Chương 33: Đừng Khóc Làm Anh Đau Lòng
Trịnh Như Quỳnh
09/03/2023
"Tôi chỉ định ra ngoài xem chút thôi."
Thi Nhi chỉ tay ra ngoài cửa, ra đường một chút có lẽ sẽ thoải mái hơn. Ở đối diện lại còn có công viên, nhìn bọn trẻ nô đùa như vậy, làm cô nhớ đến lần cùng Hàn Thẩm đi dạo ở nơi đó, cũng là lần anh đã cứu cô khỏi chiếc xe hơi màu đen. Chung Thất đứng đó khó xử, im lặng một lúc rồi cũng phải đồng ý để cô đi ra.
Vừa ra ngoài, Thi Nhi đã nhìn thấy cha của mình đứng ở góc bên trái của cổng. Ông ta vẫn tàn tạ như ngày nào, trên mặt còn có thêm vài vết bầm. Không ngờ, đến cuối cùng thì lao đầu vào canh bạc vẫn làm ông ta thỏa mãn hơn là tự lo cho bản thân mình. Cô bàng hoàng khi thấy bộ dạng ấy, nhưng cũng không giấu nỗi sự khó chịu.
"Tại sao lại tìm được đến đây?"
"Cha vô tình nhìn thấy con xuống xe rồi đi vào đây, cho nên..."
Thi Nhi thở dài, ngắt ngang lời ông ta nói.
"Lại hết tiền rồi sao?"
Ông ta cứng họng. Biết làm sao được khi cô chỉ cần mở miệng hỏi là liền trúng tim đen của ông ta? Đã bao lâu rồi không gặp, nhưng mỗi lần gặp thì chẳng có gì tốt đẹp ngoài việc ông ta xin tiền cờ bạc. Nhìn cô xuýt xoa, ông ta bước đến gần, cười khổ bảo.
"Con gái à! Bây giờ con ở trong nhà cao cửa rộng, lại xinh đẹp thế này rồi, còn tiếc tiền với cha hay sao?"
Biết ngay ông ta lại nói những lời như thế này. Nếu Hàn Thẩm nhìn thấy cảnh tượng này, không biết anh sẽ nghĩ về cô như thế nào. Cô không thấy ngại khi mình có người cha như vậy, vì nó đã quá quen thuộc rồi. Cô chỉ lo sợ, không biết tiền ở đâu ra mà đưa cho ông ta? Với một người như Thi Nhi, dĩ nhiên không thể lấy tiền của Hàn Thẩm được. Cha của cô đợi mãi không thấy cô trả lời, trong lòng có chút nôn nóng. Cô nhìn ông ta, lạnh lùng nói.
"Tôi không có tiền. Cha tự đi làm kiếm tiền nuôi mình đi!"
Mới có một chút thôi mà ông ta đã không chịu được, bắt đầu nổi cáu với cô, hỏi.
"Không có tiền? Ở nhà lộng lẫy như lâu đài thế này mà mày không có tiền à?"
Thi Nhi đưa mắt nhìn, cuối cùng cũng đã chịu lộ mặt thật rồi. Người cha này của cô, vẫn là ham cờ bạc hơn cái danh nghĩa tình thân này. Cô cương quyết từ chối, không đưa thêm một đồng nào cho ông ta. Nhìn thẳng vào cha mình, Thi Nhi lớn tiếng.
"Tôi đã nói mình không có tiền, tất cả những thứ này đều không phải của tôi. Ông làm ơn đừng cờ bạc nữa được không vậy?"
"Câm miệng."
Chát!
Ông ta tức tối, vung tay tát vào mặt Thi Nhi một cái đau đớn, in rõ năm dấu tay. Cô ôm mặt, thần sắc bàng hoàng tột độ. Tự hỏi bản thân mình, nếu như những lần trước cũng như lần này, cô đều từ chối và không đưa tiền cho ông ta, có phải ông ta đều sẽ đánh cô hay không?
Trỏ tay vào mặt của cô, ông ta chửi bới đủ điều, bảo rằng cô là đứa con bất hiếu, không biết chăm sóc cho cha mình. Nghe xong, Thi Nhi chỉ cảm thấy nực cười. Cô nhìn ông ta, tay vẫn ôm gò má, nhếch môi hỏi.
"Bất hiếu? Ông có nuôi tôi được ngày nào sao? Có lo lắng cho tôi được ngày nào sao?"
"Lúc mẹ tôi mất ông ở đâu? Hả? Lúc mẹ tôi mất muốn nhìn mặt ông một lần thì ông lại lao đầu vào thứ đỏ đen đó. Tại sao lại tồi như vậy?"
