Chương 61: Đường Mật (1)
Trịnh Như Quỳnh
09/03/2023
Thi Nhi nghe mà lùng bùng cả tai, phải để điện thoại ra xa để không ảnh hưởng tới màng nhĩ. Cô vội vàng xuýt xoa nói.
"Ông xã! Em về ngay mà! Anh còn bị thương không được kích động!"
Hàn Thẩm còn đang nổi giận đùng đùng vì ngủ dậy không thấy Thi Nhi đâu. Vậy mà vừa nghe giọng nói ngọt ngào này, anh lại không thể nào giận lâu được. Ai kia đang ngồi ở phòng khách, mặc áo sơ mi hở ngực để lộ vết thương vừa thay băng, cười tủm tỉm, ngại ngùng.
"Em vừa gọi anh là gì cơ?"
Thi Nhi cười, ngồi trên xe vừa ngắm cảnh vừa dịu dàng đáp.
"Em gọi anh là ông xã! Ông xã! Ông xã! Ông xã!"
"A!"
Đang nói chuyện vui vẻ thì đột nhiên bên phía Hàn Thẩm có gì đó bất ổn. Cô vừa nghe tiếng anh kêu lên, cứ như đang rất đau vậy. Vết thương này vừa mới thay băng thoa thuốc cách đây không lâu, lẽ nào lại tái phát rồi sao? Cô sốt sắng hỏi thăm.
"Hàn Thẩm? Anh làm sao vậy? Vết thương lại đau rồi sao? Anh nghe em hỏi không?"
Ở đầu dây bên này, ai đó đang ôm ngực nhăn nhó, nhưng lại không phải vì đau mà là đang diễn sâu. Anh nhăn mặt xong liền cười một tràn sảng khoái, nói mình bị sự ngọt ngào của cô dìm chết rồi nên mới kêu lên như vậy. Làm Thi Nhi giật bắn mình, mắng anh một trận vì tội đùa giỡn lung tung. Cô về nhà, mua rất nhiều đồ dùng cho Hàn Huyên và trái cây tẩm bổ cho anh. Thấy cô về, con bé đang nằm trên tay Chung Thất liền cọ quậy đòi mẹ bế.
"Cục cưng! Mẹ về rồi đây!"
Hai mẹ con vừa gặp đã quấn nhau như sam. Con bé rất thích mẹ, hễ mẹ không có nhà là liền không chịu ngủ, đôi lúc còn khóc ầm ĩ cả lên. Thi Nhi xoa xoa mặt Hàn Huyên, hôn con liên tục để dỗ dành. Trước mặt là một giỏ trái cây tươi còn có sữa, nhưng Hàn Thẩm lại chẳng vui tẹo nào. Ông bố mặc áo hở ngực đang ngồi thừ ra nhìn hai mẹ con âu yếm nhau, còn mình thì bị ra rìa. Mặt anh liền biến sắc khác lạ, nhìn Thi Nhi hôn con mà miệng mấp máy không ngừng.
Không thể chịu đựng cảnh mẹ con ân ái như này nữa, Hàn Thẩm lên tiếng.
"Này! Sao em không thơm anh?"
Thi Nhi quay phắt sang nhìn, còn Chung Thất đang xách đồ bên ngoài vào cũng phải chú ý. Lúc này, Hàn Thẩm lập tức cài hết cúc áo lại ra vẻ good boy baby, nhìn vợ chớp chớp mắt.
"Anh cũng cần được yêu thương mà? Sao không thơm anh?"
Cậu ta nghe xong không thể nhịn nổi mà phá lên cười như được mùa, càng cười càng kịch liệt. Ai kia đang sợ mình bị bỏ rơi, nên dù có bị thương cũng phải cố ra sức làm nũng để được chú ý. Nào ngờ, lại thành trò cười của Chung Thất, cậu ta được một phen vui vẻ nên cười đến nỗi đau cả bụng. Hàn Thẩm thẹn quá hoá giận, liếc cậu ta một cái rồi lạnh giọng.
"Nín."
Cậu ta vừa nghe anh nói thì như robot nhận lệnh mà lập tức im bặt. Anh lại tiếp tục nhìn Thi Nhi, chớp chớp mắt làm nũng tiếp, thì cậu ta lại cười tiếp. Thế là anh lại đổi sắc thái, quay sang nhìn cậu ta, một lần nữa nghiêm giọng.
"Nín."
Bọn họ cứ thế người nói kẻ cười không ngừng nghỉ. Cuối cùng, Thi Nhi chậm rãi bước đến hôn lên trán của Hàn Thẩm một cái. Anh vừa rồi còn định hung hăng ném gối vào người Chung Thất, giờ đây toàn thân mềm nhũn mà giả vờ xĩu rồi ngã ra ghế. Khuôn mặt đẹp trai ngời ngời này rõ ràng là đang sung sướng vì được vợ hôn đây mà. Nhìn gia đình anh hạnh phúc như vậy, Chung Thất cũng thấy vui vì những gì anh hi sinh đã được đền đáp xứng đáng.
