Chương 40: Người Họ Hàng Nghèo Khó.
Bình Phong Tử
30/08/2021
Thượng Quan Nam Trì gật đầu bảo:
"Tiểu Nhã, anh đưa em về nhà trước, trong công ty anh có chút việc, bây giờ anh phải chạy đến đấy."
Ôn Tiểu Nhã oán giận:
"Anh vẫn nên cho em đi làm! Em ở nhà một mình thật sự rất chán."
Thượng Quan Nam Trì ôn nhu nói:
"Tiểu Nhã, em nghe lời được không? Anh không muốn em vất vả, anh chỉ cần em ngoan ngoan đợi anh tan làm hằng ngày là được."
Ôn Tiểu Nhã vẫn kiên quyết:
"Nhưng em không muốn đợi anh tan làm mỗi ngày. Em ngồi đợi anh như vậy rất chán, sau đó nhất định em sẽ suy nghĩ lung tung, nghĩ anh lại ở ngoài với phụ nữ."
Thượng Quan Nam Trì quả quyết:
"Cái này em không cần lo. Anh sẽ chỉ yêu một mình em thôi, không bao giờ có chuyện anh ở bên ngoài dây dưa với phụ nữ."
Ôn Tiểu Nhã mếu máo:
"Em mặc kệ em mặc kệ, dù sao em cũng không muốn ở nhà."
Thượng Quan Nam Trì vẫn kiên nhẫn khuyên nhủ:
"Tiểu Nhã, em có thể nghe lời anh được không?"
Ôn Tiểu Nhã thấy Thượng Quan Nam Trì quyết không nhường cô liền nhỏ giọng làm nũng với anh:
"Chồng à, anh cứ bắt em ở nhà đợi anh sao? Em thật sự rất sợ anh bị người khác bắt mất mà!"
Thượng Quan Nam Trì không ngờ chiêu làm nũng của Ôn Tiểu Nhã lại chọc anh ngứa ngáy như vậy. Nhân lúc Thượng Quan Nam Trì đang ngẩn ngơ, Ôn Tiểu Nhã lại tiếp tục hôn anh thêm một cái, rồi cô dùng gương mặt đáng yêu nhìn chằm chằm anh.
Thượng Quan Nam Trì bảo:
"Tiểu nhã, đây là trên xe, em đừng quậy."
Ôn Tiểu Nhã nũng nịu nói:
"Nếu anh không đồng ý, em sẽ không nghe lời anh đâu."
Cuối cùng Thượng Quan Nam Trì đành nhường cô:
"Vậy được rồi! Nhưng mà bây giờ chúng ta chưa đi vội, chúng ta đi ăn cơm đã, rồi anh mới đưa em đến công ty."
Ôn Tiểu Nhã vui vẻ đáp:
"Đồng ý, em nhất định sẽ nghe lời anh." Sau đó Thượng Quan Nam Trì và Ôn Tiểu Nhã đi tìm chỗ ăn trưa.
__
Dùng bữa xong xuôi, Thượng Quan Nam Trì lập tức đưa Ôn Tiểu Nhã đến công ty của mình.
Người trong công ty thấy tổng tài đưa theo một cô gái nhỏ đến liền bật chế độ tám chuyện:
"Này, cô gái kia mặc cái gì thế? Từ đầu đến chân cô ấy chắc chưa được hai trăm đồng đâu nhỉ, thế mà cô ấy có thể để tổng tài đưa vào đây?"
Một người khác góp lời:
"Nhất định cô ấy là họ hàng nghèo của tổng tài ở nông thôn mới lên."
Người lại trầm trồ:
"Tổng tài của chúng ta thật là tốt bụng. Anh ấy dù thế nào cũng không chê họ hàng nghèo khó, không như một số người giàu khác, thấy họ hàng nghèo liền tránh mặt. Ôi, tôi thật muốn làm họ hàng của anh ấy quá đi!"
__
Trong văn phòng tổng tài, Ôn Tiểu Nhã quan sát khắp nơi rồi quay sang nói với Thượng Quan Nam Trì:
"Em không nghĩ là công ty của anh lại khí phách như vậy."
Thượng Quan Nam Trì cười đáp:
"Cho nên em không cần đi làm, tiền anh kiếm được đã đủ cho em dùng cả đời rồi."
Ôn Tiểu Nhã kiên quyết:
"Vừa nãy anh đã đồng ý với em rồi, anh không được đổi ý."
