Chương 366: Lệnh cấm có thể được gỡ bỏ rồi
Nam Lý
03/01/2023
"Cho nên lúc nãy em cách xa anh như vậy là vì sợ anh làm gì em sao?"
Thẩm Ngân Tinh gật đầu, sắc mặt của Bạc Hàn Xuyên cũng trầm xuống.
"Em không thích anh chạm vào em?"
Thẩm Ngân Tinh suy nghĩ, sau đó lắc đầu: "Không có..."
Bạc Hàn Xuyên chạm rãi lại gần cô, lạnh giọng hỏi: "Vậy tại sao lại trốn tránh anh?"
Thẩm Ngân Tinh cầm lọn tóc kéo kéo, cảm nhận thấy sức ép từ Bạc Hàn Xuyên, sau đó thẳng thắn nói:
"Không phải lúc trước em bị tẩy não sao? Em sợ nếu anh chạm vào em, mà em lại cầm không được thì... phải làm sao?"
Bạc Hàn Xuyên dừng lại một chút, yết hầu trên cổ lăn lên lăn xuống một hồi mới mở miệng nói:
"Anh sẽ không phản kháng đâu."
Thẩm Ngân Tinh đứng hình dừng lại suy nghĩ gì đó, đột nhiên hai má cô lại đỏ ửng lên, vừa thấy thẹn thùng mà vừa thấy buồn cười.
"Anh… haha... anh liều lĩnh quá đó!"
Nhìn thấy dáng vẻ đàng hoàng của anh khi nói mấy lời này, Thẩm Ngân Tinh thật sự không thể nhịn được.
Sẽ không phản kháng...
Khiến cho cô cảm thấy giống là cô đang cưỡng bức anh vậy!
Cô làm sao dám chứ?
"Còn muốn xem Aplaca không?"
"Dạ?"
Bạc Hàn Xuyên cười cười, khom người bế cô lên: "Sáng mai xem tiếp, giờ chúng ta đi ngủ thôi."
Nụ cười trên gương mặt Thẩm Ngân Tinh nháy mắt ngưng lại, hai tay theo bản năng ôm lấy cổ anh.
"Bạc Hàn Xuyên, em xin lỗi..."
"Hửm?"
Thẩm Ngân Tinh ghé sát vào tai anh, không nói lời nào.
Bạc Hàn Xuyên đang ôm cô đi nhanh thì bỗng dưng lảo đảo một chút.
Anh cúi đầu nhìn gương mặt đang cười của cô gái trong lòng, âm thầm cắn môi.
"Anh chỉ hận không thể nuốt sống em!"
Nói xong, anh vẫn tiếp tục ôm cô trở về biệt thự.
Dì Trương và những người khác đang bận rộn trong phòng khách, nhìn thấy Bạc Hàn Xuyên đang ôm Thẩm Ngân Tinh đi vào, tất cả đều ngạc nhiên không thôi, nhất thời không ai phản ứng gì, chỉ đứng đó nhìn.
Cho đến khi hai người lên lầu rồi, những người làm mới từ từ hoàn hồn lại.
"Trời ạ, cậu ấy... thế mà cũng có thể có bạn gái sao?"
"Ngày đầu tiên cô biết à?"
"Không không không, ý của tôi là, không tưởng tượng được cậu chủ cao quý cấm dục miễn nhiễm với khói lửa nhân gian như vậy mà ở mấy chuyện như này cũng có vẻ…"
Phòng khách yên lặng một lát, không biết là ai đã mở miệng nói:
"Nghe nói, đàn ông càng như vậy thì ở trên giường càng mạnh mẽ..."
Mạnh mẽ...
…
Cửa phòng ngủ bị đá văng ra, Bạc Hàn Xuyên trực tiếp ném cô lên giường, sau đó thân thể đàn ông cao lớn đè lên người cô.
Thẩm Ngân Tinh nằm trên chiếc giường mềm mại, ngẩng đầu bối rồi nhìn Bạc Hàn Xuyên. Giây tiếp theo đã bị người đàn ông nằm trên mình chế trụ lại, tách hàm răng cô ra, đầu lưỡi thoải mái lướt qua khớp hàm trong khoang miệng cô tùy ý nhấm nháp vị ngọt ngào.
"Có phải tối nay lệnh cấm có thể gỡ bỏ rồi không?" Bạc Hàn Xuyên xác nhận thêm một lần nữa, đôi mắt đen nhánh ánh lên ngọn lửa bùng cháy dữ dội.
"Em cảm thấy… Độ Ma nói rất có lý."
Hai mắt Thẩm Ngân Tinh mơ màng nhìn ánh mắt đang cháy hừng hực của Bạc Hàn Xuyên, trong lòng cô rung động mãnh liệt.
Người đàn ông cúi đầu cười, môi mỏng của anh lướt qua môi cô, sau đó hôn xuống cằm cô, một đường hôn thẳng xuống xương quai xanh của cô.
Thẩm Ngân Tinh nắm chặt áo sơ mi của anh, áo sơ mi vẫn luôn được cẩn thận giữ nếp đã bị cô chịu không nỗi mà nắm nhàu.
Nụ hôn của anh dừng trên bờ vai cô, cơ thể Thẩm Ngân Tinh bỗng dưng rụt lại.
"Bạc Hàn Xuyên…"
Cô thở gấp, bên tai là tiếng hít thở trầm thấp và cảm xúc ấm áp khiến cô căng thẳng co người lại.
