Chương 52: Thật Lòng Cảm Động
Bình Phong Tử
16/09/2021
Qua một lúc lâu, Thượng Quan Nam Trì mới nói tiếp:
"Tiểu Nhã, anh đưa em đến một chỗ."
"Nhưng bây giờ em mệt lắm, không muốn đi đâu nữa!"
Ôn Tiểu Nhã trả lời.
Thượng Quan Nam Trì cười:
"Vậy anh bế em đi" Rồi Thượng Quan Nam Trì bế Ôn Tiểu Nhã theo kiểu công chúa, từng bước vững chắc đi đến biệt thự.
Gần đến nơi, anh cúi đầu nói với cô:
"Tiểu Nhã, chúng ta đến rồi." Sau đó Thượng Quan Nam Trì định thả Ôn Tiểu Nhã xuống.
Ôn Tiểu Nhã đoán được ý định của anh nên nũng nịu nói:
"Em không xuống, em không xuống đâu! Em muốn anh tiếp tục ôm em như vậy."
Thượng Quan Nam Trì âu yếm nói:
"Tiểu Nhã, nghe lời nào. Em xuống dưới đứng một lúc, đợi anh mở cửa xong lại ôm em tiếp."
Ôn Tiểu Nhã liền nghe lời anh, ngoan ngoan đứng im đợi Thượng Quan Nam Trì.
Thượng Quan Nam Trì lại tiếp tục bế Ôn Tiểu Nhã vào sau khi mở cửa xong. Vừa bế cô vào phòng anh vừa hỏi:
"Tiểu Nhã, em thích căn phòng này không?"
Ôn Tiểu Nhã đáp:
"Chỉ cần là ở bên anh, cho dù là loại phòng nào em cũng thích."
Anh mắng yêu:
"Cô nàng ngốc, anh sẽ luôn ở bên em mà, hơn nữa sau này còn có bảo bảo ở cạnh chúng ta nữa! Tiểu Nhã, em cảm thấy con sẽ thích nơi này à?"
Lúc này Ôn Tiểu Nhã đã quan sát căn phòng xong, cô quay lại nhìn Thượng Quan Nam Trì, thắc mắc:
"Nam Trì, ý anh là gì?"
Anh cười hì hì nói:
"Sau khi biết em mang thai, anh ngay lập tức chạy đến đây mua phòng. Mà những trang trí, đồ dùng này đều do anh chọn, tất cả chỉ mới chuyển tới đây hôm qua thôi. Tiểu Nhã, em có thích không?"
Cô cảm động đến nỗi hai mắt hồng hồng:
"Chỉ cần là anh làm, em đều thích. Em thật sự không nghĩ đến trong lòng anh vẫn luôn có vị trí dành cho em."
Thượng Quan Nam Trì nói:
"Em là vợ anh, trong lòng anh không có em thì còn có ai được đây?"
Ôn Tiểu Nhã gật gật đầu, trong lòng cảm động đến nỗi nước mắt chảy đầy.
Thượng Quan Nam Trì đứng bên cạnh liền ôm lấy cô. Anh vừa lau nước mắt cho Ôn Tiểu Nhã vừa bảo:
"Tốt rồi. Bât giờ em đã biết trong lòng anh cũng có em, sau này đừng suy nghĩ bậy bạ nữa nhé!"
Ôn Tiểu Nhã nhu thuận dựa vào trong lòng Thượng Quan Nam Trì, nói:
"Nam Trì, nhất định là kiếp trước em phải tích phúc nhiều lắm mới có thể gặp được anh. Ôn Tiểu Nhã em yêu anh nhất."
Anh đáp lại:
"Anh cũng yêu em. Đợi qua mấy ngày nữa chúng ta dọn vào đây ở, cuộc sống ngọt ngào của vợ chồng chúng ta liền chính thức bắt đầu rồi."
Ôn Tiểu Nhã cười nói:
"Anh là chồng của em, anh đến nơi nào thì cũng sẽ đến nơi đó."