Thấy cô xù lông lên với anh để bảo vệ chuyện đi làm, Thượng Quan Nam Trì liền thở dài, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Thấy Thượng Quan Nam Trì phải làm việc, Ôn Tiểu Nhã cũng không làm phiền anh nữa. Cô ngồi trên ghế sofa ngoan ngoan chờ Thượng Quan Nam Trì.
Ngồi chờ một lúc, hai mắt Ôn Tiểu Nhã dần dần díu lại, thế là trong chớp mắt, Ôn Tiểu Nhã đã ngủ luôn trên sofa.
Thượng Quan Nam Trì vẫn luôn tập trung làm việc nên không chú ý đến Ôn Tiểu Nhã nằm ngủ. Lúc này, cửa phòng anh truyền đến tiếng gõ cửa, Thượng Quan Nam Trì đầu cũng không ngẩng mà trực tiếp nói:
"Vào đi."
Tiểu Lý ở ngoài thấy tổng tài cho phép liền mở cửa bước vào, vừa đi vừa nói:
"Tổng tài, đây là..." Sau đó âm thanh của tiểu Lý không còn vang lên nữa.
Thượng Quan Nam Trì hỏi:
"Đây là cái gì? Hiện tại cậu nói một câu hoàn chỉnh cũng không được nữa à?"
Trong lòng tiểu Lý thầm kêu oan, nhưng cậu vẫn trả lời:
"Tổng tài, cô Ôn ngủ trên sofa rồi."
Nghe tiểu Lý nhắc nhở, Thượng Quan Nam Trì mới nhớ hôm nay mình mang Ôn Tiểu Nhã cùng đi làm. Anh nhìn Ôn Tiểu Nhã nằm phía đối diện, rồi quay sang nói với tiểu Lý:
"Cậu đem văn kiện để ở đây rồi ra ngoài đi!"
Tiểu Lý đáp:
"Vâng." Sau đó bước nhanh ra ngoài.
Tiểu Lý đi rồi, Thượng Quan Nam Trì ngay lập tức chạy đến bên Ôn Tiểu Nhã. Anh đem Ôn Tiểu Nhã ôm lên, mới đi được nửa đường đến phòng ngủ thì Ôn Tiểu Nhã tỉnh.
Cô dụi dụi mắt, ngượng ngùng nói:
"Xin lỗi anh, em làm ảnh hưởng đến anh làm việc rồi."
Thượng Quan Nam Trì trách yêu:
"Đồ ngốc, em đâu có làm ảnh hưởng đến anh. Hơn nữa nếu có ảnh hưởng, cùng lắm là anh làm thêm mấy tiếng là được mà."
Ngừng một chút, anh lại tiếp tục:
"Tiểu Nhã, anh thấy em rất thích ngủ, dù là ở chỗ nào em cũng ngủ được. Có phải em mang thai bảo bảo rất vất vả không?"
Ôn Tiểu Nhã đáp:
"Cũng không có gì vất vả, chỉ là không ngồi xuống bình thường được thôi."
Thượng Quan Nam Trì vẫn hỏi thăm:
"Cho nên em cảm thấy mình có thể đi làm à?"
Ôn Tiểu Nhã chắc chắn nói:
"Em nhớ rõ bản hợp đồng có nói lúc mang thai đi làm có thể nhận được đãi ngộ tốt hơn. Nói cách khác, giữa trưa em có thể nghỉ trưa hai giờ, vậy nên em có thể đi làm được."
Bỗng nhiên chuông điện thoại của Ôn Tiểu Nhã vang lên, cô thấy nhười gọi là ba liền vội vàng bắt máy:
"Alo, có chuyện gì không ba?"
Ở đầu bên kia, Ôn Chấn Hoa quát lớn:
"Ôn Tiểu Nhã, con xem ba là gì hả? Sao con dám ở bên ngoài lêu lổng với đàn ông, hiện tại lại còn mang thai nữa, con ném mặt mũi Ôn gia ở đâu hả?"
Ôn Tiểu Nhã không nói chuyện, cô vốn đã biết chắc mẹ con Kỳ Mỹ Cầm sẽ mách ba nên không ngạc nhiên mấy. Thượng QuanNam Trì thấy sắc mặt Ôn Tiểu Nhã không tốt liền đi đến hỏi:
"Tiểu Nhã, có chuyện gì thế?"