Thi Nhi không kìm chế được mà lớn tiếng, khiến cơn giận của ông ta càng thêm bùng nổ. Nhìn thấy cánh tay ông ta vung lên, ánh mắt của cô như một người vô hồn không cần trốn tránh. Bỗng, một bàn tay thon dài đưa ra, siết chặt lấy cổ tay của ông ta. Thi Nhi quay mặt nhìn, cuối cùng Hàn Thẩm cũng đã về rồi, lại còn đứng ở trước mặt cô gần như vậy. Thi Nhi nhìn anh, không kìm lòng được mà nước mắt tuôn trào. Anh nhìn cô, ánh mắt xót xa đến đau lòng, lại càng thêm tức giận mà siết chặt cổ tay ông ta, như muốn nghiền nó ra làm trăm mảnh.
"Tại sao lại đánh cô ấy?"
Ông ta vùng vẫy mãi mới thoát ra được bàn tay ấy, hằn học hỏi.
"Cậu là ai? Xen vào chuyện gia đình tôi làm gì hả?"
Hàn Thẩm cười nhạt, đi đến đứng bên cạnh Thi Nhi rồi bảo với ông ta.
"Gia đình? Tôi là chồng cô ấy! Tôi và cô ấy mới là một gia đình."
Ông ta ngơ ngác nhìn. Thì ra người chồng ngốc mà Thi Nhi chăm sóc và người đứng ở ngay đây là một. Nhưng như vậy thì sao? Ông ta càng không thể làm được gì khi có anh ở bên cạnh cô. Lấy ở túi áo trong của áo vest ra một cọc tiền, Hàn Thẩm ném vào người ông ta rồi nói.
"Cầm tiền rồi thì đi đi! Nếu tôi còn thấy ông đến gần làm tổn thương cô ấy một lần nào nữa. Tôi sẽ không tha cho ông!"
Thấy tiền liền sáng mắt, ông ta ôm cọc tiền rồi quay đi ngay, không để ý tâm trạng của Thi Nhi bây giờ đã tệ đến mức nào. Nhìn bóng ông ta rời đi, cô như gục ngã, đứng đó mà bật khóc nức nở. Tiền bạc hoá ra còn quan trọng hơn cả tình thân sao? Lúc không có tiền thì ông ta chửi cô, đánh cô, khi cầm tiền trong tay rồi thì liền bỏ mặc cô.
Hàn Thẩm thở dài, ôm lấy đôi dáng hình run rẩy ấy vào lòng mình. Anh hôn ghì lên tóc của cô, giọng nhẹ nhàng mà có chút đau xót.
"Đừng khóc nữa! Anh đau lòng lắm!"
Thi Nhi chỉ tay ra ngoài cửa, ra đường một chút có lẽ sẽ thoải mái hơn. Ở đối diện lại còn có công viên, nhìn bọn trẻ nô đùa như vậy, làm cô nhớ đến lần cùng Hàn Thẩm đi dạo ở nơi đó, cũng là lần anh đã cứu cô khỏi chiếc xe hơi màu đen. Chung Thất đứng đó khó xử, im lặng một lúc rồi cũng phải đồng ý để cô đi ra.
Vừa ra ngoài, Thi Nhi đã nhìn thấy cha của mình đứng ở góc bên trái của cổng. Ông ta vẫn tàn tạ như ngày nào, trên mặt còn có thêm vài vết bầm. Không ngờ, đến cuối cùng thì lao đầu vào canh bạc vẫn làm ông ta thỏa mãn hơn là tự lo cho bản thân mình. Cô bàng hoàng khi thấy bộ dạng ấy, nhưng cũng không giấu nỗi sự khó chịu.
"Tại sao lại tìm được đến đây?"
"Cha vô tình nhìn thấy con xuống xe rồi đi vào đây, cho nên..."
Thi Nhi thở dài, ngắt ngang lời ông ta nói.
"Lại hết tiền rồi sao?"
Ông ta cứng họng. Biết làm sao được khi cô chỉ cần mở miệng hỏi là liền trúng tim đen của ông ta? Đã bao lâu rồi không gặp, nhưng mỗi lần gặp thì chẳng có gì tốt đẹp ngoài việc ông ta xin tiền cờ bạc. Nhìn cô xuýt xoa, ông ta bước đến gần, cười khổ bảo.
"Con gái à! Bây giờ con ở trong nhà cao cửa rộng, lại xinh đẹp thế này rồi, còn tiếc tiền với cha hay sao?"
Biết ngay ông ta lại nói những lời như thế này. Nếu Hàn Thẩm nhìn thấy cảnh tượng này, không biết anh sẽ nghĩ về cô như thế nào. Cô không thấy ngại khi mình có người cha như vậy, vì nó đã quá quen thuộc rồi. Cô chỉ lo sợ, không biết tiền ở đâu ra mà đưa cho ông ta? Với một người như Thi Nhi, dĩ nhiên không thể lấy tiền của Hàn Thẩm được. Cha của cô đợi mãi không thấy cô trả lời, trong lòng có chút nôn nóng. Cô nhìn ông ta, lạnh lùng nói.