Cô mạnh mẽ nhịn cảm xúc mãnh liệt của cơ thể xuống, giọng run run nói: "Đủ rồi… đủ rồi..."
Thẩm Ngân Tinh gật đầu, sắc mặt của Bạc Hàn Xuyên cũng trầm xuống.
"Em không thích anh chạm vào em?"
Thẩm Ngân Tinh suy nghĩ, sau đó lắc đầu: "Không có..."
Bạc Hàn Xuyên chạm rãi lại gần cô, lạnh giọng hỏi: "Vậy tại sao lại trốn tránh anh?"
Thẩm Ngân Tinh cầm lọn tóc kéo kéo, cảm nhận thấy sức ép từ Bạc Hàn Xuyên, sau đó thẳng thắn nói:
"Không phải lúc trước em bị tẩy não sao? Em sợ nếu anh chạm vào em, mà em lại cầm không được thì... phải làm sao?"
Bạc Hàn Xuyên dừng lại một chút, yết hầu trên cổ lăn lên lăn xuống một hồi mới mở miệng nói:
"Anh sẽ không phản kháng đâu."
Thẩm Ngân Tinh đứng hình dừng lại suy nghĩ gì đó, đột nhiên hai má cô lại đỏ ửng lên, vừa thấy thẹn thùng mà vừa thấy buồn cười.
"Anh… haha... anh liều lĩnh quá đó!"
Nhìn thấy dáng vẻ đàng hoàng của anh khi nói mấy lời này, Thẩm Ngân Tinh thật sự không thể nhịn được.
Sẽ không phản kháng...
Khiến cho cô cảm thấy giống là cô đang cưỡng bức anh vậy!
Cô làm sao dám chứ?
"Còn muốn xem Aplaca không?"
"Dạ?"
Bạc Hàn Xuyên cười cười, khom người bế cô lên: "Sáng mai xem tiếp, giờ chúng ta đi ngủ thôi."
Nụ cười trên gương mặt Thẩm Ngân Tinh nháy mắt ngưng lại, hai tay theo bản năng ôm lấy cổ anh.
"Bạc Hàn Xuyên, em xin lỗi..."
"Hửm?"
Thẩm Ngân Tinh ghé sát vào tai anh, không nói lời nào.
Bạc Hàn Xuyên đang ôm cô đi nhanh thì bỗng dưng lảo đảo một chút.
Anh cúi đầu nhìn gương mặt đang cười của cô gái trong lòng, âm thầm cắn môi.
"Anh chỉ hận không thể nuốt sống em!"
Nói xong, anh vẫn tiếp tục ôm cô trở về biệt thự.
Dì Trương và những người khác đang bận rộn trong phòng khách, nhìn thấy Bạc Hàn Xuyên đang ôm Thẩm Ngân Tinh đi vào, tất cả đều ngạc nhiên không thôi, nhất thời không ai phản ứng gì, chỉ đứng đó nhìn.
Cho đến khi hai người lên lầu rồi, những người làm mới từ từ hoàn hồn lại.
"Trời ạ, cậu ấy... thế mà cũng có thể có bạn gái sao?"
"Ngày đầu tiên cô biết à?"
"Không không không, ý của tôi là, không tưởng tượng được cậu chủ cao quý cấm dục miễn nhiễm với khói lửa nhân gian như vậy mà ở mấy chuyện như này cũng có vẻ…"
Phòng khách yên lặng một lát, không biết là ai đã mở miệng nói:
"Nghe nói, đàn ông càng như vậy thì ở trên giường càng mạnh mẽ..."
Mạnh mẽ...
…
Cửa phòng ngủ bị đá văng ra, Bạc Hàn Xuyên trực tiếp ném cô lên giường, sau đó thân thể đàn ông cao lớn đè lên người cô.
Thẩm Ngân Tinh nằm trên chiếc giường mềm mại, ngẩng đầu bối rồi nhìn Bạc Hàn Xuyên. Giây tiếp theo đã bị người đàn ông nằm trên mình chế trụ lại, tách hàm răng cô ra, đầu lưỡi thoải mái lướt qua khớp hàm trong khoang miệng cô tùy ý nhấm nháp vị ngọt ngào.
"Có phải tối nay lệnh cấm có thể gỡ bỏ rồi không?" Bạc Hàn Xuyên xác nhận thêm một lần nữa, đôi mắt đen nhánh ánh lên ngọn lửa bùng cháy dữ dội.
"Em cảm thấy… Độ Ma nói rất có lý."
Hai mắt Thẩm Ngân Tinh mơ màng nhìn ánh mắt đang cháy hừng hực của Bạc Hàn Xuyên, trong lòng cô rung động mãnh liệt.
Người đàn ông cúi đầu cười, môi mỏng của anh lướt qua môi cô, sau đó hôn xuống cằm cô, một đường hôn thẳng xuống xương quai xanh của cô.
Thẩm Ngân Tinh nắm chặt áo sơ mi của anh, áo sơ mi vẫn luôn được cẩn thận giữ nếp đã bị cô chịu không nỗi mà nắm nhàu.
Nụ hôn của anh dừng trên bờ vai cô, cơ thể Thẩm Ngân Tinh bỗng dưng rụt lại.
"Bạc Hàn Xuyên…"
Cô thở gấp, bên tai là tiếng hít thở trầm thấp và cảm xúc ấm áp khiến cô căng thẳng co người lại.
Cô mạnh mẽ nhịn cảm xúc mãnh liệt của cơ thể xuống, giọng run run nói: "Đủ rồi… đủ rồi..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.