Ôn Chấn Hoa không có tắt điện thoại nên ông nghe rất rõ tiếng nói chuyện ở bên kia. Ôn Chấn Hoa tiếp tục mắng:
"Tiểu Nhã, con thật sự ở cùng đàn ông đúng không? Mặt già này của tôi đúng là bị cô ném hết mà, sao tôi lại có con gái như cô nhỉ? Cô lập tức về đây cho tôi, tôi ngồi ở nhà chờ cô." Nói xong Ôn Chấn Hoa liền cúp máy.
Ôn Tiểu Nhã nhìn Thượng Quan Nam Trì, giải thích:
"Lúc em ở bệnh viện gặp Ôn Bối Bối và mẹ kế, bọn họ biết em mang thai thì gọi điện mách ba. Ban nãy ba vừa gọi điện bắt em về nhà." nói xong cô quay người ra ngoài.
Thượng Quan Nam Trì giữ tay cô lại, nói:
"Anh cùng em trở về. Vốn là mấy ngày nữa anh không bận rộn thì sẽ qua đó bái phỏng cha mẹ em, bây giờ bọn họ đã biết rồi thì anh cũng đến ra mắt luôn."
Ôn Tiểu Nhã khuyên:
"Thật ra anh vẫn không cân đến nhà em. Việc ở nhà em rất phức tạp, anh đi theo em chắc chắn sẽ cùng nhau ăn mắng."
Thượng Quan Nam Trì nói:
"Em là vì anh nên mới bị mắng. Sao em cứ cho rằng anh sẽ là loại người trốn sau lưng phụ nữ thế?"
Ôn Tiểu Nhã ngập ngừng:
"Chính là... Em nghĩ anh cứ về trước, đợi em nói rõ với gia đình thì anh lại sang."
Thượng Quan Nam Trì khó hiểu:
"Em đang nói gì thế? Từ khi nào mà Thượng Quan Nam Trì anh lại dám làm không dám nhận, còn cần nhờ một người phụ nữ đi thu dọn sự tình cho mình?"
Ôn Tiểu Nhã nhìn Thượng Quan Nam Trì, nói:
"Vậy là được, đến lúc đó anh kiên nhẫn một chút, mặc kệ bọn họ nói gì anh cũng đừng quan tâm. Em chính là sợ anh náo loạn chuyện này với bọn họ."
Thượng Quan Nam Trì buồn cười đáp:
"Được, nghe theo lời vợ yêu. Để cho bọn họ nói đủ, nói đến khi miệng mọc mụn luôn. Bây giờ thì em yên tâm rồi nhé."
Ôn Tiểu Nhã nói:
"Em yên tâm rồi, chúng ta mau đi thôi."
Thượng Quan Nam Trì lôi kéo tay Ôn Tiểu Nhã, bảo:
"Đến đây, anh dắt tay em, như thế em mới không bị ngã." Sau đó hai người dắt tay nhau bước ra.
Mọi người trong công ty đều bị cảnh này dọa sợ, ai ai cũng nhỏ giọng thắc mắc:
"Đây là thế nào? Chẳng lẽ cô ấy không phải người họ hàng nghèo khó của tổng tài mà là bạn gái của ngài ấy sao? Sao tổng tài của chúng ta có thể nhìn trúng cô gái bình thường như vậy, mắt chọn người của ngài ấy có vấn đề à?"
Mà tiểu Lý bên này bị một nhóm nhân viên nữ vây lại, các cô ấy ai cũng đằng đằng sát khí, dọa cho tiểu Lý sợ đến mức nói lắp:
"Các cô..... Các cô muốn làm gì hả?"
Một cô gái nói:
"Trợ lý Lý, chúng tôi chỉ muốn biết tại sao tổng tài lại đối xử tốt với cô gái vừa nãy thôi?"
Tiểu Lý nhẹ nhàng thở dài, trả lời:
"Cô ấy chính là người mà tổng tài thích, hơn nữa 99.9% sẽ trở thành tổng tài phu nhân. Cho nên các cô tốt nhất là đừng có nói bậy, bằng không để tổng tài biết được các cô nói xấu người yêu ngài ấy, các cô chỉ còn nước dọn đồ đi thôi!"
Nói xong Tiểu Lý liền quay người rời đi, mặc kệ mấy cô nhân viên còn đang ngơ ngác. Bọn họ cô nhìn tôi, tôi nhìn cô, ai cũng không dám tiếp tục nói về Ôn Tiểu Nhã nữa.