Thượng Quan Nam Trì không nghĩ Ôn Tiểu Nhã sẽ nói với anh như vậy. Anh ngạc nhiên một lát, sau đó vui vẻ sờ tóc Ôn Tiểu Nhã, bảo:
"Không còn sớm, chúng ta ra ngoài ăn cơm đi! Một lát nữa chúng ta còn muốn đi chơi mà."
__
Thời điểm ăn cơm, Thượng Quan Nam Trì gọi một cuộc điện thoại cho Trần Chí Hào.
Lúc này Trần Chí Hào đang ở nhà ăn cơm, thấy điện thoại của Thượng Quan Nam Trì gọi đến thì hỏi:
"Bây giờ anh gọi cho tôi là để khoe khoang à? Nghe nói hôm nay anh đã làm ra một sự kiện vô cùng vĩ đại nhỉ?"
Bên kia, Thượng Quan Nam Trì cười nhạt:
"Đừng nói lời vô nghĩa. Bọn tôi đang ở KTV XX chơi, cậu nhanh đến đây."
Trần Chí Hào đáp:
"Được, chờ tôi một lát, tôi lập tức qua đó."
Gọi điện xong, Thượng Quan Nam Trì liền đưa Ôn Tiểu Nhã đến phòng bao ở KTV kia.
Bọn họ bước vào phòng đã thấy lão Tứ đang rót rượu, rồi cậu ta cầm ly đến cho Thượng Quan Nam Trì và Ôn Tiểu Nhã, nói:
"Nào nào, mấy người chúng em kính đại ca và chị dâu một ly, chúc hai người trăm năm ân ái."
Thượng Quan Nam Trì cau mày nói:
"Tiểu Nhã không uống rượu được, thân thể cô ấy không tiện. Ly này tôi thay cô ấy uống với mọi người."
Vợ lão Nhị - Dung Hoa cười hỏi:
"Đại ca, ngày thường bọn em còn chưa thấy anh đau lòng cho ai như thế đâu. Anh không giới thiệu chút sao?"
Dung Hoa là một cô gái thẳng tính và tài giỏi, cô ấy thậm chí còn tự mình mở được một công ty riêng.
Nghe vậy, Thượng Quan Nam Trì liền giới thiệu với Ôn Tiểu Nhã:
"Tiểu Nhã, cô ấy là vợ của lão Nhị - Dung Hoa." Rồi anh quay lại nói với Dung Hoa:
"Còn cô ấy là vợ tôi – Ôn Tiểu Nhã."
Dung Hoa vui vẻ chào hỏi:
"Chào cô Ôn ."
"Chào cô."
Ôn Tiểu Nhã cũng đáp lại.
Lão Tam buồn bực nói:
"Rốt cuộc ly rượu mừng này hai người có uống không thế? Tay em cầm rượu đã tê cứng cả rồi."
Lão Tứ ở bên cạnh góp lời:
"Nào nào, hai người đến uống một ngụm đi."
Đột nhiên cửa phòng bị đẩy mở, thì ra là Trần Chí Hào và Lan Lan tới. Lúc này, trừ Dung Hoa và Thượng Quan Nam Trì, mọi người trong phòng ai nấy đều ngạc nhiên. Bọn họ ai cũng quen Trần Chí Hào, vậy nên mâu thuẫn giữa anh ta và Thượng Quan Nam Trì mọi người cũng biết đến.
Thượng Quan Nam Trì nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của mọi người thì bĩnh tĩnh bảo:
"Giới thiệu với mọi người một chút, đây là Trần Chí Hào."
Trần Chí Hào nói:
"Chào mọi người, trước kia chúng ta đã gặp nhau rồi, chỉ là lúc đó có chút hiểu lầm với nhau."
Lão Tứ cầm rượu đưa cho Trần Chí Hào và Lan Lan, nói:
"Nếu đã giải quyết xong hiểu lầm thì mọi người lại là bạn bè rồi." Tiếp đó cậu ta nâng ly rượu lên, vui mừng bảo:
"Mọi người, chúng ta cùng nâng ly chúc mừng đại ca và chị dâu trăm năm hạnh phúc nào."
