: "Tô Thiến Thiến, không ngờ cô là loại người này, cô cùng người đàn ông trên màn hình là như thế nào, cô có đàn ông còn muốn kết hôn với tôi, cô cảm thấy không ghê tởm ư? Hôm nay cô tự mình kết hôn đi!" Nói xong anh liền bỏ đi.
Trên màn hình vẫn tiếp tục phát ảnh ông già ôm Tô Thiến Thiến, hôn cô ta... tuy nhiên mặt của người đàn ông đã được làm mờ đi, nhìn không rõ đó là ai, nhưng có thể nhìn ra tuổi của người đàn ông này cũng đã già hay trung niên gì đó.
Mà Tô Thiến Thiến vẫn chưa hiểu chuyện gì, lúc này phóng viên mới chạy lên khán đài vây kín xung quanh Tô Thiến Thiến hỏi người đàn ông đó là ai, dù câu nên hỏi hay câu không nên hỏi đều hỏi hết.
Tô Thiến Thiến từ trong hạnh phúc tỉnh dậy, sau đó nói: "Là ai hãm hại tôi, tôi nhất định sẽ điều tra rõ." Nói xong liền thoát khỏi vòng vây phóng viên. Sau đó chạy nhanh tới bãi đỗ xe lái xe về nhà.
Cô ta muốn gọi điện cho Tiểu Vũ nhưng nhận ra điện thoại không có ở trên người. Cô ta tức muốn điên tiết lên, đập hết đồ trong nhà. Hạnh phúc cách cô ta chỉ nửa bước chân, lại bị tên khốn nạn nào tìm ra ảnh chụp năm đó, còn phát ở trong hôn lễ.
Bây giờ cô ta mới nhớ tới, cô ta cứ chạy trốn như vậy thì số ảnh chụp vẫn phát trên màn hình lớn phải làm sao giờ! Để càng lâu, càng có nhiều người xem, mà lúc này Tiểu Vũ chạy đi đâu rồi không biết, còn chưa chịu trở về.
Khách khứa tại buổi lễ thấy Thượng Quan Nam Trì đi rồi, sau đó Tô Thiến Thiến cũng đi mất, mọi người cảm thấy không còn gì nữa nên giải tán. Hiện tại chỉ còn lão Nhị, lão Tam, lão Tứ cùng Thượng Quan Uyển Nhi.
Lão Nhị nói: "Tôi còn buồn bực không hiểu sao lão Đại đồng ý kết hôn với Tô Thiến Thiến? Hoá ra là như thế này."
Lão Tứ nói: "Nhị ca, anh nói xem chuyện này là như thế nào."
Lão Nhị nhìn Thượng Quan Uyển Nhi cùng Xa Chính Hiên đang nhìn mình, sau đó mới nói: "Nếu anh đoán không sai, lão Đại muốn khiến cho Tô Thiến Thiến mất hết danh dự."
Thượng Quan Uyển Nhi nói: "Tại sao anh của em lại làm như vậy! Đúng là Tô Thiến Thiến rất quá đáng, nhưng cũng không thể ra tay tàn nhẫn như vậy chứ!"
Xa Chính Hiên nói: "Hẳn là do Tô Thiến Thiến muốn uy hiến chuyện gì đến lão Đại."
Thượng Quan Uyển Nhi nói: "Bà nội em còn tưởng rằng anh em sẽ kết hôn cùng Tô Thiến Thiến thật, còn bảo sau này không cho anh ấy vào cửa, té ra kết hôn chỉ là để ngụy trang."
Lão Nhị nói: "Để anh gọi điện thoại cho anh ấy."
Lúc này Thượng quan Nam Trì đã về đến nhà, đang cầm một ly rượu vang nhàn nhã uống, chợt nghe thấy tiếng chuông điện thoại, anh nhìn ra là lão Nhị nên liền tiếp: "Chuyện gì."
Lão Nhị ấn loa ngoài, sau đó nói: "Lão Đại, anh ổn chứ?"