__
Editor: Trịnh Tô Nguyệt
Cập nhật 16.6.2021 tại dembuon
"Tiểu Nhã, anh đưa em về nhà trước, trong công ty anh có chút việc, bây giờ anh phải chạy đến đấy."
Ôn Tiểu Nhã oán giận:
"Anh vẫn nên cho em đi làm! Em ở nhà một mình thật sự rất chán."
Thượng Quan Nam Trì ôn nhu nói:
"Tiểu Nhã, em nghe lời được không? Anh không muốn em vất vả, anh chỉ cần em ngoan ngoan đợi anh tan làm hằng ngày là được."
Ôn Tiểu Nhã vẫn kiên quyết:
"Nhưng em không muốn đợi anh tan làm mỗi ngày. Em ngồi đợi anh như vậy rất chán, sau đó nhất định em sẽ suy nghĩ lung tung, nghĩ anh lại ở ngoài với phụ nữ."
Thượng Quan Nam Trì quả quyết:
"Cái này em không cần lo. Anh sẽ chỉ yêu một mình em thôi, không bao giờ có chuyện anh ở bên ngoài dây dưa với phụ nữ."
Ôn Tiểu Nhã mếu máo:
"Em mặc kệ em mặc kệ, dù sao em cũng không muốn ở nhà."
Thượng Quan Nam Trì vẫn kiên nhẫn khuyên nhủ:
"Tiểu Nhã, em có thể nghe lời anh được không?"
Ôn Tiểu Nhã thấy Thượng Quan Nam Trì quyết không nhường cô liền nhỏ giọng làm nũng với anh:
"Chồng à, anh cứ bắt em ở nhà đợi anh sao? Em thật sự rất sợ anh bị người khác bắt mất mà!"
Thượng Quan Nam Trì không ngờ chiêu làm nũng của Ôn Tiểu Nhã lại chọc anh ngứa ngáy như vậy. Nhân lúc Thượng Quan Nam Trì đang ngẩn ngơ, Ôn Tiểu Nhã lại tiếp tục hôn anh thêm một cái, rồi cô dùng gương mặt đáng yêu nhìn chằm chằm anh.
Thượng Quan Nam Trì bảo:
"Tiểu nhã, đây là trên xe, em đừng quậy."
Ôn Tiểu Nhã nũng nịu nói:
"Nếu anh không đồng ý, em sẽ không nghe lời anh đâu."
Cuối cùng Thượng Quan Nam Trì đành nhường cô:
"Vậy được rồi! Nhưng mà bây giờ chúng ta chưa đi vội, chúng ta đi ăn cơm đã, rồi anh mới đưa em đến công ty."
Ôn Tiểu Nhã vui vẻ đáp:
"Đồng ý, em nhất định sẽ nghe lời anh." Sau đó Thượng Quan Nam Trì và Ôn Tiểu Nhã đi tìm chỗ ăn trưa.
__
Dùng bữa xong xuôi, Thượng Quan Nam Trì lập tức đưa Ôn Tiểu Nhã đến công ty của mình.
Người trong công ty thấy tổng tài đưa theo một cô gái nhỏ đến liền bật chế độ tám chuyện:
"Này, cô gái kia mặc cái gì thế? Từ đầu đến chân cô ấy chắc chưa được hai trăm đồng đâu nhỉ, thế mà cô ấy có thể để tổng tài đưa vào đây?"
Một người khác góp lời:
"Nhất định cô ấy là họ hàng nghèo của tổng tài ở nông thôn mới lên."
Người lại trầm trồ:
"Tổng tài của chúng ta thật là tốt bụng. Anh ấy dù thế nào cũng không chê họ hàng nghèo khó, không như một số người giàu khác, thấy họ hàng nghèo liền tránh mặt. Ôi, tôi thật muốn làm họ hàng của anh ấy quá đi!"
__
Trong văn phòng tổng tài, Ôn Tiểu Nhã quan sát khắp nơi rồi quay sang nói với Thượng Quan Nam Trì:
"Em không nghĩ là công ty của anh lại khí phách như vậy."
Thượng Quan Nam Trì cười đáp:
"Cho nên em không cần đi làm, tiền anh kiếm được đã đủ cho em dùng cả đời rồi."
Ôn Tiểu Nhã kiên quyết:
"Vừa nãy anh đã đồng ý với em rồi, anh không được đổi ý."