Nghe lão tứ nói xong, mọi người trong phòng đều giơ chén rượu lên, hướng về phía Thượng Quan Nam và Ôn Tiểu Nhã chúc phúc, sau đó mới uống một ngụm rượu mừng.
Thượng Quan Nam nhìn mọi người, nói:
"Cảm ơn mọi người hôm nay đã tới đây chúc mừng tôi. Hôm nay là ngày vui, bữa này tôi mời mọi người."
Trần Chí Hào cười nói:
"Vậy tôi không khách khí nữa nhé."
Thượng Quan Nam Trì trả lời:
"Cậu cứ tự nhiên."
Thấy vậy, Trần Chí Hào giả vờ lo sợ, bảo:
"Vẫn là thôi đi, tôi còn chưa quên chuyện lần trước đâu. Lỡ như anh đợi tôi uống say rồi đòi tôi gỡ đồng hồ xuống thế chấp, sau này tôi biết tìm ai đòi bây giờ?"
Mấy người Xa Chính Hiên nghe Trần Chí Hào nói vậy thì khó hiểu, họ đồng loạt dùng ánh mắt tò mò nhìn hai người.
Lão Tứ là người thích tám chuyện, vừa thấy có chuyện vui là hóng hớt:
"Trần Chí Hào, anh đến đây ngồi ngồi nói cho chúng tôi biết, anh cùng đại ca xảy ra chuyện gì."
Trần Chí Hào cười trừ:
"Nếu nói ra thì có chút mất mặt."
Lão Tứ xua tay, bảo:
"Không vấn đề gì, ai mà chẳng có những lúc mất mặt chứ. Anh mau nói đi, đừng để chúng tôi tò mò chết."
Thấy không thoát được tra hỏi từ mấy người Xa Chính Hiên, Trần Chí Hào trực tiếp đem chuyện hôm đó của anh ấy và Thượng Quan Nam Trì kể ra. Anh ấy còn tỉ mỉ đến mức miêu tả từng chi tiết cho bọn Xa Chính Hiên nghe, chọc cho bọn họ cười đến mức muốn nổ bụng.
Nghe chuyện xong, lão tứ đồng tình nhìn Trần Chí Hào:
"Người anh em, ngày đó anh bị đại ca làm thịt mất bao nhiêu vậy?"
Trần Chí Hào liền đau lòng nói:
"Cái đồng hồ này của tôi thiếu chút nữa là bị anh ấy hố mất rồi."
Lão Nhị cười nói:
"Đại ca là người làm ăn, nếu anh ấy không làm thịt người quen thì biết làm thịt ai bây giờ?"
Mà lão Tam thì ngạc nhiên hỏi Thượng Quan Nam Trì:
"Đại ca, hôm nay chúng em nói anh như vậy, anh không tức giận à? Em nhớ khi trước chỉ cần nói xấu anh một câu, anh nhất định sẽ tức giận."
Thượng Quan Nam Trì tùy tiện đáp:
"Bởi vì hôm nay tôi rất vui, rất hạnh phúc, cho nên dù các cậu nói gì thì tôi cũng không giận."
Nghe Thượng Quan Nam Trì nói, Thượng Quan Uyển Nhi thắc mắc:
"Anh, nói thế là anh và Trần Chí Hào đã làm lành rồi phải không?"
"Ừ, chỉ là chút hiểu lầm mà thôi!"
Thượng Quan Nam Trì nói.
Trần Chí Hào ngồi bên cạnh cũng đùa:
"Chuyện của tôi và Thượng Quan Nam Trì cứ như chuyện tình yêu nhau của đôi nam nữ nào ấy nhỉ?"
Lão Tam đột nhiên nhìn chằm chằm Ôn Tiểu Nhã, nói:
"Tôi có cảm giác đồng cảm một cách sâu sắc với anh. Dù sao thì lúc trước tôi và lão Tứ cũng bị hiểu nhầm là hai người đồng tính, thế nên cảm giác này của anh tôi rất hiểu mà."
