Chương 312: Thật không muốn gặp lại chị ta
Nam Lý
21/11/2022
Ân Duệ Đức ngồi trong phòng làm việc của Bạc Hàn Xuyên, đeo tai nghe cách
âm cao cấp đánh xong một ván game, quay đầu lại thấy Bạc Hàn Xuyên không biểu cảm xem tài liệu.
Lúc thấy anh đặt tài liệu trong tay sang một bên, Ân Duệ Đức mới lợi dụng thời gian trống này vội nói.
“Anh Bạc, lễ kỷ niệm thành lập trường ngày mai, hẳn là anh đã nhận được thư mời rồi đúng không? Anh có đi không?”
“...” Bạc Hàn Xuyên không nói chuyện, thuận tay cầm lấy một phần tài liệu khác lên.
“Em hỏi chị dâu rồi, chị ấy cũng đi, cùng với Hứa Thanh Vy.”
Bạc Hàn Xuyên nâng mắt lên.
Mí mắt Ân Duệ Đức khẽ giật, sau đó vừa lướt điện thoại, vừa dựa vào sofa thờ ơ nói: "Anh có thể không biết, năm đó chị dâu học đại học nhưng bị nhà trường buộc thôi học, kết quả anh đoán xem, chị dâu lại nhận được thư mời của nhà trường...”
Trán Bạc Hàn Xuyên nhăn lại, Ân Duệ Đức bấm thoát khỏi màn hình, dừng lại một lát, thở dài một hơi.
“Tên Lệ Đình Khang kia chắc cũng sẽ đi thôi...”
…
Trước cửa sổ sát đất lớn, Lệ Đình Khang mặc một bộ tây trang màu đen phẳng phiu, được ủi cẩn thận tỉ mỉ, phần lưng và vai rất thẳng, chiếc áo sơ mi cùng màu khiến anh ta trông vừa cao quý lại âm trầm, mang theo cảm giác áp bức.
Năm ngón tay thon dài thong thả lướt điện thoại, đôi môi mỏng mím lại thành một đường, đường nét khuôn mặt tuấn tú nhàn nhạt, đôi mắt dài hẹp như bị ngăn cách bởi núi non trùng điệp, xuyên qua lớp kính thủy tinh trong suốt, quan sát khung cảnh nào đó dưới lầu.
Thư ký Nhiếp Phong đứng một bên, thật lâu sau hỏi một câu: “Tổng giám đốc, ngày mai anh bay đến Anh ký hợp đồng với ngài Bahrton? Hay là tham gia lễ kỷ niệm thành lập trường của trường cũ vậy?”
Hợp đồng với ngài Bahrton ở Anh đã đàm phán xong, chỉ thiếu khâu ký kết, nếu thành công, sẽ lấy được vài bản quyền phim nước ngoài, ban đầu tiền lời ít nhất cũng mấy nghìn tỉ.
Nhiếp Phong làm việc rất nề nếp, theo anh ta nghĩ, ngày mai đương nhiên là phải bay đi Anh.
Nhưng trên lịch trình, ngày mai có hai việc là bay Anh và lễ kỷ niệm đại học T, hai chuyện này cùng thời gian.
Cho dù là bất cứ chuyện gì, anh ta cũng không có quyền quyết định thay tổng giám đốc Lệ.
Điện thoại chuyển động trong tay Lệ Đình Khang dần dần dừng lại, bóng dáng cao lớn đứng ở đó, sau một lúc im lặng ngắn ngủi, Lệ Đình Khang xoay người, giọng nói lạnh lẽo trầm thấp lần nữa vang lên…
“Đi lễ kỷ niệm thành lập trường.”
Nhiếp Phong sửng sốt một chút, sau đó liền nhanh chóng khôi phục lại sự bình tĩnh.
“Vậy tổng giám đốc Lệ, tôi cần giúp ngài hẹn cô Tự Nhi chứ?”
“Ừm.”
…
Lầu hai nhà họ Thẩm.
Lâm Quỳnh Anh hâm mộ che miệng lại: "Trời ơi Tư Duệ, cậu là muốn người ta jaam mộ chết sao? Chiếc váy này đẹp quá.”
Thẩm Tư Duệ hài lòng cong môi.
Cô ta mặc một chiếc váy dạ hội lệch vai màu rượu đỏ, hai dây vai mảnh mai càng làm tôn lên làn da trắng nõn, vai được xẻ mạnh, trước ngực là các mảnh vải xếp xen kẽ không theo quy tắc nào tạo hình lá sen, phía sau lưng thiết kế chữ V, lộ ra nửa lưng tinh xảo.
Là người thường chi rất nhiều tiền cho việc chăm sóc cơ thể, vóc dáng và da dẻ của cô hiển nhiên không cần phải nói.
Người có làn da đẹp, đến đâu cũng được hoan nghênh.
Thẩm Tư Duệ xoay người 360 độ trước gương, Lâm Quỳnh Anh ngồi bên giường, vừa thưởng thức, vừa nói:
“Cậu nói xem liệu Thẩm Ngân Tinh có đi lễ kỷ niệm thành lập trường không? Tư Duệ, nói thật, bây giờ tớ rất không hy vọng chị ta đi, chị ta thật đáng sợ… kể từ sau khi chia tay với anh họ, chị ta giống như thay đổi thành một người khác… không đúng, có lẽ bản thân chị ta là một người phụ nữ đáng sợ, chỉ là trước đây chị ta đặt hết tinh thần và sức lực lên người anh họ, cho nên cũng không quá để ý đến bọn mình… bây giờ… chúng ta chịu không ít khổ từ chị ta… thật không hy vọng gặp lại chị ta..”