Thấy cô xù lông lên với anh để bảo vệ chuyện đi làm, Thượng Quan Nam Trì liền thở dài, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Thấy Thượng Quan Nam Trì phải làm việc, Ôn Tiểu Nhã cũng không làm phiền anh nữa. Cô ngồi trên ghế sofa ngoan ngoan chờ Thượng Quan Nam Trì.
Ngồi chờ một lúc, hai mắt Ôn Tiểu Nhã dần dần díu lại, thế là trong chớp mắt, Ôn Tiểu Nhã đã ngủ luôn trên sofa.
Thượng Quan Nam Trì vẫn luôn tập trung làm việc nên không chú ý đến Ôn Tiểu Nhã nằm ngủ. Lúc này, cửa phòng anh truyền đến tiếng gõ cửa, Thượng Quan Nam Trì đầu cũng không ngẩng mà trực tiếp nói:
"Vào đi."
Tiểu Lý ở ngoài thấy tổng tài cho phép liền mở cửa bước vào, vừa đi vừa nói:
"Tổng tài, đây là..." Sau đó âm thanh của tiểu Lý không còn vang lên nữa.
Thượng Quan Nam Trì hỏi:
"Đây là cái gì? Hiện tại cậu nói một câu hoàn chỉnh cũng không được nữa à?"
Trong lòng tiểu Lý thầm kêu oan, nhưng cậu vẫn trả lời:
"Tổng tài, cô Ôn ngủ trên sofa rồi."
Nghe tiểu Lý nhắc nhở, Thượng Quan Nam Trì mới nhớ hôm nay mình mang Ôn Tiểu Nhã cùng đi làm. Anh nhìn Ôn Tiểu Nhã nằm phía đối diện, rồi quay sang nói với tiểu Lý:
"Cậu đem văn kiện để ở đây rồi ra ngoài đi!"
Tiểu Lý đáp:
"Vâng." Sau đó bước nhanh ra ngoài.
Tiểu Lý đi rồi, Thượng Quan Nam Trì ngay lập tức chạy đến bên Ôn Tiểu Nhã. Anh đem Ôn Tiểu Nhã ôm lên, mới đi được nửa đường đến phòng ngủ thì Ôn Tiểu Nhã tỉnh.
Cô dụi dụi mắt, ngượng ngùng nói:
"Xin lỗi anh, em làm ảnh hưởng đến anh làm việc rồi."
Thượng Quan Nam Trì trách yêu:
"Đồ ngốc, em đâu có làm ảnh hưởng đến anh. Hơn nữa nếu có ảnh hưởng, cùng lắm là anh làm thêm mấy tiếng là được mà."
Ngừng một chút, anh lại tiếp tục:
"Tiểu Nhã, anh thấy em rất thích ngủ, dù là ở chỗ nào em cũng ngủ được. Có phải em mang thai bảo bảo rất vất vả không?"
Ôn Tiểu Nhã đáp:
"Cũng không có gì vất vả, chỉ là không ngồi xuống bình thường được thôi."
Thượng Quan Nam Trì vẫn hỏi thăm:
"Cho nên em cảm thấy mình có thể đi làm à?"
Ôn Tiểu Nhã chắc chắn nói:
"Em nhớ rõ bản hợp đồng có nói lúc mang thai đi làm có thể nhận được đãi ngộ tốt hơn. Nói cách khác, giữa trưa em có thể nghỉ trưa hai giờ, vậy nên em có thể đi làm được."
Bỗng nhiên chuông điện thoại của Ôn Tiểu Nhã vang lên, cô thấy nhười gọi là ba liền vội vàng bắt máy:
"Alo, có chuyện gì không ba?"
Ở đầu bên kia, Ôn Chấn Hoa quát lớn:
"Ôn Tiểu Nhã, con xem ba là gì hả? Sao con dám ở bên ngoài lêu lổng với đàn ông, hiện tại lại còn mang thai nữa, con ném mặt mũi Ôn gia ở đâu hả?"
Ôn Tiểu Nhã không nói chuyện, cô vốn đã biết chắc mẹ con Kỳ Mỹ Cầm sẽ mách ba nên không ngạc nhiên mấy. Thượng QuanNam Trì thấy sắc mặt Ôn Tiểu Nhã không tốt liền đi đến hỏi:
"Tiểu Nhã, có chuyện gì thế?"