Nghe lão Tam nói vậy, Ôn Tiểu Nhã chỉ đành ngượng ngùng cười cười. Thượng Quan Nam Trì thấy lão Tam nhìn vợ mình như vậy thì không vui, anh nhặt một quả quýt lên, đợi lúc lão Tam mở miệng ra liền ném quả quýt vào.
Quả quýt bay một đường cong đẹp mắt, sau đó chuẩn xác nằm trong miệng Xa Chính Hiên. Lão Tứ ngồi bên trầm trồ:
"Đại ca, anh ném thật chuẩn!"
Mà lão Tam sau khi lấy quả quýt từ trong miệng ra liền khó hiểu nhìn Thượng Quan Nam Trì:
"Đại ca, anh làm gì thế?"
Anh lạnh nhạt bảo:
"Cậu muốn nói chuyện thì nói, đừng có mà nhìn vợ tôi như thế."
Thượng Quan Uyển Nhi tức giận:
"Anh, mắt nào của anh thấy anh Chính Hiên ngắm chị dâu vậy? Anh như thế này không phải là đang cố ý bắt nạt người khác sao?"
Thượng Quan Nam Trì đáp:
"Cả hai mắt của anh đều thấy rõ ràng, thế nên Thượng Quan Uyển Nhi à, bây giờ em muốn làm gì anh?"
Thượng Quan Uyển Nhi uất ức nói:
"Anh quá khi dễ người mà!"
Thấy anh trai không thèm để ý đến lời nói của mình, Thượng Quan Uyển Nhi đành quay sang chỗ lão Tam, buồn bã bảo:
"Anh Chính Hiên, hai người chúng ta tự ngồi hát đi."
Xa Chính Hiên cười đáp:
"Được, chúng ta cùng hát." Nói xong hai người cùng nhau ngồi hát bài《 Thật lòng yêu em 》.
Qua mấy tiếng vui chơi, trong phòng bao vẫn vô cùng nhộn nhịp. Mọi người trong phòng người ngủ thì ngủ, người say cứ say, người hát vẫn hát, ai ai cũng tự tìm một chỗ vui chơi chơi chính mình.
__
Editor: Trịnh Tô Nguyệt
Cập nhật 29.6.2021 tại Việt Nam Overnight Truyện
"Tiểu Nhã, anh đưa em đến một chỗ."
"Nhưng bây giờ em mệt lắm, không muốn đi đâu nữa!"
Ôn Tiểu Nhã trả lời.
Thượng Quan Nam Trì cười:
"Vậy anh bế em đi" Rồi Thượng Quan Nam Trì bế Ôn Tiểu Nhã theo kiểu công chúa, từng bước vững chắc đi đến biệt thự.
Gần đến nơi, anh cúi đầu nói với cô:
"Tiểu Nhã, chúng ta đến rồi." Sau đó Thượng Quan Nam Trì định thả Ôn Tiểu Nhã xuống.
Ôn Tiểu Nhã đoán được ý định của anh nên nũng nịu nói:
"Em không xuống, em không xuống đâu! Em muốn anh tiếp tục ôm em như vậy."
Thượng Quan Nam Trì âu yếm nói:
"Tiểu Nhã, nghe lời nào. Em xuống dưới đứng một lúc, đợi anh mở cửa xong lại ôm em tiếp."
Ôn Tiểu Nhã liền nghe lời anh, ngoan ngoan đứng im đợi Thượng Quan Nam Trì.
Thượng Quan Nam Trì lại tiếp tục bế Ôn Tiểu Nhã vào sau khi mở cửa xong. Vừa bế cô vào phòng anh vừa hỏi:
"Tiểu Nhã, em thích căn phòng này không?"
Ôn Tiểu Nhã đáp:
"Chỉ cần là ở bên anh, cho dù là loại phòng nào em cũng thích."
Anh mắng yêu:
"Cô nàng ngốc, anh sẽ luôn ở bên em mà, hơn nữa sau này còn có bảo bảo ở cạnh chúng ta nữa! Tiểu Nhã, em cảm thấy con sẽ thích nơi này à?"
Lúc này Ôn Tiểu Nhã đã quan sát căn phòng xong, cô quay lại nhìn Thượng Quan Nam Trì, thắc mắc:
"Nam Trì, ý anh là gì?"