Lúc thấy anh đặt tài liệu trong tay sang một bên, Ân Duệ Đức mới lợi dụng thời gian trống này vội nói.
“Anh Bạc, lễ kỷ niệm thành lập trường ngày mai, hẳn là anh đã nhận được thư mời rồi đúng không? Anh có đi không?”
“...” Bạc Hàn Xuyên không nói chuyện, thuận tay cầm lấy một phần tài liệu khác lên.
“Em hỏi chị dâu rồi, chị ấy cũng đi, cùng với Hứa Thanh Vy.”
Bạc Hàn Xuyên nâng mắt lên.
Mí mắt Ân Duệ Đức khẽ giật, sau đó vừa lướt điện thoại, vừa dựa vào sofa thờ ơ nói: "Anh có thể không biết, năm đó chị dâu học đại học nhưng bị nhà trường buộc thôi học, kết quả anh đoán xem, chị dâu lại nhận được thư mời của nhà trường...”
Trán Bạc Hàn Xuyên nhăn lại, Ân Duệ Đức bấm thoát khỏi màn hình, dừng lại một lát, thở dài một hơi.
“Tên Lệ Đình Khang kia chắc cũng sẽ đi thôi...”
…
Trước cửa sổ sát đất lớn, Lệ Đình Khang mặc một bộ tây trang màu đen phẳng phiu, được ủi cẩn thận tỉ mỉ, phần lưng và vai rất thẳng, chiếc áo sơ mi cùng màu khiến anh ta trông vừa cao quý lại âm trầm, mang theo cảm giác áp bức.
Năm ngón tay thon dài thong thả lướt điện thoại, đôi môi mỏng mím lại thành một đường, đường nét khuôn mặt tuấn tú nhàn nhạt, đôi mắt dài hẹp như bị ngăn cách bởi núi non trùng điệp, xuyên qua lớp kính thủy tinh trong suốt, quan sát khung cảnh nào đó dưới lầu.
Thư ký Nhiếp Phong đứng một bên, thật lâu sau hỏi một câu: “Tổng giám đốc, ngày mai anh bay đến Anh ký hợp đồng với ngài Bahrton? Hay là tham gia lễ kỷ niệm thành lập trường của trường cũ vậy?”
Hợp đồng với ngài Bahrton ở Anh đã đàm phán xong, chỉ thiếu khâu ký kết, nếu thành công, sẽ lấy được vài bản quyền phim nước ngoài, ban đầu tiền lời ít nhất cũng mấy nghìn tỉ.
Nhiếp Phong làm việc rất nề nếp, theo anh ta nghĩ, ngày mai đương nhiên là phải bay đi Anh.
Nhưng trên lịch trình, ngày mai có hai việc là bay Anh và lễ kỷ niệm đại học T, hai chuyện này cùng thời gian.
Cho dù là bất cứ chuyện gì, anh ta cũng không có quyền quyết định thay tổng giám đốc Lệ.
Điện thoại chuyển động trong tay Lệ Đình Khang dần dần dừng lại, bóng dáng cao lớn đứng ở đó, sau một lúc im lặng ngắn ngủi, Lệ Đình Khang xoay người, giọng nói lạnh lẽo trầm thấp lần nữa vang lên…
“Đi lễ kỷ niệm thành lập trường.”
Nhiếp Phong sửng sốt một chút, sau đó liền nhanh chóng khôi phục lại sự bình tĩnh.
“Vậy tổng giám đốc Lệ, tôi cần giúp ngài hẹn cô Tự Nhi chứ?”
“Ừm.”
…
Lầu hai nhà họ Thẩm.
Lâm Quỳnh Anh hâm mộ che miệng lại: "Trời ơi Tư Duệ, cậu là muốn người ta jaam mộ chết sao? Chiếc váy này đẹp quá.”
Thẩm Tư Duệ hài lòng cong môi.
Cô ta mặc một chiếc váy dạ hội lệch vai màu rượu đỏ, hai dây vai mảnh mai càng làm tôn lên làn da trắng nõn, vai được xẻ mạnh, trước ngực là các mảnh vải xếp xen kẽ không theo quy tắc nào tạo hình lá sen, phía sau lưng thiết kế chữ V, lộ ra nửa lưng tinh xảo.
Là người thường chi rất nhiều tiền cho việc chăm sóc cơ thể, vóc dáng và da dẻ của cô hiển nhiên không cần phải nói.
Người có làn da đẹp, đến đâu cũng được hoan nghênh.
Thẩm Tư Duệ xoay người 360 độ trước gương, Lâm Quỳnh Anh ngồi bên giường, vừa thưởng thức, vừa nói:
“Cậu nói xem liệu Thẩm Ngân Tinh có đi lễ kỷ niệm thành lập trường không? Tư Duệ, nói thật, bây giờ tớ rất không hy vọng chị ta đi, chị ta thật đáng sợ… kể từ sau khi chia tay với anh họ, chị ta giống như thay đổi thành một người khác… không đúng, có lẽ bản thân chị ta là một người phụ nữ đáng sợ, chỉ là trước đây chị ta đặt hết tinh thần và sức lực lên người anh họ, cho nên cũng không quá để ý đến bọn mình… bây giờ… chúng ta chịu không ít khổ từ chị ta… thật không hy vọng gặp lại chị ta..”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.