Ôn Chấn Hoa không có tắt điện thoại nên ông nghe rất rõ tiếng nói chuyện ở bên kia. Ôn Chấn Hoa tiếp tục mắng:
"Tiểu Nhã, con thật sự ở cùng đàn ông đúng không? Mặt già này của tôi đúng là bị cô ném hết mà, sao tôi lại có con gái như cô nhỉ? Cô lập tức về đây cho tôi, tôi ngồi ở nhà chờ cô." Nói xong Ôn Chấn Hoa liền cúp máy.
Ôn Tiểu Nhã nhìn Thượng Quan Nam Trì, giải thích:
"Lúc em ở bệnh viện gặp Ôn Bối Bối và mẹ kế, bọn họ biết em mang thai thì gọi điện mách ba. Ban nãy ba vừa gọi điện bắt em về nhà." nói xong cô quay người ra ngoài.
Thượng Quan Nam Trì giữ tay cô lại, nói:
"Anh cùng em trở về. Vốn là mấy ngày nữa anh không bận rộn thì sẽ qua đó bái phỏng cha mẹ em, bây giờ bọn họ đã biết rồi thì anh cũng đến ra mắt luôn."
Ôn Tiểu Nhã khuyên:
"Thật ra anh vẫn không cân đến nhà em. Việc ở nhà em rất phức tạp, anh đi theo em chắc chắn sẽ cùng nhau ăn mắng."
Thượng Quan Nam Trì nói:
"Em là vì anh nên mới bị mắng. Sao em cứ cho rằng anh sẽ là loại người trốn sau lưng phụ nữ thế?"
Ôn Tiểu Nhã ngập ngừng:
"Chính là... Em nghĩ anh cứ về trước, đợi em nói rõ với gia đình thì anh lại sang."
Thượng Quan Nam Trì khó hiểu:
"Em đang nói gì thế? Từ khi nào mà Thượng Quan Nam Trì anh lại dám làm không dám nhận, còn cần nhờ một người phụ nữ đi thu dọn sự tình cho mình?"
Ôn Tiểu Nhã nhìn Thượng Quan Nam Trì, nói:
"Vậy là được, đến lúc đó anh kiên nhẫn một chút, mặc kệ bọn họ nói gì anh cũng đừng quan tâm. Em chính là sợ anh náo loạn chuyện này với bọn họ."
Thượng Quan Nam Trì buồn cười đáp:
"Được, nghe theo lời vợ yêu. Để cho bọn họ nói đủ, nói đến khi miệng mọc mụn luôn. Bây giờ thì em yên tâm rồi nhé."
Ôn Tiểu Nhã nói:
"Em yên tâm rồi, chúng ta mau đi thôi."
Thượng Quan Nam Trì lôi kéo tay Ôn Tiểu Nhã, bảo:
"Đến đây, anh dắt tay em, như thế em mới không bị ngã." Sau đó hai người dắt tay nhau bước ra.
Mọi người trong công ty đều bị cảnh này dọa sợ, ai ai cũng nhỏ giọng thắc mắc:
"Đây là thế nào? Chẳng lẽ cô ấy không phải người họ hàng nghèo khó của tổng tài mà là bạn gái của ngài ấy sao? Sao tổng tài của chúng ta có thể nhìn trúng cô gái bình thường như vậy, mắt chọn người của ngài ấy có vấn đề à?"
Mà tiểu Lý bên này bị một nhóm nhân viên nữ vây lại, các cô ấy ai cũng đằng đằng sát khí, dọa cho tiểu Lý sợ đến mức nói lắp:
"Các cô..... Các cô muốn làm gì hả?"
Một cô gái nói:
"Trợ lý Lý, chúng tôi chỉ muốn biết tại sao tổng tài lại đối xử tốt với cô gái vừa nãy thôi?"
Tiểu Lý nhẹ nhàng thở dài, trả lời:
"Cô ấy chính là người mà tổng tài thích, hơn nữa 99.9% sẽ trở thành tổng tài phu nhân. Cho nên các cô tốt nhất là đừng có nói bậy, bằng không để tổng tài biết được các cô nói xấu người yêu ngài ấy, các cô chỉ còn nước dọn đồ đi thôi!"
Nói xong Tiểu Lý liền quay người rời đi, mặc kệ mấy cô nhân viên còn đang ngơ ngác. Bọn họ cô nhìn tôi, tôi nhìn cô, ai cũng không dám tiếp tục nói về Ôn Tiểu Nhã nữa.
__
Editor: Trịnh Tô Nguyệt
Cập nhật 16.6.2021 tại dembuon
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.