Anh cười hì hì nói:
"Sau khi biết em mang thai, anh ngay lập tức chạy đến đây mua phòng. Mà những trang trí, đồ dùng này đều do anh chọn, tất cả chỉ mới chuyển tới đây hôm qua thôi. Tiểu Nhã, em có thích không?"
Cô cảm động đến nỗi hai mắt hồng hồng:
"Chỉ cần là anh làm, em đều thích. Em thật sự không nghĩ đến trong lòng anh vẫn luôn có vị trí dành cho em."
Thượng Quan Nam Trì nói:
"Em là vợ anh, trong lòng anh không có em thì còn có ai được đây?"
Ôn Tiểu Nhã gật gật đầu, trong lòng cảm động đến nỗi nước mắt chảy đầy.
Thượng Quan Nam Trì đứng bên cạnh liền ôm lấy cô. Anh vừa lau nước mắt cho Ôn Tiểu Nhã vừa bảo:
"Tốt rồi. Bât giờ em đã biết trong lòng anh cũng có em, sau này đừng suy nghĩ bậy bạ nữa nhé!"
Ôn Tiểu Nhã nhu thuận dựa vào trong lòng Thượng Quan Nam Trì, nói:
"Nam Trì, nhất định là kiếp trước em phải tích phúc nhiều lắm mới có thể gặp được anh. Ôn Tiểu Nhã em yêu anh nhất."
Anh đáp lại:
"Anh cũng yêu em. Đợi qua mấy ngày nữa chúng ta dọn vào đây ở, cuộc sống ngọt ngào của vợ chồng chúng ta liền chính thức bắt đầu rồi."
Ôn Tiểu Nhã cười nói:
"Anh là chồng của em, anh đến nơi nào thì cũng sẽ đến nơi đó."
Thượng Quan Nam Trì không nghĩ Ôn Tiểu Nhã sẽ nói với anh như vậy. Anh ngạc nhiên một lát, sau đó vui vẻ sờ tóc Ôn Tiểu Nhã, bảo:
"Không còn sớm, chúng ta ra ngoài ăn cơm đi! Một lát nữa chúng ta còn muốn đi chơi mà."
__
Thời điểm ăn cơm, Thượng Quan Nam Trì gọi một cuộc điện thoại cho Trần Chí Hào.
Lúc này Trần Chí Hào đang ở nhà ăn cơm, thấy điện thoại của Thượng Quan Nam Trì gọi đến thì hỏi:
"Bây giờ anh gọi cho tôi là để khoe khoang à? Nghe nói hôm nay anh đã làm ra một sự kiện vô cùng vĩ đại nhỉ?"
Bên kia, Thượng Quan Nam Trì cười nhạt:
"Đừng nói lời vô nghĩa. Bọn tôi đang ở KTV XX chơi, cậu nhanh đến đây."
Trần Chí Hào đáp:
"Được, chờ tôi một lát, tôi lập tức qua đó."
Gọi điện xong, Thượng Quan Nam Trì liền đưa Ôn Tiểu Nhã đến phòng bao ở KTV kia.
Bọn họ bước vào phòng đã thấy lão Tứ đang rót rượu, rồi cậu ta cầm ly đến cho Thượng Quan Nam Trì và Ôn Tiểu Nhã, nói:
"Nào nào, mấy người chúng em kính đại ca và chị dâu một ly, chúc hai người trăm năm ân ái."
Thượng Quan Nam Trì cau mày nói:
"Tiểu Nhã không uống rượu được, thân thể cô ấy không tiện. Ly này tôi thay cô ấy uống với mọi người."
Vợ lão Nhị - Dung Hoa cười hỏi:
"Đại ca, ngày thường bọn em còn chưa thấy anh đau lòng cho ai như thế đâu. Anh không giới thiệu chút sao?"
Dung Hoa là một cô gái thẳng tính và tài giỏi, cô ấy thậm chí còn tự mình mở được một công ty riêng.