Thượng Quan Nam Trì nói: "Không ổn, rất đau lòng!"
Lão Nhị lại nói: "Anh đừng giả vờ nữa! Bây giờ anh đang uống rượu chút mừng chứ gì."
Thượng Quan Nam Trì nói: "Thế cậu nói xem, tôi chúc mừng về chuyện gì."
Lão Nhị nói: "Trong lòng của anh có thể người khác không rõ, chứ bọn chúng em quen anh lâu như vậy, chẳng lẽ lại không hiểu anh ư?"
Thượng Quan Nam Trì nói: "Bây giờ nơi đó ra sao."
Lão Nhị nói: "Còn như thế nào được, anh bỏ mặc cô dâu đi mất, không bao lâu cô dâu cũng chạy trốn, khách không còn kịch để xem về hết rồi, bây giờ còn mấy người chúng em thôi."
Thượng Quan Nam Trì nói: "Còn có chuyện gì không?"
Lão Nhị nói: "Em cảm thấy anh làm như thế là tự vả vào mặt, được cảm giác đội nón xanh, không làm thế này thì chết sao?"
Thượng Quan Nam Trì nói: "Không còn cách khác, dù gì người khác cũng thấy tôi là người vô tội."
Thượng Quan Uyển Nhi nói: "Anh, anh có thể nói cho chúng em biết tại sao anh phải làm như thế này không?"
Thượng Quan Nam Trì nói: "Bởi vì, Tô Thiến Thiến muốn kết hôn với anh nên gạt anh ăn một bữa cơm cuối cùng như từ biệt, nhân cơ hội anh không chú ý bỏ thuốc vào rượu của anh làm anh hôn mê, sau đó không nói bọn em cũng biết rồi đó, không lâu sau cô ta tới uy hiếp anh bảo mình đang mang thai. Anh đây không phải đã thành toàn cho cô ta sao?"
Thượng Quan Uyển Nhi nói: "Trách không được anh làm như thế, giết một nghìn quân địch tự tổn hại 800 quân."
Thượng Quan Nam Trì: "Vấn đề ở chỗ cô ta còn chụp lại ảnh của anh, trong khoảng thời gian này anh vì như thế mới chơi cùng cô ta, anh cảm thấy ghê tởm vô cùng."
Ôn Tiểu Nhã biết hôm nay Thượng Quan Nam Trì sẽ kết hôn, trong lòng cô đau giống như bị dao cắt, nhưng không để An Tử Dực lo lắng nên cô vẫn cố giữ nụ cười.
An Tử Dực nói: "Tiểu Nhã, em đừng như vậy, không thấy mệt sao?"
Ôn Tiểu Nhã nói: "Không mệt."
An Tử Dực nói: "Em như vậy làm anh đau lòng lắm, nếu em mệt liền về nhà nghỉ ngơi đi, dù gì nơi này việc cũng không nhiều. Anh giúp em một chút là được."
Ôn Tiểu Nhã nói: "Vậy việc của anh không cần phải làm ư?"
An Tử Dực nói: "Tất nhiên anh phải làm! Chỉ là anh đã phân phó cho người khác làm thay, anh cũng không có việc gì làm cho nên có nhiều thời gian ở bên cạnh em."
Ôn Tiểu Nhã nói: "Em không sao, anh cho rằng em là con gái tuổi 18 hả? Nói lại thì đây là tự em rời khỏi Thượng Quan Nam Trì."
An Tử Dực nói: "Em không sao là tốt rồi, anh chỉ sợ trong lòng em nghĩ quẩn."
Ôn Tiểu Nhã nói: "Sau này không có việc gì thì đừng thảo luận về anh ta, có được không? Hiện tại chúng ta đang tìm hiểu nhau, lại đi thảo luận về người khác thì tẻ nhạt lắm."
An Tử Dực nói: "Được, anh đồng ý với em, về sau sẽ không nhắc tới anh ta nữa chỉ tâm sự chuyện chúng ta."
Editor: Alissa
Cập nhật 5.10.2022
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.