"Tôi không có tiền. Cha tự đi làm kiếm tiền nuôi mình đi!"
Mới có một chút thôi mà ông ta đã không chịu được, bắt đầu nổi cáu với cô, hỏi.
"Không có tiền? Ở nhà lộng lẫy như lâu đài thế này mà mày không có tiền à?"
Thi Nhi đưa mắt nhìn, cuối cùng cũng đã chịu lộ mặt thật rồi. Người cha này của cô, vẫn là ham cờ bạc hơn cái danh nghĩa tình thân này. Cô cương quyết từ chối, không đưa thêm một đồng nào cho ông ta. Nhìn thẳng vào cha mình, Thi Nhi lớn tiếng.
"Tôi đã nói mình không có tiền, tất cả những thứ này đều không phải của tôi. Ông làm ơn đừng cờ bạc nữa được không vậy?"
"Câm miệng."
Chát!
Ông ta tức tối, vung tay tát vào mặt Thi Nhi một cái đau đớn, in rõ năm dấu tay. Cô ôm mặt, thần sắc bàng hoàng tột độ. Tự hỏi bản thân mình, nếu như những lần trước cũng như lần này, cô đều từ chối và không đưa tiền cho ông ta, có phải ông ta đều sẽ đánh cô hay không?
Trỏ tay vào mặt của cô, ông ta chửi bới đủ điều, bảo rằng cô là đứa con bất hiếu, không biết chăm sóc cho cha mình. Nghe xong, Thi Nhi chỉ cảm thấy nực cười. Cô nhìn ông ta, tay vẫn ôm gò má, nhếch môi hỏi.
"Bất hiếu? Ông có nuôi tôi được ngày nào sao? Có lo lắng cho tôi được ngày nào sao?"
"Lúc mẹ tôi mất ông ở đâu? Hả? Lúc mẹ tôi mất muốn nhìn mặt ông một lần thì ông lại lao đầu vào thứ đỏ đen đó. Tại sao lại tồi như vậy?"
Thi Nhi không kìm chế được mà lớn tiếng, khiến cơn giận của ông ta càng thêm bùng nổ. Nhìn thấy cánh tay ông ta vung lên, ánh mắt của cô như một người vô hồn không cần trốn tránh. Bỗng, một bàn tay thon dài đưa ra, siết chặt lấy cổ tay của ông ta. Thi Nhi quay mặt nhìn, cuối cùng Hàn Thẩm cũng đã về rồi, lại còn đứng ở trước mặt cô gần như vậy. Thi Nhi nhìn anh, không kìm lòng được mà nước mắt tuôn trào. Anh nhìn cô, ánh mắt xót xa đến đau lòng, lại càng thêm tức giận mà siết chặt cổ tay ông ta, như muốn nghiền nó ra làm trăm mảnh.
"Tại sao lại đánh cô ấy?"
Ông ta vùng vẫy mãi mới thoát ra được bàn tay ấy, hằn học hỏi.
"Cậu là ai? Xen vào chuyện gia đình tôi làm gì hả?"
Hàn Thẩm cười nhạt, đi đến đứng bên cạnh Thi Nhi rồi bảo với ông ta.
"Gia đình? Tôi là chồng cô ấy! Tôi và cô ấy mới là một gia đình."
Ông ta ngơ ngác nhìn. Thì ra người chồng ngốc mà Thi Nhi chăm sóc và người đứng ở ngay đây là một. Nhưng như vậy thì sao? Ông ta càng không thể làm được gì khi có anh ở bên cạnh cô. Lấy ở túi áo trong của áo vest ra một cọc tiền, Hàn Thẩm ném vào người ông ta rồi nói.
"Cầm tiền rồi thì đi đi! Nếu tôi còn thấy ông đến gần làm tổn thương cô ấy một lần nào nữa. Tôi sẽ không tha cho ông!"
Thấy tiền liền sáng mắt, ông ta ôm cọc tiền rồi quay đi ngay, không để ý tâm trạng của Thi Nhi bây giờ đã tệ đến mức nào. Nhìn bóng ông ta rời đi, cô như gục ngã, đứng đó mà bật khóc nức nở. Tiền bạc hoá ra còn quan trọng hơn cả tình thân sao? Lúc không có tiền thì ông ta chửi cô, đánh cô, khi cầm tiền trong tay rồi thì liền bỏ mặc cô.
Hàn Thẩm thở dài, ôm lấy đôi dáng hình run rẩy ấy vào lòng mình. Anh hôn ghì lên tóc của cô, giọng nhẹ nhàng mà có chút đau xót.
"Đừng khóc nữa! Anh đau lòng lắm!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.