Nghe vậy, Thượng Quan Nam Trì liền giới thiệu với Ôn Tiểu Nhã:
"Tiểu Nhã, cô ấy là vợ của lão Nhị - Dung Hoa." Rồi anh quay lại nói với Dung Hoa:
"Còn cô ấy là vợ tôi – Ôn Tiểu Nhã."
Dung Hoa vui vẻ chào hỏi:
"Chào cô Ôn ."
"Chào cô."
Ôn Tiểu Nhã cũng đáp lại.
Lão Tam buồn bực nói:
"Rốt cuộc ly rượu mừng này hai người có uống không thế? Tay em cầm rượu đã tê cứng cả rồi."
Lão Tứ ở bên cạnh góp lời:
"Nào nào, hai người đến uống một ngụm đi."
Đột nhiên cửa phòng bị đẩy mở, thì ra là Trần Chí Hào và Lan Lan tới. Lúc này, trừ Dung Hoa và Thượng Quan Nam Trì, mọi người trong phòng ai nấy đều ngạc nhiên. Bọn họ ai cũng quen Trần Chí Hào, vậy nên mâu thuẫn giữa anh ta và Thượng Quan Nam Trì mọi người cũng biết đến.
Thượng Quan Nam Trì nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của mọi người thì bĩnh tĩnh bảo:
"Giới thiệu với mọi người một chút, đây là Trần Chí Hào."
Trần Chí Hào nói:
"Chào mọi người, trước kia chúng ta đã gặp nhau rồi, chỉ là lúc đó có chút hiểu lầm với nhau."
Lão Tứ cầm rượu đưa cho Trần Chí Hào và Lan Lan, nói:
"Nếu đã giải quyết xong hiểu lầm thì mọi người lại là bạn bè rồi." Tiếp đó cậu ta nâng ly rượu lên, vui mừng bảo:
"Mọi người, chúng ta cùng nâng ly chúc mừng đại ca và chị dâu trăm năm hạnh phúc nào."
Nghe lão tứ nói xong, mọi người trong phòng đều giơ chén rượu lên, hướng về phía Thượng Quan Nam và Ôn Tiểu Nhã chúc phúc, sau đó mới uống một ngụm rượu mừng.
Thượng Quan Nam nhìn mọi người, nói:
"Cảm ơn mọi người hôm nay đã tới đây chúc mừng tôi. Hôm nay là ngày vui, bữa này tôi mời mọi người."
Trần Chí Hào cười nói:
"Vậy tôi không khách khí nữa nhé."
Thượng Quan Nam Trì trả lời:
"Cậu cứ tự nhiên."
Thấy vậy, Trần Chí Hào giả vờ lo sợ, bảo:
"Vẫn là thôi đi, tôi còn chưa quên chuyện lần trước đâu. Lỡ như anh đợi tôi uống say rồi đòi tôi gỡ đồng hồ xuống thế chấp, sau này tôi biết tìm ai đòi bây giờ?"
Mấy người Xa Chính Hiên nghe Trần Chí Hào nói vậy thì khó hiểu, họ đồng loạt dùng ánh mắt tò mò nhìn hai người.
Lão Tứ là người thích tám chuyện, vừa thấy có chuyện vui là hóng hớt:
"Trần Chí Hào, anh đến đây ngồi ngồi nói cho chúng tôi biết, anh cùng đại ca xảy ra chuyện gì."
Trần Chí Hào cười trừ:
"Nếu nói ra thì có chút mất mặt."
Lão Tứ xua tay, bảo:
"Không vấn đề gì, ai mà chẳng có những lúc mất mặt chứ. Anh mau nói đi, đừng để chúng tôi tò mò chết."
Thấy không thoát được tra hỏi từ mấy người Xa Chính Hiên, Trần Chí Hào trực tiếp đem chuyện hôm đó của anh ấy và Thượng Quan Nam Trì kể ra. Anh ấy còn tỉ mỉ đến mức miêu tả từng chi tiết cho bọn Xa Chính Hiên nghe, chọc cho bọn họ cười đến mức muốn nổ bụng.