Đến chiều tối, Thi Nhi đích thân xuống bếp nấu cháo thịt bằm mang lên phòng cho Hàn Thẩm. Vừa thấy cô ngồi trên giường, ai kia đang nằm trên gối liền nhích đến nằm lên đùi cô. Anh nằm ngửa ra, để vết thương không bị chèn ép. Cô đặt bát cháo qua một bên, đưa tay xoa xoa ngực của anh.
"Xem anh đấy! Làm bị thương thân thể này rồi! Lỡ như có sẹo thì phải làm sao?"
Anh ngửa mặt lên nhìn cô, tròn xoe mắt hỏi.
"Thế em còn thích sờ không? Còn thương anh không?"
Thi Nhi cười, cô đưa tay véo mũi anh, giọng nhẹ nhàng dễ chịu.
"Đồ ngốc! Anh vì em nên mới bị thương, em làm sao mà không thương anh cho được?"
Nói xong, cô còn ngọt ngào hôn lên đôi môi của anh. Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, hai người vốn dĩ không có thời gian ở bên nhau thế này. Bây giờ, mọi thứ đã dần ổn định trở lại rồi Lao Lệ Quyên đã bị bắt, không còn đe doạ đến Thi Nhi nữa. Điều đáng ngại bây giờ chỉ còn vết thương trên ngực của anh, vậy nên cô mới tẩm bổ cho anh thật nhiều mong anh mau hồi phục. Cô muốn rồi đây, Hàn Huyên sẽ được cùng cô và anh đi dạo công viên hít thở không khí trong lành, con bé sẽ được anh cõng đi khắp nơi. Nghĩ đến lúc đó, lòng cô lại cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Hàn Thẩm đáp lại nụ hôn ấy, anh còn hôn cô vô cùng nồng nhiệt. Trong đôi môi ấy, cô cảm nhận được tất cả dư vị tình yêu của anh dành cho mình. Nồng cháy có, đau đớn có, còn có cả máu và nước mắt. Cô yêu anh, trân trọng anh vì những gì mà anh đã dành cho mình. Tình cảm này của anh thật cao cả, giống như cả một bầu trời đêm đầy sao vậy, vô cùng lung linh và rực rỡ.
Nhìn vào đôi mắt anh, giọng cô dịu dàng sát gần.
"Em yêu anh! Yêu anh nhiều lắm!"
Nơi đáy mắt của Hàn Thẩm, là một màu của sự hi vọng và mãn nguyện, khi được nghe cô nói như vậy.
"Ông xã! Em về ngay mà! Anh còn bị thương không được kích động!"
Hàn Thẩm còn đang nổi giận đùng đùng vì ngủ dậy không thấy Thi Nhi đâu. Vậy mà vừa nghe giọng nói ngọt ngào này, anh lại không thể nào giận lâu được. Ai kia đang ngồi ở phòng khách, mặc áo sơ mi hở ngực để lộ vết thương vừa thay băng, cười tủm tỉm, ngại ngùng.
"Em vừa gọi anh là gì cơ?"
Thi Nhi cười, ngồi trên xe vừa ngắm cảnh vừa dịu dàng đáp.
"Em gọi anh là ông xã! Ông xã! Ông xã! Ông xã!"
"A!"
Đang nói chuyện vui vẻ thì đột nhiên bên phía Hàn Thẩm có gì đó bất ổn. Cô vừa nghe tiếng anh kêu lên, cứ như đang rất đau vậy. Vết thương này vừa mới thay băng thoa thuốc cách đây không lâu, lẽ nào lại tái phát rồi sao? Cô sốt sắng hỏi thăm.
"Hàn Thẩm? Anh làm sao vậy? Vết thương lại đau rồi sao? Anh nghe em hỏi không?"
Ở đầu dây bên này, ai đó đang ôm ngực nhăn nhó, nhưng lại không phải vì đau mà là đang diễn sâu. Anh nhăn mặt xong liền cười một tràn sảng khoái, nói mình bị sự ngọt ngào của cô dìm chết rồi nên mới kêu lên như vậy. Làm Thi Nhi giật bắn mình, mắng anh một trận vì tội đùa giỡn lung tung. Cô về nhà, mua rất nhiều đồ dùng cho Hàn Huyên và trái cây tẩm bổ cho anh. Thấy cô về, con bé đang nằm trên tay Chung Thất liền cọ quậy đòi mẹ bế.
"Cục cưng! Mẹ về rồi đây!"
Hai mẹ con vừa gặp đã quấn nhau như sam. Con bé rất thích mẹ, hễ mẹ không có nhà là liền không chịu ngủ, đôi lúc còn khóc ầm ĩ cả lên. Thi Nhi xoa xoa mặt Hàn Huyên, hôn con liên tục để dỗ dành. Trước mặt là một giỏ trái cây tươi còn có sữa, nhưng Hàn Thẩm lại chẳng vui tẹo nào. Ông bố mặc áo hở ngực đang ngồi thừ ra nhìn hai mẹ con âu yếm nhau, còn mình thì bị ra rìa. Mặt anh liền biến sắc khác lạ, nhìn Thi Nhi hôn con mà miệng mấp máy không ngừng.
Không thể chịu đựng cảnh mẹ con ân ái như này nữa, Hàn Thẩm lên tiếng.
"Này! Sao em không thơm anh?"
Thi Nhi quay phắt sang nhìn, còn Chung Thất đang xách đồ bên ngoài vào cũng phải chú ý. Lúc này, Hàn Thẩm lập tức cài hết cúc áo lại ra vẻ good boy baby, nhìn vợ chớp chớp mắt.
"Anh cũng cần được yêu thương mà? Sao không thơm anh?"
Cậu ta nghe xong không thể nhịn nổi mà phá lên cười như được mùa, càng cười càng kịch liệt. Ai kia đang sợ mình bị bỏ rơi, nên dù có bị thương cũng phải cố ra sức làm nũng để được chú ý. Nào ngờ, lại thành trò cười của Chung Thất, cậu ta được một phen vui vẻ nên cười đến nỗi đau cả bụng. Hàn Thẩm thẹn quá hoá giận, liếc cậu ta một cái rồi lạnh giọng.
"Nín."
Cậu ta vừa nghe anh nói thì như robot nhận lệnh mà lập tức im bặt. Anh lại tiếp tục nhìn Thi Nhi, chớp chớp mắt làm nũng tiếp, thì cậu ta lại cười tiếp. Thế là anh lại đổi sắc thái, quay sang nhìn cậu ta, một lần nữa nghiêm giọng.
"Nín."
Bọn họ cứ thế người nói kẻ cười không ngừng nghỉ. Cuối cùng, Thi Nhi chậm rãi bước đến hôn lên trán của Hàn Thẩm một cái. Anh vừa rồi còn định hung hăng ném gối vào người Chung Thất, giờ đây toàn thân mềm nhũn mà giả vờ xĩu rồi ngã ra ghế. Khuôn mặt đẹp trai ngời ngời này rõ ràng là đang sung sướng vì được vợ hôn đây mà. Nhìn gia đình anh hạnh phúc như vậy, Chung Thất cũng thấy vui vì những gì anh hi sinh đã được đền đáp xứng đáng.
Đến chiều tối, Thi Nhi đích thân xuống bếp nấu cháo thịt bằm mang lên phòng cho Hàn Thẩm. Vừa thấy cô ngồi trên giường, ai kia đang nằm trên gối liền nhích đến nằm lên đùi cô. Anh nằm ngửa ra, để vết thương không bị chèn ép. Cô đặt bát cháo qua một bên, đưa tay xoa xoa ngực của anh.
"Xem anh đấy! Làm bị thương thân thể này rồi! Lỡ như có sẹo thì phải làm sao?"
Anh ngửa mặt lên nhìn cô, tròn xoe mắt hỏi.
"Thế em còn thích sờ không? Còn thương anh không?"
Thi Nhi cười, cô đưa tay véo mũi anh, giọng nhẹ nhàng dễ chịu.
"Đồ ngốc! Anh vì em nên mới bị thương, em làm sao mà không thương anh cho được?"
Nói xong, cô còn ngọt ngào hôn lên đôi môi của anh. Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, hai người vốn dĩ không có thời gian ở bên nhau thế này. Bây giờ, mọi thứ đã dần ổn định trở lại rồi Lao Lệ Quyên đã bị bắt, không còn đe doạ đến Thi Nhi nữa. Điều đáng ngại bây giờ chỉ còn vết thương trên ngực của anh, vậy nên cô mới tẩm bổ cho anh thật nhiều mong anh mau hồi phục. Cô muốn rồi đây, Hàn Huyên sẽ được cùng cô và anh đi dạo công viên hít thở không khí trong lành, con bé sẽ được anh cõng đi khắp nơi. Nghĩ đến lúc đó, lòng cô lại cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Hàn Thẩm đáp lại nụ hôn ấy, anh còn hôn cô vô cùng nồng nhiệt. Trong đôi môi ấy, cô cảm nhận được tất cả dư vị tình yêu của anh dành cho mình. Nồng cháy có, đau đớn có, còn có cả máu và nước mắt. Cô yêu anh, trân trọng anh vì những gì mà anh đã dành cho mình. Tình cảm này của anh thật cao cả, giống như cả một bầu trời đêm đầy sao vậy, vô cùng lung linh và rực rỡ.
Nhìn vào đôi mắt anh, giọng cô dịu dàng sát gần.
"Em yêu anh! Yêu anh nhiều lắm!"
Nơi đáy mắt của Hàn Thẩm, là một màu của sự hi vọng và mãn nguyện, khi được nghe cô nói như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.