Nghe chuyện xong, lão tứ đồng tình nhìn Trần Chí Hào:
"Người anh em, ngày đó anh bị đại ca làm thịt mất bao nhiêu vậy?"
Trần Chí Hào liền đau lòng nói:
"Cái đồng hồ này của tôi thiếu chút nữa là bị anh ấy hố mất rồi."
Lão Nhị cười nói:
"Đại ca là người làm ăn, nếu anh ấy không làm thịt người quen thì biết làm thịt ai bây giờ?"
Mà lão Tam thì ngạc nhiên hỏi Thượng Quan Nam Trì:
"Đại ca, hôm nay chúng em nói anh như vậy, anh không tức giận à? Em nhớ khi trước chỉ cần nói xấu anh một câu, anh nhất định sẽ tức giận."
Thượng Quan Nam Trì tùy tiện đáp:
"Bởi vì hôm nay tôi rất vui, rất hạnh phúc, cho nên dù các cậu nói gì thì tôi cũng không giận."
Nghe Thượng Quan Nam Trì nói, Thượng Quan Uyển Nhi thắc mắc:
"Anh, nói thế là anh và Trần Chí Hào đã làm lành rồi phải không?"
"Ừ, chỉ là chút hiểu lầm mà thôi!"
Thượng Quan Nam Trì nói.
Trần Chí Hào ngồi bên cạnh cũng đùa:
"Chuyện của tôi và Thượng Quan Nam Trì cứ như chuyện tình yêu nhau của đôi nam nữ nào ấy nhỉ?"
Lão Tam đột nhiên nhìn chằm chằm Ôn Tiểu Nhã, nói:
"Tôi có cảm giác đồng cảm một cách sâu sắc với anh. Dù sao thì lúc trước tôi và lão Tứ cũng bị hiểu nhầm là hai người đồng tính, thế nên cảm giác này của anh tôi rất hiểu mà."
Nghe lão Tam nói vậy, Ôn Tiểu Nhã chỉ đành ngượng ngùng cười cười. Thượng Quan Nam Trì thấy lão Tam nhìn vợ mình như vậy thì không vui, anh nhặt một quả quýt lên, đợi lúc lão Tam mở miệng ra liền ném quả quýt vào.
Quả quýt bay một đường cong đẹp mắt, sau đó chuẩn xác nằm trong miệng Xa Chính Hiên. Lão Tứ ngồi bên trầm trồ:
"Đại ca, anh ném thật chuẩn!"
Mà lão Tam sau khi lấy quả quýt từ trong miệng ra liền khó hiểu nhìn Thượng Quan Nam Trì:
"Đại ca, anh làm gì thế?"
Anh lạnh nhạt bảo:
"Cậu muốn nói chuyện thì nói, đừng có mà nhìn vợ tôi như thế."
Thượng Quan Uyển Nhi tức giận:
"Anh, mắt nào của anh thấy anh Chính Hiên ngắm chị dâu vậy? Anh như thế này không phải là đang cố ý bắt nạt người khác sao?"
Thượng Quan Nam Trì đáp:
"Cả hai mắt của anh đều thấy rõ ràng, thế nên Thượng Quan Uyển Nhi à, bây giờ em muốn làm gì anh?"
Thượng Quan Uyển Nhi uất ức nói:
"Anh quá khi dễ người mà!"
Thấy anh trai không thèm để ý đến lời nói của mình, Thượng Quan Uyển Nhi đành quay sang chỗ lão Tam, buồn bã bảo:
"Anh Chính Hiên, hai người chúng ta tự ngồi hát đi."
Xa Chính Hiên cười đáp:
"Được, chúng ta cùng hát." Nói xong hai người cùng nhau ngồi hát bài《 Thật lòng yêu em 》.
Qua mấy tiếng vui chơi, trong phòng bao vẫn vô cùng nhộn nhịp. Mọi người trong phòng người ngủ thì ngủ, người say cứ say, người hát vẫn hát, ai ai cũng tự tìm một chỗ vui chơi chơi chính mình.
__
Editor: Trịnh Tô Nguyệt
Cập nhật 29.6.2021 tại Việt Nam Overnight Truyện
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.